Giả Quỷ Vương duỗi tay ra ngắt một cánh hoa thả vào trong lòng bàn tay lẳng lặng nhìn.
- Ngươi, các ngươi.
Lý Uyển Như biết mình nhất định đã tiến vào một vòng lẩn quẩn. Bây giờ mình sợ là đã mất đi tất cả quyền chủ động. Những người này giết Chiến Vương còn chưa cam tâm, vẫn muốn chém Âu Dương!
- Trầm Điễn, yên tâm đi. Sau khi tất cả mọi chuyện đều xong xuôi, ta sẽ đáp ứng ngươi!
Trên mặt Giả Quỷ Vương lộ vẻ tự tin.
- Đa tạ!
Trầm Điễn liền ôm quyền, sau đó nhìn Lý Uyển Như một chút. Trong mắt hắn đầy vẻ cuồng nhiệt.
- Các ngươi... Trầm Điễn! Ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc đáp ứng ngươi điều gì? Lẽ nào sự hồn nhiên của ngươi trước kia cũng đã mất sao?
Sở dĩ Lý Uyển Như vẫn ở cùng với Trầm Điễn, đó là bởi vì trong lòng Lý Uyển Như bất luận Trầm Điễn biến hóa thế nào, hắn vẫn là Tiểu Lục tử đã gọi mình là Uyển Như tỷ tỷ. Nhưng bây giờ xem ra nàng đã sai. Sau khi lực lượng trở nên cường đại, Trầm Điễn đã không còn là Tiểu lục tử trước kia nữa.
- Uyển Như, mặc dù bây giờ ta cưới nàng, chẳng qua chỉ cưới một thân thể. Một thân thể thì có ích lợi gì với ta? Cái ta muốn chính là trái tâm của nàng. Thiên Vương đại nhân đã đáp ứng ta, chỉ cần giết chết Âu Dương, hắn sẽ gột rửa linh hồn của nàng. Nàng yên tâm, đến lúc đó nàng sẽ không còn nhớ tới tên Âu Dương kia nữa. Cho nên sự sống chết của hắn đối với nàng mà nói đã không có ý nghĩa! Cũng sẽ không khiến nàng phải thống khổ nữa!
Thần sắc trong mắt Trầm Điễn đã trở nên điên cuồng.
- Ngươi... không ngờ ngươi...
Lý Uyển Như nói tới đây, sắc mặt đã thay đổi. Nàng có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Trầm Điễn sẽ dùng thủ đoạn như vậy.
- Đừng nhiều lời nữa. Hắn sắp sống lại. Chúng ta đi tới chỗ thế giới sụp đổ chờ hắn. Bọn họ không phải đều muốn nghịch thiên sao? Vậy cho bọn họ đồng thời ngã xuống ở cùng một chỗ đi!
Cái này chính là do giả Quỷ Vương được gọi là Thiên Vương đại nhân kia xé rách hư không tạo thành. Sau đó Lý Uyển Như liền thấy trước mắt mình tối sầm lại. Đoàn người cứ như vậy bước chân vào trong hư không biến mất không thấy bóng dáng!
Trong tinh không, toàn thân Âu Dương giống như Thần Long phát ra hào quang. Đây là hào quang Bất Phá Kim Thân. Cuối cùng hắn đã thật sự tu thành phương pháp thánh chiến. Hắn chỉ còn cách sống lại một bước, nhưng Âu Dương không biết thế giới này đã xảy ra quá nhiều biến hóa. Một âm mưu lớn giống như một tấm lưới lớn mở rộng đang chờ hắn nhảy vào.
Thời gian trôi qua, trong vũ trụ tinh không thân thể của Âu Dương đã hoàn toàn thành hình. Toàn thân của hắn cũng không còn tản mát ra loại hào quang cực kỳ thần bí kia nữa. Trong một vũ trụ mênh mông, hắn lại có vẻ tầm thường như thế.
- Xem ra thân thể của ta đã dung hợp!
Lần này Âu Dương đã thật sự mở miệng nói ra được thành lời, mà không phải thầm nghĩ nữa. Lúc hắn nói chuyện, hai tay đã đã nắm chặt vào nhau. Tuy nhiên lần này nắm chặt bàn tay vào nhau, Âu Dương lại không hề cảm giác được lực lượng mạnh mẽ nào. Đây đương nhiên không phải nói Âu Dương không tốt. Dù sao ngủ say lâu như vậy muốn trong nháy mắt liền khôi phục lại như cũ hiển nhiên không thể làm được.
Hoạt động cánh tay đi đứng và khuôn mặt của chính mình một chút, trong lòng Âu Dương thầm cười khổ. Tại sao mình lại giống như một hài tử mới bắt đầu học đi vậy?
