- Chẳng lẽ vì mình xem xét một phu quân cực kỳ lợi hại sao?
Sở Yên Nhiên chắc hẳn nghĩ như vậy. Nhưng đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của nàng...
- Tiếp cận hắn. Nếu như có một cơ hội, khiến hắn phải chịu sự sai khiến của Yêu tộc!
Một giọng nói vang ra trong nháy mắt trước khi cửa lớn của chủ mộ thất cửa đóng lại. Khi Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn lại, cửa lớn của chủ mộ thất đã đóng chặt, cũng không còn cách nào nhìn thấy bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
- Tiếp cận hắn?
Trong mắt Sở Yên Nhiên có chút ngạc nhiên. Đây rốt cuộc là một nhân vật như thế nào? Sao lại có thể khiến nhiều người coi trọng hắn như vậy?
Ánh lửa thiêu đốt không gian. Âu Dương bao quanh mọi người từ trong hư không bay ra. Âu Dương không dám dừng lại tại Man đảo. Bởi vì nơi này có quá nhiều yêu thú. Nếu dừng lại ở đây, ngay cả bản thân Âu Dương cũng không dám bảo đảm mình có thể bình yên vô sự. Những người khác lại càng không cần phải nói!
Dưới sự hướng dẫn của Âu Dương, mọi người xuyên qua vòng vây của vô số yêu thú rốt cuộc thành công trở lại tiên thuyền vẫn đang ở trên biển. Nhắc tới điều này cũng thật kỳ lạ. Dựa theo tình huống bình thường, tiên thuyền này hẳn đã rời khỏi đây mới đúng. Nhưng không biết tại sao, tiên thuyền lại giống như mất đi năng lực tự mình rời khỏi. Không ngờ nó giống như thuyền của phàm nhân, vẫn đỗ ở đó chờ đợi mọi người.
Sau khi mọi người lên tiên thuyền không dám dừng lại. Hai người Mê Đồ Hòa Thượng và Mạnh Cường lấy lực lượng cường đại dẫn động tiên thuyền bắt đầu rời xa Man đảo tiến vào Hải Ngoại Thiên Đảo dày đặc sương mù, muốn xuyên qua sương mù dày đặc trở về đại lục Tiên giới.
- Những điều trải qua lần này sợ là cả đời cũng không thể quên được. Không ngờ được Bạch Tinh kia mới thật sự là huyết mạch yêu tổ. Chỉ có điều tất cả chúng ta đều làm dã tràng xe cát biển đông!Mạnh Cường nói xong thoáng nhìn về phía Tháp Khắc. Rất rõ ràng, những lời này ngầm sỉ nhục Tháp Khắc, nói Tháp Khắc đã uổng phí tâm cơ.
- Ngươi bớt lời chế giễu ta đi!
Tháp Khắc thoáng nhìn về phía Mạnh Cường với vẻ khinh thường. Trong mộ của Yêu tổ suốt một thời gian lâu như vậy, Tháp Khắc thậm chí đã quên mất sau khi đi ra ngoài Mạnh Cường chính là một tiên tôn, muốn giết hắn thực sự quá dễ dàng.
Thật ra không chỉ Tháp Khắc quên mất, ngay cả Mạnh Cường cũng đã quên. Sau khi nghe thấy Tháp Khắc nói như vậy, Mạnh Cường chỉ trừng mắt với Tháp Khắc một cái. Nếu như dựa theo cách làm của hắn trước đây, vào lúc này chắc hẳn Kỳ Lân Nha đã tạo thêm một vong hồn.
- Bớt nói những lời vô nghĩa đi. Nếu như không phải nhờ cớ Âu Dương, một người chúng ta cũng đừng mong ra ngoài được!
Mộc Tùng vẫn là người nói chuyện ngay thẳng. Tuy nhiên điều này chỉ hạn chế trong đám người bọn họ. Đừng thấy thời điểm những người này đi vào, trong lòng đều có quỷ, nhưng đến cuối cùng cũng xem như đã sóng vai chiến đấu. Mặc kệ trước đây có thù hay oán, hiện tại bọn họ đều đã cùng nhau trải qua sinh tử, giữa mọi người vẫn sẽ có một chút cảm tình.
- Âu Dương, sau này ngươi có đi Chiến tộc không? Thời đại lớn xuất hiện. Đám người chúng ta đều là người của Tiên giới. Chúng ta ắt phải sóng vai cùng chiến đấu với Nhân tộc. Ngươi...
Mạnh Cường cũng không biết phải nói như thế nào. Âu Dương tính là chủng tộc gì? Từ trước đến nay Âu Dương đến Tiên giới, phần lớn thời gian đều chờ tại Ma giới. Vậy rốt cuộc hắn là Nhân tộc hay Ma tộc cũng không ai biết.
- Ta nghĩ nếu như ta không nhớ lầm ta hẳn cũng là người!
Âu Dương mở lời nói đùa một chút, sau đó nói tiếp:
- Nhưng ta sẽ không trợ giúp Nhân tộc chiến đấu. Bởi vì ta vốn là một kẻ khác loại. Thời đại lớn là sân khấu của chủng tộc. Tuy rằng ta không muốn làm người đứng xem, nhưng ta cũng nhất định không phải là nhân vật chính của thời đại này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Sao có thể như vậy được. Với thực lực của ngươi, còn có cả phương pháp thánh chiến, nếu như trở về Thánh sơn của Nhân tộc, tất nhiên sẽ được phong hầu bái tướng!
Mộc Tùng biết, năng lực của Âu Dương quá cường đại. Hơn nữa tiềm lực của Âu Dương vô cùng. Không ai biết tương lai hắn sẽ như thế nào.
- Phong hầu bái tướng? Mỗi lần ta quá mức càn rỡ cuối cùng đều rơi vào kết cục thê thảm. Lần này ta không muốn lại như thế nữa...
Âu Dương khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về sương mù dày đặc trên biển. Nhưng vừa nhìn Âu Dương liễn kinh hãi đến mức biến sắc.
Hắn lặng lẽ vận dụng quan tâm chiến ý. Hai mắt Âu Dương biến thành màu vàng kim quay về phía Mê Đồ Hòa Thượng đang khống chế tiên thuyền hét lớn:
- Lão lừa ngốc! Con mẹ nó, ngươi thật sự lạc đường hay giả lạc đường vậy? Chúng ta chạy đến địa phương nào vậy?
- Cái gì mà địa phương nào?
Mê Đồ Hòa Thượng có chút buồn bực. Mình là người của Hải Ngoại Thiên Đảo. Nơi này mình nhắm mắt lại cũng có thể đi ra ngoài được. Hiện tại cho dù muốn lái thuyền đi đâu cũng không có vấn đề. Âu Dương nói như vậy là có ý gì?
- Con mẹ nó, bản thân ngươi tới đây nhìn xem thử!
Âu Dương nhảy một cái đã tới sát bên cạnh Mê Đồ Hòa Thượng. Một cánh tay chỉ vào Mê Đồ Hòa Thượng, phẫn nộ nói:
- Không phải là ngươi muốn hại chết mọi người sao?
- Hại chết mọi người? Ta phát điên sao? Chính ta cũng đang ở trên thuyền. Gặp nguy hiểm ta không chết sao?
Tại Tiên giới, người dám la hét với Âu Dương như vậy, tuyệt đối không vượt qua mười người. Nhưng Mê Đồ Hòa Thượng cũng biết, tuy rằng Âu Dương ác độc, nhưng sẽ không bởi vì vài câu nói không đáng kể mà ra tay. Cũng bởi vậy nên hắn mới dám mở miệng nói như thế.
Nghe Mê Đồ Hòa Thượng kêu gào, Âu Dương đã tỉnh táo lại. Mê Đồ Hòa Thượng không nói láo. Chính hắn cũng đang ở trên thuyền. Nếu như xảy ra vấn đề gì, bản thân hắn cũng chạy không thoát. Cho nên hắn không thể nào biết rõ núi có hổ, còn đi vào núi hổ được.
- Đây là nơi nào?
Âu Dương nhìn Mê Đồ Hòa Thượng nói. Hắn không rõ lắm về hải ngoại, cho nên chỉ hy vọng Mê Đồ Hòa Thượng có thể nói ra đây rốt cuộc là nơi nào!
- Là nơi nào nhìn hải đồ trên tiên thuyền một chút không phải sẽ biết ngay sao!
Mê Đồ Hòa Thượng trừng mắt với Âu Dương một cái. Sau đó hắn chỉ vào thứ giống như vại cá phía xa. Một nhóm người nghe thấy hắn nói vậy đều vây lại. Nhưng sau khi nhìn vào vại cá, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
- Lão lừa ngốc! Đây là nơi nào?
Thực lực của Mạnh Cường thực sự không bằng Mê Đồ Hòa Thượng. Tuy nhiên ba chữ lão lừa ngốc này đã gọi trong cổ mộ thành thói quen. Dường như Mê Đồ Hòa Thượng nghe cũng đã quen, không hề tức giận vì điều này.
Mê Đồ Hòa Thượng kéo mọi người ra, sau đó đứng trước vại nước nhìn hải đồ trong đó bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Nhưng càng quan sát sắc mặt Mê Đồ Hòa Thượng lại càng khó coi.
- Đây là...
Mạnh Cường cũng đã sống nhiều năm ngoài hải ngoại. Nhìn hải đồ, hắn dường như dần dần nhìn thấu vài điều.
- Đừng nói đây là mãi nữa! Nhanh nói vào trọng điểm đi!
Mộc Tùng lòng ngay dạ thẳng quen rồi. Thấy Mê Đồ Hòa Thượng với Mạnh Cường như vậy, khiến hắn không chịu nổi.