- Thật đúng là ngu si trong đám ngu si! Nếu như Yêu tộc dốc hết toàn lực đến tấn công Hải tộc ta, ta thật sự còn dám đứng đối lập với hai người bọn họ. Bởi vì ta còn có Vu tộc và ngươi cùng đối kháng! Nhưng ngươi có biết hay không? Sau lưng Âu Dương còn có một Chiến tộc! Nếu như chiến tộc lại gia nhập vào, vậy cho dù có kẻ ngu ngốc như ngươi và Vu tộc đồng thời trợ giúp, Hải tộc ta cũng chắc chắn bị hủy diệt! Ngươi cảm thấy ta vì Hải tộc còn có thể đứng chung một chỗ với ngươi sao? Ngươi nói không sai, ba chúng ta đối phó với hai người bọn họ chắc chắn sẽ thắng. Chỉ có điều chúng ta đối phó không phải là hai mà là ba!
Dường như Hải Hoàng không nể mặt hắn. Đúng vậy sau ngày hôm nay, chắc hẳn Hải tộc sẽ bị tiêu diệt sạch. Cuối cùng chỉ còn Hải Hoàng sống sót, một mình cô đơn đối nghịch với Âu Dương. Mặt dày mày dạn không thèm đến xỉa tới người của toàn Hải tộc sao? Chỉ cần Hải Hoàng không phải não tàn, nhất định sẽ không làm như vậy.
- Chỉ vì một nhân tình?
Trầm Điễn còn muốn hỏi Yêu tổ, nhưng Yêu tổ đã quay về phía hắn gật đầu nói:
- Ngươi có thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa, nhưng ta lại không thể quên mất lời hứa của ta. Vì lời hứa này, dù có chết ta cũng phải làm!
Yêu tổ nói rất kiên định.
Đây chính là lá bài tẩy của Âu Dương. Nếu như ngày hôm nay đấu võ, hắn nhất định sẽ lấy Yêu tổ làm kẻ đứng giữa. Sau đó khiến Hải Hoàng chỉ có thể hợp tác với mình. Đến cuối cùng, tổ hợp do bốn người tạo thành sẽ tan rã. Trịnh Tú Nhi chính vì nghĩ thông suốt những điều này nên mới nói ra câu kia.
Ngay từ thời điểm Âu Dương vừa đi tới, khi nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Âu Dương, nàng đã suy nghĩ rốt cuộc vì sao Âu Dương lại tự tin như vậy. Hiện tại nàng đã hiểu rõ vì sao người ta dám đến. Đó là bởi vì người ta căn bản có hai đại thế lực Chiến tộc và Yêu tộc đủ để lay động thiên hạ! Mặc dù Hải Hoàng không muốn cũng chỉ có thể khuất phục trước hai phe thế lực như vậy.
Dưới quan hệ phức tạp này, cục diện ngày hôm nay đã được xác định.
- Hôm nay ta đến không phải muốn giết người. Ta nói những lời đó các ngươi có thể suy nghĩ một chút. Trời đã biến sắc.Trời đã bắt đầu muốn che mắt mọi người. Bây giờ thời đại lớn xuất hiện vốn phải là cục diện khắp nơi hỗn chiến. Nhưng các ngươi nhìn vẫn không hiểu sao? Chí cao vô thượng này thật sự tồn tại sao?
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười, nhìn những người đang đứng ở đây. Rất rõ ràng, những người này đều có vẻ trầm tư suy nghĩ.
- Thuận theo ý trời, không sai. Trong những thời đại lớn trước kia, chư vị đều làm như vậy. Nhưng chư vị nói xem, cuối cùng ai trong số các ngươi gặp được chí cao vô thượng thật sự. Sau mỗi thời đại lớn, chí cao vô thượng rốt cuộc đi tới chỗ nào? Hoặc là nói, hắn có phải cũng có suy nghĩ nghịch thiên giống ta, hoặc là muốn cổ động các vị, cuối cùng bị...
Âu Dương nói tới đây liền làm một động tác cắt cổ. Âu Dương nói câu này cũng khiến sắc mặt của mọi người đại biến. Trong những người ở đây, không cần phải nói về Bạch Tinh và Trầm Điễn, hai người bọn họ không nhận được linh hồn truyền thừa. Nhưng Hải Hoàng thì sao? Hải Hoàng biết một vài thứ.
- Không nên quá tự tin đối với chính mình. Thời đại lớn là thời đại hỗn loạn nhất. Lẽ nào các ngươi không phát hiện thời đại lớn nàycó gì không giống sao?
Âu Dương tiếp tục nói:
- Trước kia thời đại lớn đều chỉ có một người không có được linh hồn truyền thừa. Nhưng lần này có mấy người nhận được linh hồn truyền thừa? Bạch Tinh, nếu như không sai nói, ngươi cũng không nhận được truyền thừa. Trịnh Tú Nhi hẳn ngươi cũng không nhận được linh hồn truyền thừa.
