Bất kỳ Tu Phục Sư nào muốn phục hồi yêu binh hoặc là kiếm linh đều phải thông qua vật trung gian. Nhưng không ngờ người trẻ tuổi trước mắt mình không cần bất kỳ thứ gì, chỉ dựa vào một loại phương pháp mà hắn chưa từng nhìn thấy trong nháy mắt đã khiến một kiếm linh thất giai phục hồi đến trạng thái hoàn mỹ. Có thể làm được như vậy sao?
- Đi thôi lão đầu. Chúng ta thật sự đều là tội phạm giết người. Nhưng người chúng ta giết, ngươi không thể lý giải được.
Tiểu Nhạc vẫn uống rượu.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bên ngoài mây đen đã che kín bầu trời. Từng bông hoa tuyết từ trong không trung bay xuống. Đường phố bên ngoài tửu điếm đã đã phủ thêm một lớp tuyết mỏng manh. Những bông tuyết rơi càng lúc càng lớn. Nhìn tình hình nãy có lẽ khuya hôm nay cũng không thể dừng lại.
- Có tuyết rồi.
- Dường như Âu Dương thích nhất chính là tuyết rơi!
Bạch Tinh thật giống như đang điều tra về Âu Dương. Lúc này Âu Dương đã bỏ mặc một mình Lý tiên sinh đứng trong tửu điếm. Hắn đi tới trước cửa sổ đưa tay ra ngoài hứng những bông tuyết từ trên không trung rơi xuống.
- Đúng vậy, ta rất thích tuyết. Nhưng thật sự lại có rất ít thời gian được ngắm tuyết. Chờ sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện ta sẽ tìm một nơi để sinh sống. Có lẽ là tiểu thế giới có lẽ là Chân Linh Giới. Đến lúc đó chí cao vô thượng để cho các ngươi đi tranh đi!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Âu Dương đã nhìn ra rất nhiều thứ. So với khổ sở đi tranh giành cái được gọi là chí cao vô thượng kia, chẳng thà cùng với người yêu và người thân bằng hữu của mình tìm một thành thị sống một cuộc sống thanh thản ổn định.
- Quyền lợi là một thứ tốt. Thời điểm chưa nắm trong tay thì trăm phương ngàn kế muốn nhận được. Nhưng sau khi chân chính nhận được, lại phát hiện, thứ càng tốt, phía sau càng có trách nhiệm và gánh nặng lớn hơn. Sớm biết có hôm nay, lúc đó ngươi cắt đất xưng Yêu tổ ta liền tặng Ma giới cho ngươi rồi!
Ngụy Bỉnh Dập nở nụ cười. Tuy rằng hắn cười rất thẳng thắn, nhưng trong giọng nói có mấy phần là thật lại có mấy phần giả chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn mới có thể hiểu rõ.
- Chờ đến sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ làm hàng xóm của ngươi!
Bạch Tinh bỗng nhiên nói ra điều mà Âu Dương ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.
- Ngươi có thể bỏ xuống chí cao vô thượng kia dễ như trở bàn tay sao?
Âu Dương xoay người lại hỏi Bạch Tinh.
- Không bỏ xuống được. Nhưng ta lại không muốn tranh đấu nữa. Nếu như tranh đấu tiếp, cuối cùng là sống hay là chết cũng không biết. Ta không muốn dùng tính mạng đánh bạc một lần như vậy!
Bạch Tinh cũng đã nghĩ thông suốt. Chỉ một Thiên Vương đã khiến bọn họ phải xa xứ. Nhưng ai có biết sẽ ngày mai sẽ lại có bao nhiêu Thiên Vương đang đợi bọn họ?
Nếu như bọn họ kiên trì, cuối cùng vừa nghênh đón xong một Thiên Vương, tới mỗi thời đại lớn sau đều trải qua một lần kiếp nạn như vậy, đây không phải là cuộc sống mà bọn họ muốn.
- Chuyện sau này để sau này làm. Lần này chúng ta bỏ hai thế giới, khiến người của hai thế giới rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Chỉ sợ trên lưng cả đời đều phải mang tiếng xấu!
Âu Dương biết, từ bỏ Tiên giới và Ma giới, nhất định sẽ khiến bọn họ phải mang tiếng xấu trên lưng.
- Được làm vua thua làm giặc. Nếu như chúng ta thua chỉ có một con đường chết. Nếu như thua, cho dù phải mang trên lưng danh xấu cũng chẳng sao. Nhưng sau khi thắng, tất cả danh xấu đều do tên Thiên Vương kia gánh trên lưng!
Ngụy Bỉnh Dập tinh thông quyền mưu. Tất nhiên hắn hiểu được đạo lý thắng làm vua thua làm giặc.
