Mỗi quyền mỗi kích của cái bóng xuất ra đều dùng thuật tiên đoán không ngừng tính toán vị trí của mình để tiến hành công kích. Mình cũng không ngừng dùng thuật tiên đoán để tránh né sự tấn công của cái bóng.
Nhưng mình không dám công kích. Bất cứ lúc nào cũng chỉ có thể tránh né. Cứ như vậy mình rõ ràng sẽ rơi xuống thế hạ phong.
- Nhất định là đã quên điều gì! Rốt cuộc đã quên cái gì vậy?
Trong đầu Âu Dương không ngừng quá đào sâu. Nơi này khẳng định có một đường sống. Nhưng tại sao mình không tìm được?
...
Cái bóng đánh một đòn vào Thứ Kiêu Cung, bị đao huyết của Thứ Kiêu Cung bất ngờ tổn thương một tia. Tuy rằng chỉ có một tia, nhưng vẫn bị quan tâm chiến ý của Âu Dương nhìn thấy rất rõ ràng!
- Thứ Kiêu Cung!
Giờ phút này Âu Dương mới hiểu rõ. Mình quên không để mắt đến Thứ Kiêu Cung của mình. Không sai, ở đây mỗi cái bóng đều có binh khí của người thật. Mỗi khi cái bóng bị thương đều giống như là chính mình bị thương. Nhưng thứ duy nhất không xuất hiện nơi này chính là Thứ Kiêu Cung. Nói cách khác vào lúc này chỉ có Thứ Kiêu Cung là không thuộc về nơi này.
Như vậy Thứ Kiêu Cung liền sẽ không bị những cái bóng này ràng buộc. Nếu dùng Thứ Kiêu Cung thương tổn cái bóng này, cũng có bất kỳ hậu họa nào!
-Ừm...
Thứ Kiêu Cung lập tức xoay qua chém về phía cánh tay trái cái bóng của Âu Dương. Thứ Kiêu Cung chém chính xác vào cánh tay trái của cái bóng. Cánh tay trái cái bóng chớp động một hồi. Tuy rằng sương mù cuồn cuộn, nhưng Âu Dương lại không bị thương!
- Thì ra là như vậy!
Âu Dương cười lớn, Thứ Kiêu Cung lại một lần nữa chớp động. Lần này, sự tàn nhẫn lại quay lại. Thứ Kiêu Cung chém vào cái bóng của Mê Đồ Hòa Thượng ở bên cạnh. Phụt một tiếng, Thứ Kiêu Cung trực tiếp chém vào đầu trọc cái bóng của Mê Đồ Hòa Thượng ở bên cạnh.
Mê Đồ Hòa Thượng thấy cảnh tượng này thiếu chút nữa đã bị hù chết. Đầu cái bóng của mình bị chém xuống, không phải đại biểu mình chết chắc sao? Tuy nhiên hắn đợi rất lâu cũng không thấy đầu mình rơi xuống, mà nhìn thấy cái bóng của mình dần dần biến mất!
- Đây chính là phương pháp!
Thứ Kiêu Cung của Âu Dương lại lóe lên. Cái bóng của mình ở bên cạnh mình cũng bị chém mất đầu sau đó biến mất! Cảnh tượng như vậy vừa vặn được những người khác nhìn thấy. Chỉ thấy Bạch Tinh lôi kéo cái bóng của mình chạy lại phía Âu Dương. Âu Dương không nói hai lời, Thứ Kiêu Cung liền chém về phía cái bóng của Bạch Tinh.
Cái bóng của Bạch Tinh giơ đại bổng trong tay nên định đỡ. Nhưng đại bổng thấp kém kia ngay cả trường mâu thủy tinh còn có thể gây tổn hại, sao có thể ngăn cản được Thứ Kiêu Cung? Chỉ thấy Thứ Kiêu Cung nhẹ nhàng lóe lên, liền trực tiếp cắt qua đại bỏng. Cái bóng phía sau đại bổng đã bị Âu Dương chém thành hai nửa.
Đáng tiếc chính là trước khi cái bóng chết, đại bổng đã bị phá hoại. Cho nên đại bổng trong tay Bạch Tinh cũng trực tiếp bị gãy làm đôi. Điều đó khiến Bạch Tinh vô cùng đau lòng. Nhưng so với tính mạng, đau lòng như vậy vẫn đáng giá.
- Tất cả tới phía ta đi!
Âu Dương quay về phía mọi người hô lớn. Thật ra không cần Âu Dương mở miệng, vào lúc này chỉ cần người có chút đầu óc đều chạy về phía bên này. Thứ Kiêu Cung của Âu Dương không ngừng chớp động. Mỗi lần chớp động, nó đều mang đi tính mạng của một cái bóng. Trong chốc lát, tám cái bóng đều bị Thứ Kiêu Cung giết chết!