Âu Dương nói thoáng nhìn về phía Trầm Điễn. Hắn căn bản cũng không tính Trầm Điễn vào. Bởi vì Trầm Điễn chỉ là một kẻ ngu xuẩn. Nếu hắn có thể thấy rõ tất cả những điều này mới là lạ!
- Ta, Chiến Vương, Trịnh Tú Nhi, Yêu tổ, Trầm Điễn nhiều người như vậy đều không có được linh hồn truyền thừa đột nhiên xuất hiện! Các ngươi đều là quân cờ, bị tên Thiên Vương đứng phía sau hậu trường thao túng. Lần này hắn sợ, hắn sợ quá nhiều người hiểu rõ một đạo lý. Cho nên hắn không có cách nào giống như trước kia, thản nhiên nhìn chúng ta đấu đá lẫn nhau. Hắn chỉ có thể dùng loại phương pháp từng chút một chia rẽ chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, ở hải ngoại này, hẳn là các ngươi đã đánh với Chiến Vương một trận!
Mãi tới lúc này khuôn mặt Âu Dương vẫn mỉm cười. Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị trên mặt những người khác, Âu Dương bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng!
- Các ngươi... Không phải các ngươi đã... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trong mắt Âu Dương rõ ràng đã xuất hiện lửa giận! Thật ra trước khi đến hải ngoại hắn đã đoán nơi này hẳn là do Chiến Vương đánh ra. Nhưng nhìn vẻ mặt của bốn người bọn họ bây giờ, Âu Dương chợt hiểu rõ, chỉ sợ Chiến Vương đã gặp phải bất trắc!
- Xem ra chúng ta đều bị lừa...
Trên mặt Bạch Tinh lộ vẻ xấu hổ. Thời đại lớn lần này thật sự không tầm thường. Nhưng còn chưa đối kháng với trời, không ngờ bọn họ đã tự mình đấu tranh nội bộ, tự mình giết chết một thành viên đại tướng!
Âu Dương nhìn bốn người này. Hắn thật sự muốn xông tới xé bốn người này thành từng mảnh. Nhưng hắn không làm như vậy. Bởi vì hắn biết, nếu như mình làm loạn lúc này, có lẽ thời đại lớn lần này chính là phần mộ của mọi người.
- Ha ha ha a! Phân tích rất đặc sắc!
Bỗng nhiên, từ trên không trung xuất hiện một giọng nói âm trầm. Mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Khi bọn họ nhìn thấy rõ người nói là ai, bọn họ đều thả lỏng!
Chỉ thấy phía trên bầu trời, một nam tử trẻ tuổi đứng trong ma vân. Người này chính là Ngụy Bỉnh Dập. Từ lúc Âu Dương đại náo hải ngoại, hắn đã xuất hiện. Hiện tại hắn rốt cuộc không nhịn được liền hiện thân. Bởi vì hắn cũng là một kẻ thông minh. Hắn cũng phát hiện có vài chỗ không đúng.
- Ma Vương!
Nhìn thấy Ngụy Bỉnh Dập hiện thân, mặc dù mọi người có chút khẩn trương, nhưng tuyệt đối thoải mái hơn nhiều so với nhìn thấy Thiên Vương.
- Sao vậy? Không hoan nghênh ta sao?
Ngụy Bỉnh Dập từ trên trời hạ xuống. Đầu tiên hắn nhìn Âu Dương. Lúc trước hai người đã đánh tới mức chết đi sống lại. Nhưng ai có thể ngờ được cuối cùng vì thời đại lớn này, bọn họ cùng đường chỉ có thể ngồi cùng một chỗ đàm luận?
- Xem ra chúng ta đã thiếu đi một thành viên đại tướng!
Ngược lại thần sắc của Âu Dương rất tự nhiên. Tuy nhiên trong mắt của hắn vẫn có vẻ bi thương nhàn nhạt. Tin Chiến Vương qua đời thực sự là đả kích quá lớn. Ban đầu Chiến Vương đối với hắn hẳn là chủ lực tuyệt đối của lần này. Nhưng bây giờ xem ra, Chiến Vương đã rời đi trước một bước. Con đường bọn họ phải đi sẽ càng khó khăn hơn.
- Hai người này bị bệnh sao?
Ngụy Bỉnh Dập chỉ vào Trịnh Tú Nhi và Trầm Điễn.
- Phải nói là một!
Âu Dương chỉ vào Trầm Điễn nói:
- Người thật sự bị bệnh cuồng tâm chỉ có một mình Trầm Điễn. Tuy rằng Trịnh Tú Nhi có mối thù lớn đối với ta, nhưng ta cảm thấy nàng cũng không muốn chết. Vì tiếp tục sinh tồn, nàng sẽ là chiến hữu của chúng ta. Nhưng hắn sao?