Yêu Cung

chương 919: chỉ có tiễn thần mới có thể cầm cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dĩ nhiên, điều này chỉ là suy đoán của riêng Âu Dương. Mặc dù nói con người không xuyên qua cuộc sống không tính là hoàn chỉnh, nhưng cho tới bây giờ xuyên qua vẫn chỉ được giới hạn bên trong các phim truyện truyền hình!

- Chuyện lần trước ngươi nói cho ta biết, ngươi có thể bổ ra thời không có phải là thật hay không? Vậy ngươi có thể xuyên qua sao?

Những ngày qua Lưu Tĩnh đã dần dần quen với sự biến hóa của Âu Dương, hoặc là nói cách khác Âu Dương căn bản không thay đổi.

Đột nhiên có lực lượng như vậy, nếu quả thật chỉ là một học sinh bình thường, đương nhiên là vô cùng phiền phức. Có những lực lượng này có thể biến thành một ma vương siêu cấp. Nhưng Âu Dương chỉ thuần túy là người chuyển thế sống lại. Cho dù đã quên mất một vài thứ nên quên, nhưng tâm tính vẫn là kẻ được mài luyện từ trong vô số thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Trên căn bản, Âu Dương có thể giữ được tâm tĩnh lặng như nước. Hơn nữa hiện tại dường như Âu Dương còn rất thích với cuộc sống an tĩnh như vậy. Thật ra bản thân Âu Dương cũng có một nghi vấn, mình thật sự thích cuộc sống yên tĩnh sao?

Khi ở trong cửa hàng KFC gặp phải nhóm cướp kia, tại sao mình lại việc nghĩa chẳng từ nan lao ra? Nếu như mình thật sự thích cuộc sống yên tĩnh, đáng ra lúc đó mình nên nằm sát mặt đất sau đó chờ cảnh sát tới xử lý những chuyện kia chứ? Như vậy mình sẽ là một người không liên quan, bình yên rời đi.

Nhưng thời khắc đó, cuối cùng mình lại đứng lên. Thậm chí khi đó mình căn bản còn không biết mình có lực lượng như thế này. Nó giống như một loại bản năng, một bản năng cứu vớt tất cả.

- Có một câu nói rất hay. Không muốn làm Chúa cứu thế, vậy ngươi không phải là người tốt!

Âu Dương lắc đầu, đương nhiên câu nói này chỉ là do bản thân hắn nói bừa. Làm chúa cứu thế sao có thể dễ dàng như vậy được

- Giải Kinsey tháng sau, ngươi có tham gia không?

Lưu Tĩnh không biết với thực lực của Âu Dương hiện nay, có phải hắn vẫn thích bắn cung hay không. Dù sao với lực lượng giống như thần linh của Âu Dương hiện tại, hẳn là cung tên vẫn quan trọng như trước chứ?

Sau khi Âu Dương nghe cô nói xong câu này, hắn tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lưu Tĩnh. Âu Dương quay về phía Lưu Tĩnh nở nụ cười xấu xa, sau đó hắn liền bắt đầu cỡi quần áo!

Đột nhiên thấy Âu Dương cởi quần áo, Lưu Tĩnh cảm thấy sửng sốt. Cô có chút không rõ rốt cuộc Âu Dương muốn làm gì. Nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười gian trên mặt Âu Dương thật giống như quái thúc thúc, cô cảm giác dường như mình bị ảo giác!

- Ngươi làm gì thế?

Lưu Tĩnh chỉ có cảm giác này trong nháy mắt. Cô quá quen với tính cách của Âu Dương. Cô biết Âu Dương không phải là loại người như thế. Cho nên nàng lẳng lặng nhìn Âu Dương muốn biết rốt cuộc Âu Dương tính làm gì!

- Đùa với ngươi thực sự không gì thú vị. Nếu như thay bằng một nữ hài khác, nhìn thấy vẻ mặt và động tác của ta vừa nãy dù thế nào cũng phải cảm thấy hoảng sợ. Nhưng tại sao ngươi lại còn bình tĩnh hơn cả ta vậy...

Âu Dương không nói gì lắc đầu. Sau đó hắn quay người đi về phía Lưu Tĩnh, tiếp đó quay sau lưng của mình về phía Lưu Tĩnh.

Khi Lưu Tĩnh nhìn thấy phía sau lưng Âu Dương, không ngờ cô trực tiếp ngây người đứng tại chỗ!

Đó là một cây cung! Không sai, là một cây cung. Nhưng cung này quá hoa lệ. Màu sắc của nó đỏ giống như màu máu. Hai con cú dường như còn sống cúi lưng đứng hai bên. Phía trước cung là một lưỡi dao sắc bén. Phía trên thân cung diống như có một loại hỏa diễm thiêu đốt, đoạt hồn phách con người vậy!

Không ngờ một cây cung như vậy lại khắc ở phía sau lưng Âu Dương. Lưu Tĩnh nhìn cái cung này. Cô hiểu rõ, lúc này không ngờ cô đã bị cây cung này đoạt lấy tâm thần. Giờ phút này Lưu Tĩnh bất ngờ vươn tay muốn chạm vào phía sau lưng Âu Dương. Nhưng thời điểm bàn tay đến giữa không cô lại dừng lại.

Lưu Tĩnh có cảm giác, nếu như ngón tay của mình chạm vào chiến cung này, có khả năng linh hồn của mình sẽ bị hỏa diễm phía trên thiêu hủy. Tuy rằng đây chỉ là một hình vẽ được khắc trên người Âu Dương, nhưng Lưu Tĩnh thấy thế nào cũng cảm thấy đây chính là một cái cung thật, một cái cung còn sống!

- Ta mới phát hiện ra nó! Lực lượng của ta có lẽ có quan hệ với nó! Nó thật giống như đang sống. Hình như ta có thể lấy nó từ phía sau lưng ra bắt vậy. Chỉ có điều hiện tại ta vẫn chưa biết phải làm như thế nào!

Âu Dương đã thử mấy lần. Năng lực của hắn gần như có thể thầm nghĩ chuyện gì là làm được chuyện đó. Nhưng bất luận hắn nghĩ thế nào cũng không thể lấy được cái cung trên lưng này ra.

- Nó là cái gì vậy?

Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương chậm rãi mặc quần áo vào. Cô biết cái cung này tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Từ trước đến nay Lưu Tĩnh chưa từng thấy cái cung nào có khí phách có sinh mạng như vậy.

Thứ Kiêu Cung! Hình vẽ sau lưng Âu Dương tất nhiên là Thứ Kiêu Cung. Cho dù là Âu Dương chuyển thế, Thứ Kiêu Cung vẫn sẽ làm bạn với Âu Dương. Chỉ có điều một khắc khi Âu Dương lựa chọn chuyển thế, hắn đã lựa chọn cuộc sống yên tĩnh. Bắt đầu từ một khắc đó, Thứ Kiêu Cung đã không muốn xuất hiện nữa. Trừ phi có một ngày Âu Dương thật sự có thể trở lại thành Tiễn Thần, một lần nữa có lại khí phách của một vị thần dám chiến đấu cửu thiên, Thứ Kiêu Cung mới sống lại.

Điều này có nghĩa là chỉ có Tiễn Thần mới có tư cách cầm chiến cung. Năm đó cho dù Âu Dương ngã xuống, Thứ Kiêu Cung rơi vào trong tay Vệ Thi, Vệ Thi cũng chỉ có thể dùng Thứ Kiêu Cung như một chiến đao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Muốn kéo dây cung của Thứ Kiêu Cung, trong thiên hạ chỉ có Âu Dương mới có thể làm được! Thứ Kiêu Cung đã thông linh. Muốn kéo dây cung Thứ Kiêu Cung, căn bản không phải chỉ cần có lực lượng, mà phải có tâm của một Tiễn Thần!

Chỉ có khích phách thiên hạ vô địch mới là chìa khóa duy nhất để mở ra Thứ Kiêu Cung. Mà bây giờ Âu Dương không có điều này, trên đời này cũng không có ai có.

- Ta luôn cảm thấy trước đây hình như ta đã từng cầm nó!

Trong lòng Âu Dương có một hình ảnh, trên cửu thiên, mình giống như một thần linh, cầm cây cung này trong tay, kéo cung đủ để bắn thủng bầu trời. Nhưng hắn lại không rõ tại sao giờ phút này mình lại không có năng lực cầm cái cung này.

- Ngươi là Tiễn Thần sao? Hình như chỉ có Tiễn Thần mới có thể sử dụng được cây cung này!

Lưu Tĩnh nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Thời điểm nhìn thấy cái cung này, Lưu Tĩnh liền cảm thấy, chỉ có Tiễn Thần trong lòng mang theo chiến ý vô địch mới có thể cầm lấy cây cung này.

- Chỉ có Tiễn Thần mới có thể cầm lấy cung?

Chân mày Âu Dương nhíu lại. Hai chữ Tiễn Thần này quen thuộc tới mức nào. Chẳng lẽ mình đã từng là Tiễn Thần. Mà bây giờ mình không còn vô địch chiến ý nữa, nên cây cung này từ bỏ mình.

Từ trước đến nay Thứ Kiêu Cung chưa từng từ bỏ Âu Dương. Nói một cách chính xác là Âu Dương từ bỏ Thứ Kiêu Cung. Từ lúc hắn từ dỏ ý chí dám chiến đấu với thiên hạ, hắn đã từ bỏ Thứ Kiêu Cung. Từ thời khác hắn lựa chọn đi tới luân hồi, thương tâm nhất có lẽ chính là Thứ Kiêu Cung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio