Âu Dương dựa vào nguy tắc người không phạm ta thì ta không phạm người, dù gì tình huống chỗ này quá phức tạp, một khi xuất hiện tranh đấu chắc chắn sẽ khiến người xung quanh tụ tập lại đây. Cho nên không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì phải nhất kích tất sát.
- Đông Lăng Thảo không chỉ lấy để luyện chế yêu đan, cũng là tài liệu luyện chế tiên đan. Dị tộc bình thường ăn Đông Lăng Thảo có thể tăng trưởng một ít lực lượng, cho nên chỗ này chắc có rất nhiều Đông Lăng Thảo, nếu không...
Âu Dương nheo mắt, chợt lóe suy nghĩ ác độc.
So với đi khắp đồi núi tìm Đông Lăng Thảo chẳng bằng tìm người thì thích hợp hơn, đặc biệt là đội ngũ nhiều người. Số người càng nhiều thì có nhiều Đông Lăng Thảo hơn, Âu Dương hoàn toàn có thể săn giết những người này, từ đó lấy được thứ mình cần.
Nghĩ liền liền làm, Âu Dương mặc kệ mới rồi kẻ quan sát mình là người hay yêu thú, hắn lẻn vào lòng đất, chạy sâu vào trong Bách Hoa cốc.
Âu Dương rời khỏi khoảng năm phút thì một con hồ ly nhỏ lông trắng như tuyết chui ra khỏi mặt tuyết. Bộ dạng nó đáng yêu tuyệt đối là sát thủ của nữ giới, thuộc loại nhỏ xinh khiến người động lòng.
- U u u...
Hồ ly nhỏ kêu lên, lặn vào lòng đất, lần nữa biến mất.
Âu Dương không ngừng xâm nhập vào Bách Hoa cốc, bên trong có xuất hiện rải rác vài người nhưng hiển nhiên không phải là mục tiêu của hắn. Những người rải rác này đa số là Dị tộc, bọn họ căn bản không phải tìm Đông Lăng Thảo mà là tới thử may mắn, xem coi có đụng phải tiên nhân thấp kém đi lạc nào không, Dị tộc ôm cách nghĩ này đa số có kết cuộc chết rất thảm.
Chỗ này là địa bàn của Dị tộc, tại đây tiên nhân đầu óc không bị hỏng thì sẽ không có khả năng đơn độc hành động đi. Giống như người Thiên Trụ sơn, thường là kết bè kéo lũ đến.
Ba ngày, Âu Dương loanh quanh tại đây đã ba ngày, hắn có giết mấy tiểu đội nhưng tiếc rằng Đông Lăng Thảo rất ít ỏi. Dù gì không phải đội hình lớn, thường thì có chút ít Đông Lăng Thảo, bao nhiêu đó không thể thỏa mãn nhu cầu của Âu Dương.
- Yên Hồng, chán quá đi. Những Dị tộc này quá yếu, từ lúc tiến vào đến giờ không đụng phải ai lợi hại.
Mỹ thiếu niên phiên phiên bên cạnh Yên Hồng tên gọi là Đường Phi, trưởng bối cũng là trưởng lão Thiên Trụ sơn, từ nhỏ đã thuộc hàng có thiên phú, mắt cao hơn đầu. Vốn lần này đi thế giới Dị tộc hái thuốc và rèn luyện khiến Đường Phi rất vui vẻ, nhưng thật sự đi đến thế giới Dị tộc gã mới phát hiện căn bản không có chiến đấu kịch liệt gì. Coi như có Dị tộc tập kích bọn họ, thường thì là một số tên không biết sống chết.
Hiện tại Đường Phi bắt đầu nghi ngờ Dị tộc thật sự như gia gia nói rất tàn nhẫn sao? Họ đã tiến vào nhà của Dị tộc, tại sao Dị tộc không đi ra nghênh chiến?
Nếu suy nghĩ của Đường Phi bị Hùng Phong, Mã Thanh Hà biết thì chắc chắn hai huynh đệ sẽ tức chết. Đến thế giới Dị tộc không bị Dị tộc tập kích là chuyện tốt, có tên nào ngu ngốc mong muốn đụng đến Dị tộc không?
Thật sự cho rằng Dị tộc dễ ăn hiếp sao? Nếu không phải hai giới có Huyết Hải ngăn cách thì cường giả Dị tộc sớm dốc hết lực lượng xông tới Tiên Giới.
Những tiểu tử chưa từng thấy Dị tộc hung tàn giống như nghé con không sợ cọp, căn bản không biết những điều này.
- Xem ra Dị tộc chỉ có như vậy thôi, một đám giống dã thú...
Cô gái bên cạnh Đường Phi mới nói tới đây thì một huyết sắc tên xuyên thấu lồng ngực nàng, đóng đinh nàng trên mặt đất!
Tình cảnh này khiến đám thanh niên ngây như phỗng, ngơ ngác nhìn bằng hữu ngã gục trước mặt mình, phút chốc không biết nên giải quyết làm sao.
Vèo! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lại là ba mũi tên từ xa bắn tới. Hùng Bá rống to, hai nắm đấm oanh kích không khí, muốn đánh bay ba mũi tên. Nhưng Hùng Bá đã quá coi thường mũi tên này. Trọng quyền của Hùng Bá đánh vào không không khí nhưng không thể ngăn cản quỹ tích của tên bay. Mũi tên xuyên qua hư không, đóng đinh ba thanh niên!
- Trốn xuống đất, nhanh lên!
Hùng Phong lập tức hiểu ra đây là một cường giả, là cường giả thật sự ra tay. Song quyền của Hùng Bá cũng không thể ngăn cản mũi tên, uy lực của nó tuyệt đối đạt đến cấp tiên đế!
- A!!!
Một đám thanh niên kinh hoàng trốn vào lòng đất, chỉ đểl ại hai huynh đệ Hùng Phong, Hùng Bá. Hùng Bá giận trừng bốn phía, nhưng không phát hiện xung quanh có dấu hiệu người sống.
- Đi ra! Giấu đầu lòi đuôi tính là hảo hán gì! Đi ra đại chiến với gia gia ba trăm hiệp!
Giọng của Hùng Bá chấn động cả sơn cốc, tuyết động vài thân cây bị tiếng rống rung lên rơi xuống đất. Nhưng mặc kệ giọng Hùng Bá có cuồng bạo cỡ nào cũng không thể khiến Âu Dương lộ mặt.
"Nghĩ ta là đồ ngốc sao? Đại chiến ba trăm hiệp? Nếu lão tử đi ra ngoài, hai ngươi không cùng nhau diệt lão tử thì coi như lão tử nói xạo!"
Âu Dương núp trên một tảng đá bị tuyết trắng phủ trùm, hơi thở của hắn đã hoàn toàn thuần thục, người ẩn giấu trong băng tuyết, áo trắng phủ toàn thân, không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Bốn mũi tên vừa rồi chẳng qua là thăm dò, Âu Dương không cho rằng hắn có năng lực khiêu chiến bốn mươi người. Âu Dương không biết đội ngũ này thuộc về chỗ nào, nhưng hắn hiểu đó là dê béo to mập, diệt xong đội ngũ này hắn liền có thể rời khỏi đây.
Đội Thiên Trụ sơn có tổng cộng bốn mươi người, trong đó ba mươi tám người đều là linh tiên, tối đa mới vào kim tiên. Ba mươi tám người này ở trong mắt Âu Dương chính là ba mươi tám con kiến, trở tay liền đập chết hết.
Nhưng hai huynh đệ Hùng Phong, Hùng Bá thì khác. Hùng Bá khí thế vô cùng cuồng bạo, hơi thở tiên đế lộ ra rõ ràng, nhưng còn chưa khiến Âu Dương kiêng dè nhất. Mặc dù Hùng Bá nhưng cho Âu Dương đủ cơ hội tập kích thì gã chết chắc.
Âu Dương lo lắng nhất là Hùng Phong bộ dạng giống thư sinh yếu đuối. Tên này ít nói chuyện, mặt luôn mang nụ cười, nhưng Âu Dương từ trên người Hùng Phong không cảm nhận được bất cứ hơi thở nào, tựa như bạch diện thư sinh thật sự.
Nhưng có thể tiến vào đây, có thể ở trong gió rét vẫn giữ được nụ cười thì sẽ là bạch diện thư sinh tay trói gà không chặt sao?
"Đây là một cao thủ! Là cao thủ chân chính!"
Âu Dương biết trong toàn đội ngũ khó gặm nhất chính là bạch diện thư sinh này, cái tên này có lẽ chính là tiên tôn.
Tiên tôn, Âu Dương không hề có suy nghĩ khiêu chiến cùng tiên tôn. Nếu Hùng Phong thật sự là tiên tôn thì Âu Dương lập tức quay đầu đi ngay, không phải hắn nhát gan mà bởi hắn không đánh trận không nắm chắc.
Lấy lực kim tiên đấu với tiên đế, đây đã là cực hạn của Âu Dương, muốn xử lý tiên tôn là không hiện thực. Không phải Âu Dương không thích khiêu chiến, nhưng hắn không muốn đi tìm chết.
Mới rồi bốn mũi tên khiêu khích thật ra là Âu Dương muốn nhìn xem bạch diện thư sinh đó rốt cuộc có phải là tiên tôn. Đáng tiếc khiến Âu Dương thất vọng, tên này lúc người mình chết trừ nhíu mày ra không có chút gì là tức giận.
Người như vậy khiến Âu Dương đột nhiên muốn từ bỏ lần tập kích này!
"Tên này đúng là con rắn độc, không ra tay thì thôi, nếu ra tay liền giết người!"