Nếu như không phải hai mắt có thể cảm nhận được rõ ràng mình bây giờ thật sự là ở trong chân thân của mình, nói không chừng Âu Dương còn trưởng rằng linh hồn mình lại xuyên qua lần nữa.
Cũng may đau khổ này chỉ là trong thời gian ngắn ngủi. Khoảng chừng ba ngày sau, thân thể của Âu Dương đã khôi phục lại bình thường. Bây giờ Âu Dương ngồi trong tinh không. Hắn đang cảm nhận lực lượng khổng lồ trong thân thể mình. Lực lượng này khiến cho bản thân hắn cũng cảm thấy đáng sợ.
- Lúc trước tâm ma đã nói sau khi chúng ta dung hợp sẽ thu được lực lượng gần như chí cao vô thượng! Đây hẳn là lực lượng đó...
Lúc này Âu Dương đã biết, tâm ma lúc trước trên thực tế chính là chân thân của mình.
- Ô.
Âu Dương ở trong vũ trụ vô tận duỗi cái lưng mệt mỏi của mình. Hắn biết mình cần phải trở về. Ngủ một giấc chính là trăm năm. Thật không biết trong trăm năm này, thế giới đã xảy ra chuyện gì.
Âu Dương khẽ mỉm cười. Hắn vỗ một cái, không ngờ trước mặt hắn liền mở ra một cách cửa. Âu Dương nhanh chân bước vào cánh cửa đó, biến mất khỏi vũ trụ tinh không.
Khi Âu Dương xuất hiện một lần nữa, chính là một thành lớn cách hải ngoại không xa. Bây giờ trở về Tiên giới, chuyện đầu tiên cần làm tất nhiên chính là đón Lý Uyển Như đang ở Hải Ngoại Thiên Đảo trở lại. Trước tiên không nói mình với Lý Uyển Như cuối cùng sẽ có một kết quả gì đó hay không, chí ít hai người hẳn nên nói rõ tất cả mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tình duyên đời trước, Âu Dương vẫn khắc trong lòng. Cũng không thể bỏ mặc một mình Lý Uyển Như ngoài Thiên Đảo được
Âu Dương không dự định tiếp tục chờ đợi ở Dương Xuân Thành này được. Nhưng ngay khi Âu Dương chuẩn bị đứng dậy định đi tới hải ngoại, hắn lại nghe thấy phía trước truyền đến những tiếng hỗn loạn.
- Nhãi con, ta dám trộm của ta! Ta đánh chết ngươi!
Lúc này, một gia hỏa thân thể mập mạp đang dùng gậy đánh một hài tử gầy trơ xương.
Nhìn qua tiểu hài tử này chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Gậy đánh xuống nhưng không ngờ tiểu nam hài này lại không hề kêu lên một tiếng nào. Ánh mắt của hắn mang theo sát khí nồng đậm!
- Linh thể!
Nhìn thấy đứa nhỏ này, trong nháy mắt trong lòng Âu Dương liền xuất hiện hai chữ như vậy. Thật ra linh thể rất hiếm thấy. Trong Tiên giới lâu như vậy, Âu Dương đã biết rõ chuyện của chính mình. Thật ra bản thân mình có thể tính là một loại linh thể. Tuy nhiên linh thể này của mình chẳng khác nào vận rủi. Bằng không cũng sẽ không phải chịu nhiều gian khổ như vậy.
Nam hài tử bị đánh đập, toàn thân bốc lên tử khí. Bên trong thân thể tích tụ tử khí giống như sông lớn. Âu Dương nhìn thấy liền cảm thấy kích động.
Đây chắc chắn là một linh thể. Hơn nữa còn là linh thể may mắn tới cực điểm, không giống như mình chỉ xuất hiện vận rủi. Hơn nữa con đường tu luyện cũng sẽ mạnh hơn người bình thường, rất rất nhiều.
- Ta trộm đồ sao? Ha ha, Trần lão tài, ngươi làm việc có thể lừa gạt được thiên địa nhưng không thể giấu được con mắt của ta! Khối ngọc này căn bản không phải là bảo vật gia truyền của tổ tiên ngươi. Đây bất quá là lừa được từ trong tay của ông nội ta. Bây giờ ta chẳng qua chỉ lấy lại thứ ta nên có!
Khi tiểu nam hài này nói đếnông nội của mình, ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu. Mà khi nói đến Trần lão tài, trong mắt lại lộ ra sát khi nồng đậm.
- Hừ! Nhãi con. Sao ngươi dám nói lão tử lừa gạt đồ của người khác? Ngươi có chứng cớ gì?
Trần lão tài cũng vui vẻ. Thật ra khối ngọc này thật sự là do hắn lừa gạt được từ nhiều năm trước. Nhưng chuyện này mình làm trời không biết đất không hay, tuyệt đối không để lộ bất kỳ tin tức nào ra ngoài. Bây giờ cho dù tiểu hài tử này nói cũng không có tác dụng gì.