- Tại sao lại là loại cảm giác này? Giống như mình lại sắp mất đi thứ gì quan trọng!
Từ khi đã trải qua chuyện của Sở Yên Nhiên, Âu Dương đối rất chú ý tới loại cảm giác bản năng này. Khi loại cảm giác này lại đột kích đến đỉnh đầu, Âu Dương bỗng nhiên dừng bước. Không phải Âu Dương sợ phía trước có mai phục, mà Âu Dương sợ lại mất đi cái gì.
- Lẽ nào... Lẽ nào...
Âu Dương dường như bỗng nhiên đoán được điều gì. Trong mắt của hắn có một loại sợ hãi thật sâu. Loại cảm giác cùng đường này thật sự rất khó chịu.
Lực lượng của chính mình bị hạn chế. Bây giờ mình đã đạt đến một đỉnh phong. Bất kể nói thế nào cũng khó có cơ hội tăng thêmd dù chỉ một chút. Điều này trong quá khứ tất nhiên không coi là cái gì. Nhưng bây giờ đang trong thời đại lớn, mình thật sự vô lực.
Tu vi của mình bây giờ làm sao có thể tranh hùng với Trịnh Tú Nhi được! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Rốt cuộc là vì cái gì! Ta rốt cuộc sẽ mất đi cái gì! Đường đường là phương pháp thánh chiến không ngờ khiến ta sống uất ức như vậy!
Âu Dương thật sự muốn suy sụp. Nếu như sớm biết trở lại thế giới này sẽ phải đối mặt với những chuyện như vậy, Âu Dương có lẽ đã thật sự từ bỏ ý định quay về!
Nắm chặt nắm đấm, Âu Dương biết, mình đã rơi vào một âm ưu to lớn. Mình không đường thối lui. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng nhất định phải dũng cảm tiến tới!
Nghĩ tới tất cả những điều này, Âu Dương không ngừng tiến lên. Nhưng hắn không biết, theo mỗi bước chân của hắn tới gần, những bằng hữu thân nhân kia của hắn lại tiến gần tới cái chết...
Trong khu náo nhiệt, sắc mặt Lý Vĩ bỗng nhiên hồng lên. Hắn liền cảm giác không khí chung quanh mình giống như đều bị người rút khô. Loại cảm giác chèn ép này khiến hắn bắt đầu cảm thấy nghẹt thở. Tuy nhiên trên mặt hắn lại mang theo nụ cười.
Tuyệt mạng! Đây chính là vu thuật tuyệt mạng. Lý Vĩ biết, Âu Dương đã tới. Âu Dương người huynh đệ đã từ trong sơn thôn nhỏ của mình đi ra, đã tới đây!
- Lý Vĩ...
Nhìn Lý Vĩ biến hóa như vậy, Lăng Túc muốn tiến lên giúp Lý Vĩ. Nhưng sau khi Lý Vĩ nghẹt thở, Lăng Túc cũng cảm giác được không khí chung quanh đã bị rút cạn. Hắn cũng rơi vào một thế giới không hề có một tiếng động nào. Hắn cũng bắt đầu đỏ mặt tía tai, cũng bắt đầu không có cách nào hít thở được...
Loại cảm giác nghẹn thở này nhanh chóng lan đến những người khác. Lúc này đây mọi người đều biết một chuyện, Âu Dương nhất định đã tới. Hắn nhất định đang ở ngay nơi này. Bọn họ rất muốn nói cho Âu Dương một vài bí mật, nhưng bây giờ trong bọn họ lại không có bất cứ người nào có thể nói được!
Trong đám người, một nam tử lau nước mắt từ trong đám người dần dần đi xa. Theo bóng người này biến mất. Mấy người Lý Vĩ cũng khôi phục bình thường!
- Âu Dương! Là Âu Dương! Hắn đã đến rồi!
Bạch Hủ Minh không ngừng đảo mắt nhìn qua bốn phía, muốn tìm ra ai thật sự là Âu dương trong đám người này.
Nhưng người bên cạnh hắn vỗ vỗ vào bả vai hắn nói:
- Âu Dương đã hiểu. Hắn đã đi rồi..
- Đúng! Nếu như Âu Dương không hiểu rõ. Vào lúc này chúng ta đã chết.
Lý Vĩ cũng biết, hẳn là Âu Dương đã nhìn ra điều gì đó. Sau đó hắn lựa chọn lặng lẽ rời khỏi. Bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể khiến đám bằng hữu thân nhân của mình tránh khỏi cái chết.
Trong một ngọn núi bên cạnh thành cổ Lâm Dương, Âu Dương chống một tay vào gốc cây đại thụ, vẻ mặt bi ai!
- Trịnh Tú Nhi, lúc trước không có kết liễu ngươi là sai lầm lớn nhất trong đời ta. Tuy nhiên ngươi cho rằng làm như vậy đã có thể đánh ngã ta sao? Nếu chỉ như vậy đã có thể đánh ngã ta, vậy ta không phải là Âu Dương nữa!