Ngoại trừ đại bổng của Bạch Tinh bị hỏng khi cái bóng bị giết chết, mọi người trên căn bản chỉ bị thương nhẹ. Mộc Tùng đúng là một hài tử không may. Lúc này trên cánh tay trái của hắn vẫn còn một lỗ thủng. Cũng may Mộc Tùng đã đóng kín kinh mạch của mình khiến cánh tay cầm máu. Nhưng nơi này tất cả mọi người đã mất đi lực lượng, cho nên nếu tiếp tục thêm một thời gian nữa, sợ là cánh tay này của Mộc Tùng sẽ bị phế bỏ.
-Trời ạ, Yêu tổ cái gì. Nếu không phải chúng ta có thánh binh, chỉ sợ đều phải chết ở chỗ này!
Mộc Tùng thoáng nhìn về phía cánh tay đã bị đâm thủng của mình. Tuy rằng trận chiến này nhìn qua có vẻ thoải mái, nhưng bọn họ cũng biết nó thực sự nguy hiểm. Nếu như không phải Âu Dương phản ứng nhanh, phát hiện Thứ Kiêu Cung có thể bài trừ tất cả bí mật, chắc hẳn bọn họ cho dù không bị cái bóng giết chết cuối cùng cũng mệt mỏi mà chết ở chỗ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Xem ra Yêu tổ không muốn cho chúng ta đi tiếp. Hắn muốn giết chết tất cả chúng ta ở chỗ này. Vậy chúng ta có nên tiếp tục đi không?
Vào lúc này Cốc Thanh Vũ đã không còn thoải mái như vừa nãy nữa. Trận chiến này quá mức nguy hiểm. Sai một ly sẽ phải chết ở chỗ này. Nếu như không có thánh binh, bọn họ chỉ có một con đường chết.
- Hừ! Nơi này căn bản không phải là tử địa. Thứ Kiêu Cung không bị bắt chước được bởi vì Thứ Kiêu Cung không hoàn toàn bị phong ấn. Thánh binh lực sao có thể mô phỏng dễ dàng như vậy được. Tuy nhiên ta dám nói, mặc dù không có thánh binh xuất hiện, trong chúng ta nhất định có người không chết!
Lần này là Mê Đồ Hòa Thượng mở miệng. Hắn nói con mắt không tự chủ liếc nhìn Tháp Khắc một cái.
- Huyết mạch của Yêu tổ. Lẽ nào Yêu tổ sẽ nhìn hậu nhân của mình chết ở chỗ này? Cho nên nơi này đối với chúng ta là một cuộc chiến sinh tử, nhưng đối với huyết mạch Yêu tổ mà nói lại là một cuộc tỷ thí. Chỉ sợ huyết mạch Yêu tổ thật sự khi công kích cái bóng của mình sẽ không bị phản phệ.
Mê Đồ Hòa Thượng nói rất khó nghe.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Âu Dương chắc chắn không phải là huyết mạch Yêu tổ. Điều này không cần phải nghi ngờ. Nếu như Âu Dương là huyết mạch Yêu tổ, hắn không thể nào dùng Thứ Kiêu Cung cứu mọi người.
Mộc Tùng lại không cần phải nói. Hài tử xui xẻo này suýt nữa đã tự mình chơi chết mình. Cho nên có thể loại Mộc Tùng ra ngoài.
Cốc Thanh Vũ cũng không cần phải nghi ngờ. Thời điểm Mạnh Cường xuất đao, Cốc Thanh Vũ đã bị thương. Cho nên Cốc Thanh Vũ cũng được loại ra ngoài. Bạch Tinh cũng không có chuyện gì. Thời điểm Âu Dương giết chết cái bóng, đại bổng của Bạch Tinh bị gãy làm đôi. Chỉ một điểm này đã chứng minh thân phận của Bạch Tinh giống bọn họ.
Như vậy tính ra chỉ còn lại bốn người Yên Hồng, Tháp Khắc, Mạnh Cường và Mê Đồ Hòa Thượng là khả nghi.
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Các ngươi thử nhìn kiếm của ta đi!
Mạnh Cường phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn. Vào lúc này hắn vô cùng tức giận rút Kỳ Lân Nha ra. Chỉ thấy trên Kỳ Lân Nha không ngờ có mấy vết thủng nho nhỏ. Tuy rằng trên Kỳ Lân Nha chớp động ánh sáng màu xanh không ngừng tự mình phục hồi, nhưng có thể nhìn ra được những vết thủng này. Đây rõ ràng là xuất hiện trong thời điểm chiến đấu với Kỳ Lân Nha của cái bóng kia.
- Xem ra ngươi cũng không đáng nghi. Hiện tại chỉ có ba người chúng ta là đáng nghi!
Mê Đồ Hòa Thượng cũng không hề giải thích gì. Dù sao mỗi người đều có dụng ý xấu. Vào lúc này không ai có thể tin tưởng được người khác! Giải thích quá nhiều sẽ càng khiến mọi người nghi ngờ hơn.
- Vậy ý của các ngươi muốn nói ta chính là huyết mạch của yêu tộc?