Yêu Cung

chương 754: đạo thuật dương oai (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc nhất thời, nơi này trở thành một biển lửa lớn. Vô số giòi bọ vặn vẹo trong biển lửa. Cây cối cũng bị thiêu chết vô số. Biển lửa điên cuồng thiêu đốt. Cửa động có vô số giòi bọ tuôn ra cũng bắt đầu sụp đổ trong biển lửa. Sau đó cửa động lại bị bịt kín. Tuy nhiên hỏa diễm vẫn không tắt, mà điên cuồng thiêu đốt!

Trong hỏa diễm cây cối vặn vẹo, lại lan sang thiêu đốt những cây cối khác. Trong lúc nhất thời, gió trong sơn cốc nổi lên. Không ngờ toàn sơn cốc biến thành một núi lửa, cứ như thế điên cuồng thiêu đốt! Y phục trên người mọi người đều bị đốt cháy trong nhiệt độ cao. Bọn họ thi nhau dập hỏa diễm trên y phục của mình. Cũng may thân thể mỗi người bọn họ đều là thân thể của tiên tôn. Tuy những hỏa diễm này hung mãnh, nhưng dù sao chỉ là hỏa diễm do đạo thuật hình thành. Muốn thương tổn thân thể cấp tiên tôn của bọn họ, căn bản là không thể.

- Cháy rất hay. Cháy hết cánh rừng quỷ quái này đi!

Mộc Tùng đứng sát bên cạnh Mạnh Cường quay người về phía Cốc Thanh Vũ nói. Người thiết kế nơi này tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong số người tiến vào lại có người có thể sử dụng đạo thuật. Cho nên nơi này vốn là một hiểm địa, lại bị một mồi lửa thiêu thành tro tàn!

Những cây cối có thể ngăn cản tất cả, trước mặt hỏa diễm không bằng một tiểu hài tử. Dù sao tiểu hài tử còn có thể chạy. Cây cối chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất. Bất luận rễ của chúng có lực lượng mạnh mẽ tới mức nào, chúng cũng không có cách nào tiêu diệt được hỏa diễm. Trái lại bởi vì chúng vặn vẹo, hỏa diễm thiêu đốt càng lợi hại hơn.

- Lão ca thật lợi hại. Đạo thuật của lão ca tại nơi quỷ quái này còn lợi hại gấp trăm lần so với tiên thuậtcủa tiên tôn chúng ta!

Lần này ngay cả Mê Đồ Hòa Thượng cũng không ngừng tán thưởng Cốc Thanh Vũ. Một tấm bùa của Cốc Thanh Vũ quá trâu bò, thiêu hủy cả một vùng thung lũng. Đương nhiên sự trâu bò này chỉ có thể hiện trong nghĩa địa này. Một khi ra khỏi đây, để Mê Đồ Hòa Thượng ra tay, đừng nói là một vùng thung lũng, ngay cả là một dãy núi, hắn phất tay cũng có thể dời đi!

- Đây đều là thứ lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Tuy nhiên có rất ít người luyện tập. Những thứ còn lưu lại cũng chỉ là da lông. Theo truyền thuyết, đạo thuật diễn hóa tới mức đỉnh phong, thậm chí còn vượt quá tiên thuật. Chỉ có điều đạo thuật đa số phải tìm vật dẫn, cho nên vô cùng phúc tạp, rất ít người luyện tập!

Cốc Thanh Vũ thở dài, đạo thuật này không có truyền thừa, không phải bởi vì đạo thuật không cường đại, là bởi vì theo hắn nói, phần lớn đạo thuật lợi hại đều cần tìm kiếm những vật dẫn phức tạp.

Dưới tình huống này, ai có thể chịu được. Thời điểm hai phe giao chiến, ngươi còn có tâm tư vẽ bùa? Chỉ sợ ngươi còn chưa vẽ xong, người đối diện đã làm thịt ngươi mấy trăm lần. Cũng bởi vì điều này cho nên đạo thuật mới xuống dốc.

Dĩ nhiên, đạo thuật cũng có loại không cần vật dẫn. Nhưng đạo thuật như vậy lại không bằng tiên thuật bình thường. Cho nên rất nhiều người lựa chọn tiên thuật, quên mất đạo thuật.

- Xem ra đạo thuật này thật ra có cách làm trái ngược với thế giới đạo thuật của hắn nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ có điều thế giới đạo thuật của hắn còn xa mới hung tàn như tấm bùa của Cốc Thanh Vũ vừa nãy. Một tấm bùa thiêu hủy toàn bộ sơn cốc. Hơn nữa nghe Cốc Thanh Vũ nói, cái này vẫn tương đối đơn giản. Chỉ sợ nếu là bùa chú phức tạp, sớm tìm được hết vật dẫn bày xuống đại trận âm nhân sợ là nắm chắc phần thắng.