Âu Dương nắm chặt nắm đấm. Hắn biết, vào lúc này mình không thể ngã xuống. Nếu như mình ngã xuống, vậy không phải chính hợp với tâm tư của nữ nhân này sao? Mình phải sống tiếp. Mình nhất định phải cố gắng sống sót để cho nữ nhân này nhìn thấy, để nữ nhân này phải chờ!
Hải ngoại, trên một hòn đảo nằm trong phạm vi của Đạm Thai gia, một toà viện cực kỳ thanh tú. Lý Uyển Như với tâm sự nặng nề lắng nghe Trầm Điễn kể lại tất cả mọi chuyện diễn ra gần đó.
- Âu Dương đã rời khỏi Chiến tộc. Bây giờ hắn không còn Chiến tộc bảo vệ nữa. Hắn cũng không đi đâu! Tiễn Thần thật sự sẽ kết thúc rồi!
Tuy rằng Trầm Điễn nói như vậy, nhưng lại có một loại cảm giác chua xót.
- Không! Tiễn Thần sẽ không kết thúc. Ông trời nếu để cho hắn trở lại thế giới này một lần nữa, tuyệt đối không phải để hắn chết. Bây giờ hắn chán nản chẳng qua bởi vì hắn không rõ ý câu nói ta đã lưu lại mà thôi!
Vào lúc này Lý Uyển Như rốt cuộc đã nghe được tin đồn bên ngoài.
Bên ngoài đồn Tiễn Thần Âu Dương đã quên mất rất nhiều chuyện. Mình nói cho hắn biết nơi mộng kết thúc cũng là nơi mộng bắt đầu. Hắn trước sau vẫn không rõ chính bởi vì điều này.
Chân thân bị lửa kỳ lân chí dương đốt cháy. Sau đó thất lạc tại Chân Linh Giới. Lúc này Âu Dương giống như mang gông xiềng trên người, nhưng bản thân Âu Dương lại không rõ rốt cuộc là vì cái gì. Chỉ có Lý Uyển Như biết. Âu Dương muốn lấy lại hùng phong của năm đó, biện pháp duy nhất chính là bước vào Chân Linh Giới lấy lại tất cả những gì mình đã mất.
- Rốt cuộc ngươi còn muốn chấp mê tới khi nào? Không ngờ được ngươi lại nhu nhược như vậy. Ngay cả trí nhớ của mình cũng không muốn mở ra.
Trong mắt Lý Uyển Như hiện ra mấy phần vẻ tuyệt vọng. Rốt cuộc lúc nào hắn mới chịu tỉnh ngộ?
Đi trong rừng rậm, tay Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung. Vào lúc này có lẽ chỉ có Thứ Kiêu Cung mới có thể khiến Âu Dương cảm nhận được một tia ấm áp. Nhưng cho dù có cảm thấy ấm áp, khi mình mất đi phương hướng, cũng cấn vô cùng thống khổ.
- Tiểu tử, một mình ngươi ở chỗ này làm gì vậy?
Ngay khi bản thân Âu Dương cũng không biết phải làm sao, chợt một giọng nói già nua xuất hiện phía sau Âu Dương.
Âu Dương chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau. Thì ra đó là một lão nhân nhìn qua khoảng hơn bảy mươi tuổi. Trên người lão nhân này không có bất kỳ sóng dao động của lực lượng nào. Toàn thân lão nhân mặc trang phục của một tiều phu. Nói vậy hẳn lão nhân là người trong sơn thôn ở gần đây.
Tại Tiên giới, rất ít người không có lực lượng không được Vĩnh Sinh. Nhưng cho dù ít hơn nữa, với sô lượng người lớn như vậy, cũng tuyệt đối nhiều hơn so với Chân Linh Giới.
Cho nên vào lúc này gặp được lão nhân này, Âu Dương cũng không hề giật mình. Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì. Chỉ lạc đường mà thôi!...
- Ân! Tiểu tử, ngươi thật sự lạc đường sao? Tuy nhiên ngươi lạc lối không phải là con đường trước mắt, mà là con đường trong lòng ngươi!
Lão nhân đi tới bên cạnh Âu Dương nói. Hiện tại trời đã gần tối. Lão nhân này vừa nói vừa tự mình nhóm một đống lửa bên cạnh. Lão nhân lấy từ trong ngực ra một bầu rượu đưa cho Âu Dương nói:
- Tiểu tử, con người có lúc không thể quá để ý vào một vài chuyện. Khi mỗi thời mỗi khắc ngươi đều suy nghĩ về một chuyện, có thể ngươi sẽ rơi vào một vòng lẩn quẩn. Điều này cũng giống như lên núi săn thú vậy.