- Lịch sử là do người chiến thắng viết. Tiếng xấu là do người thất bại độc quyền!
Bạch Tinh cũng gật đầu đồng ý.
Lý tiên sinh đứng bên cạnh nghe giống như lọt vào trong sương mù. Tuy nhiên Lý tiên sinh hiểu rõ, những người này hẳn không phải là người bình thường. Nhưng rốt cuộc bọn họ đến từ nơi nào? Mục đích của bọn họ là cái gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lý tiên sinh không rời đi, mà chuyển một chiếc ghế dến ngồi bên cạnh Bạch Hủ Minh. Lần này hắn không dám lại gần Yêu thần thương nữa. Vừa nãy Yêu thần thương khẽ chấn động đã trực tiếp thu kiếm linh của hắn.
Nếu không phải Âu Dương ra tay giúp hắn lấy lại, sợ rằng cả đời này hắn coi như đã xong. Kiếm linh bị nghiền nát còn tốt hơn gấp trăm lần so với kiếm linh bị lấy đi!
- Đi đi đi... đi qua bên kia. Chúng ta không hoan nghênh người ngoài!
Tiểu Nhạc nhìn thấy Lý tiên sinh không ngờ chẳng biết xấu hổ ngồi ở đó, vội vàng xua đuổi. Lý tiên sinh không hề quan tâm đến Tiểu Nhạc, trái lại còn cầm lấy bầu rượu rót cho Bạch Hủ Minh một chén nói:
- Hẳn là chư vị đều là tiền bối cao nhân!
- Cao nhân tiền bối nào? Ở dây không có tiền bối cao nhân. Chúng ta chẳng qua chỉ đi ngang qua nơi đây thôi.
Bạch Hủ Minh cầm chén rượu lên uống một hơi, sau đó mới mở miệng nói.
Một đám quan binh ở bên ngoài nhìn thấy vậy, bọn họ cũng hiểu rõ. Đám người kia không phải là côn đồ sát nhân. Bọn họ hẳn là tu luyện giả. Hơn nữa bọn họ còn là tu luyện giả cực kỳ mạnh. Ngay cả Lý tiên sinh nổi tiếng tại Đa La như vậy cũng phải ngồi đàng hoàng rót rượu cho ngươi ta. Đám tiểu binh tiểu tướng bọn họ sao có thể so sánh được.
Lưu nhị ca đột nhiên cảm thấy căm tức tên Tiểu lão thử kia. Tên Tiểu lão thử thật sự không nói dối bọn họ. Những người này tuyệt đối không phải là người hiền lành. Nhưng những người này thực sự là kẻ ác trong những kẻ ác. Ác đến mức bọn họ căn bản không bắt được, chứ đừng nói gì tới công lao hay không công lao...
- Đi thôi các huynh đệ. Trời đổ tuyết lớn. Nên đi tuần tra thôi. Sau đó trở về đặt lò sưởi đầu giường ôm lão bà đi thôi!
Lưu nhị ca bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó hắn phất tay để thủ hạ rời đi.
Tuyết vẫn đang rơi. Đám người Âu Dương đã từ phòng khách dưới lầu đi tới gian phòng trên lầu hai. Đây tất nhiên là do Lý tiên sinh sắp xếp. Để chiếu cố Âu Dương, Lý tiên sinh còn cố ý lấy một gian có cửa sổ sát đất. Trong gian phòng này Âu Dương có thể thuận tiện thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Chỉ một thoáng lát đã đến nửa đêm. Lúc này bên ngoài đã không còn nhiều đèn đuốc nữa. Tuyết cũng rơi càng lúc càng lớn, phủ thêm một lớp áo bạc dày đặc cho toà thành thị này.
Âu Dương theo trí nhớ của mình nhìn về phía xa. Nơi đó đã bị vô số kiến trúc chặn lại. Nhưng Âu Dương vẫn nhớ rõ ràng, nơi kia chính là nơi mình đã từng huấn luyện ác ma chi hôn.
Chỉ có điều đây đã là chuyện của vô số năm trước. Nhớ tới lần cuối cùng khi mình rong ruổi trên xa trường với người ác ma chi hôn, Âu Dương vẫn cảm thấy có chút dư vị. Chỉ có điều bây giờ hắn không có cách nào quay trở lại lúc đó được nữa.
- Trung đội số , ác ma chi hôn!
Âu Dương phát hiện mình thật sự có duyên với quân đội. Chỉ có điều ở trong đó, mình mãi mãi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Từ trước đến nay đều chưa từng thống lĩnh thiên quân vạn mã.
- Nếu như ông trời lại cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ làm thống soái lĩnh quân tranh hùng thiên hạ!