Trong lòng Âu Dương nghĩ. Tuy nhiên hắn lại biết, đạo thuật này có tính hạn chế quá lớn. Từ đầu đến cuối đạo thuật không giống tiên thuật thích làm gì thì làm. Bởi vậy nó xuống dốc là chắc chắn.

- Lão ca, xem ra tiếp theo phải trông cậy vào lão ca thôi!

Mộc Tùng đứng bên cạnh Cốc Thanh Vũ nói. Tuy rằng vào lúc này, bản thân hắn cũng bị thiêu đến mặt mày xám xịt, nhưng hỏa diễm này còn chưa đủ tổn thương tới thân thể của hắn.

Tất cả mọi người thay đổi một bộ y phục mới, sau đó đi dọc theo con cố đã bị thiêu đốt không còn thứ gì tiếp tục tiến lên. Nhưng trên đường đi tới bọn họ vẫn nhiều lần sợ mất mật. Có con nhện to chừng bốn, năm người, sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt vẫn bò trên mặt đất, giống như một quái vật vậy.

Có một con bướm to bằng tòa nhà, tuy rằng cánh đã đốt cháy, nhưng vẫn phun một ít nọc độc về phía bọn họ. Những độc vật như vậy có thể nhìn thấy được ở khắp nơi. Nếu như vừa nãy bọn họ không dùng hỏa đốt cháy nơi này mà tùy tiện tiến vào, cho dù đi qua được, sợ là kết quả tám người có thể sống sót được mấy người còn chưa biết.

- Địa phương quỷ quái chết tiệt gì vậy?

Mộc Tùng không ngừng chửi rủa. Nơi này quả thực chính là một nơi đòi mạng. Tất cả mọi người đã mất đi lực lượng. Tiến vào nơi này có khác gì một đám người bình thường. Cầm một ít thần binh lợi khí không tồi chiến đấu với những độc vật này, bọn họ có thể không chết sao?

- Từ mức độ nguy hiểm của nơi này, có thể thấy chúng ta đã dần dần xâm nhập sâu vào mộ của Yêu tổ. Nói vậy chúng ta còn cách chủ mộ thất không xa!

Cốc Thanh Vũ biết, càng tới gần vị trí chủ mộ thất, tất nhiên sẽ càng nguy hiểm. Đặc biệt là nơi chủ mộ thất cuối cùng lại càng thêm nguy hiểm. Nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy chủ mộ, có thể tưởng tượng bọn họ chắc hẳn đã đi được nửa đường. Mà nguy hiểm trên nửa đường này đã khiến mỗi người phải sợ mất mật.

- Nếu không chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút!

Vào lúc này Yên Hồng cũng có chút hoảng sợ. Mặc dù là một Tiên đế, nhưng sau khi trải qua nhiều điều như vậy, nàng vẫn bộc lộ ra nét nữ tính của mình. Sợ sệt khẳng định là có.

- Không được! Ngươi xem đi!

Âu Dương chỉ tay về phía sau. Chỉ thấy mặt đất vừa bị thiêu hủy đã bắt đầu chậm rãi sinh trưởng ra lục nha. Những độc vật không bị thiêu chết ăn lục nha xong, bắt đầu chậm rãi phục hồi như cũ. Có thể tưởng tượng được, nếu như chờ ở chỗ này, không bao lâu nữa, những thực vật và độc vật này nhất định sẽ lại thức tỉnh. Đến lúc đó bọn họ phải làm thế nào? Cho nên bọn họ chỉ có thể nhanh chóng đi qua...

Thấy cảnh tượng này, cho dù Yên Hồng có sợ cũng không dám ở lại nơi quái quỷ này. Ai muốn ở lại múa cùng bướm lớn bướm nhỏ to bằng tòa nhà chứ? Ai muốn ôm một con nhện to bằng bốn, năm người? Ai muốn để giòi bọ leo đầy người? Ai muốn để cá sấu như quái vật xé nát thân thể? Nói vậy hẳn không có người nào nguyện ý làm như vậy. Cho nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

- Đáng chết, lẽ nào không thể có một nơi nào an toàn sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mê Đồ Hòa Thượng bất đắc dĩ vung vẩy thiền trượng trong tay.

- Có! Bất quá bây giờ chúng ta không nhìn thấ nữa. Bên ngoài cửa ngọc Thương Hải đều là khu vực an toàn. Nếu như chúng ta ở đó tiếp tục chờ đợi, có thể sau mấy chục ngàn năm Thứ Kiêu Cung thức tỉnh sẽ đốt cháy, tạo cho chúng ta một con đường. Còn sau khi tiến vào chủ mộ thất, tất cả bốn điện đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng đều là chỗ an toàn. Nhưng đáng tiếc chúng ta đều bỏ lỡ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio