Bạch Tinh rất tự tin nói.
- Ha ha, vậy thì tốt...
Âu Dương nói gật đầu. Tuy nhiên trước sau hắn vẫn có một nghi vấn. Khi mình ném ra Tử Kim Hồ Lô rốt cuộc đã đưa cho người kia cái gì, lại là kiểu ân tình thế nào mới có thể khiến một người từ một thế giới khác phá tan hư không tới trợ giúp mình như vậy?
Hải ngoại vốn là nơi có phong cảnh tuyệt mỹ bây giờ đã trở thành một khu vực chỉ toàn là biển. Nơi này trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm tuyệt đối không nhìn được bất kỳ một người sống nào. Cũng không có cảnh tượng phồn thịnh mà Âu Dương nhìn thấy lúc trước, khi lần đầu tiên tới nơi này.
Mà tất cả những điều này đều do trận chiến đấu với Chiến Vương lúc trước gây ra. Tất cả nơi này đều giống như một bản bi ca đối với Chiến Vương. Âu Dương biết, trong một vạn năm sau đó, thời không của nơi này cũng chưa thể phục hồi được!
- Muốn khiến nơi này hồi phục lại cảnh tượng trước đây, sợ là phải chờ tới khi tất cả đều kết thúc mới có thể làm được! Nguồn:
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hải ngoại hoang vu, hắn lại nghĩ tới chuyện bao vây giết Chiến Vương lúc trước.
Lỡ một bước chân, thành hận thiên cổ. Nếu như lúc trước Chiến Vương không có chết, có một cường lực như Chiến Vương giúp đỡ, Tiên giới đã không bị ép thành như vậy.
Nhưng ai có thể ngờ được, Thiên Vương chính là người thống trị tất cả. Không ngờ hắn lại tính toán rõ ràng như vậy, khiến nhiều cường giả như vậy tự giết lẫn nhau?
Tuy nhiên điều này cũng không phải là quá tệ. Nếu như Chiến Vương không chết, có thể Âu Dương vĩnh viễn sẽ không trưởng thành tới trình độ như bây giờ, cũng không thể nào trở thành Chiến Vương mới. Thiên đạo này có lúc chính là huyền bí như thế.
- Bên kia chính là quỷ đảo!
Ngụy Bỉnh Dập chỉ về phía xa nói. Tuy hắn đến không nhiều lần, nhưng từ phía xa nhìn tới, bên kia chỉ có một tiểu đảo nằm lẻ loi. Nhìn vẫn tương đối rõ ràng rõ ràng.
- Trước đây luôn cảm thấy quỷ đảo âm u. Nhưng hiện tại ngươi nhìn một chút đi, tất cả Tiên giới đều âm u..
Âu Dương nhìn bầu trời phía xa một chút. Những oan hồn đã bị giết chết đều không thể tiến vào luân hồi, chỉ có thể quanh quẩn trong bầu trời Tiên giới. Càng ngày càng nhiều người bị chết, hắc vân trên bầu trời Tiên giới lại càng dày đặc.
Ngụy Bỉnh Dập gật đầu. Hắn đã từng lấy danh hiệu là Ma Vương, lấy tàn bạo để nổi tiếng. Ngày hôm nay hắn thậm chí có một suy nghĩ muốn hòa bình. Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy thời đại lớn nên bị kết thúc. Những cường giả như bọn họ không nên trở thành công cụ của người khác. Bọn họ hẳn phải có cuộc sống của mình! Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Ngày hôm nay chúng ta liều mạng chính là vì tương lai. Tuy rằng chúng ta cũng không biết đến cuối cùng mình sẽ sống hay là chết, nhưng bất luận thế nào chí ít ngày hôm nay chúng ta đã dùng hành động của mình viết lên tương lai, lưu lại cho hậu nhân!
- Hậu nhân? Ta còn có thể có hậu nhân sao...
Rõ ràng suy nghĩ của Âu Dương i có chút sai lệch.
Không trung trên đảo quỷ không ngừng có lôi điện chớp động. Trong nơi âm u này g lộ ra một tia khủng bố. Oan hồn ở chỗ này tạo thành một vòng xoáy lớn. Bên trong vòng xoáy có một ít ác quỷ với dáng dấp oan hồn gào thét. Chúng không có cách nào bước vào trong luân hồi. Sau khi chết lại chỉ có thể bị dằn vặt ở chỗ này. Điều này đối với bọn họ mà nói chính là một loại đau khổ.
- Nhìn những oan hồn này đi. Thật ra chúng ta vẫn tương đối hạnh phúc. Chí ít chúng ta không cần giống như những gia hoả này bị vây khốn ở chỗ này, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Ngược lại, Ngụy Bỉnh Dập rất vui vẻ tự tiêu khiển.
- Nơi này có chút cổ quái!
Âu Dương nhìn quỷ đảo này. Không biết là tại sao, Âu Dương luôn cảm thấy nơi này có chút cổ quái. Nhưng Âu Dương nhìn kỹ nửa ngày lại chẳng phát hiện có điểm nào cổ quái!
- Không phải cổ quái bởi vì cánh cửa địa ngục biến mất sao?
Ngụy Bỉnh Dập chỉ vào phía trước. Phía trước vốn phải tồn tại một cánh cửa địa ngục. Không ngờ phía trước lại chỉ có một con chó địa ngục ba đầu. À không! Phải nói là một con chó có một đầu. Bởi vì con chó địa ngục ba đầu này đã bị chém đứt hai đầu. Bây giờ chỉ còn lại có một cái đầu màu đem. Lúc này chó ba đầu đang hấp hối.
Âu Dương nhìn rất rõ ràng. Đây chắc chắn là con chó ba đầu mình đã gặp lúc trước khi mình vào trong địa ngục tầng thứ mười để cắm thanh kiếm kia. Cho nên Âu Dương cũng không muốn để ý tới chuyện có gì cổ quái hay không cổ quái. Hắn vội vàng phi thân tới con chó địa ngục ba đầu kia!
- Grừ.
Con chó địa ngục ba đầu nhìn thấy Âu Dương xuất hiện giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng. Móng vuốt của nó không ngừng đào xuống mảnh đất cứng rắn không gì sánh được, trong miệng gầm kêu.
- Cái gì? Ngươi muốn nói cái gì?
Ngụy Bỉnh Dập chạy đến sát bên cạnh cón chó lớn ba đầu, muốn nghe xem con chó ba đầu đang hấp hối này nói gì!
- Phía dưới.
Đây là hai chữ cuối cùng của con chó ba đầu này. Sau khi nó nói xong hai chữ này, nó liền ầm một tiếng ngã xuống đất. Sau khi nó ngã xuống, một góc cửa địa ngục bị thân thể to lớn của nó che lấp liền lộ ra!
- Xem ra chúng ta suy đoán không sai. Trong Phượng Hoàng Thành này thật sự có gì đó quái lạ!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương nhẹ giọng nói. Âu Dương đi tới bên cạnh chó ba đầu, nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của chó ba đầu, Âu Dương nghĩ tới từng cảnh tượng lúc trước khi mình xuống địa ngục để hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Vương.
Trong lúc đó ba vị lão nhân liều mạng khuyên mình không nên làm việc ngốc nghếch. Nhưng thời điểm lúc đó, hắn quá kiêu ngạo, tin tưởng tuyệt đối không có gì có thể chiến thắng được mình. Cho nên hắn hoàn toàn không để ý cuối cùng lại tạo thành sai lầm lớn. Nếu như lúc trước mình không cắm thanh kiếm kia xuống có lẽ Thiên Vương vĩnh viễn cũng không có cách nào xoay người.
Nhưng bây giờ nghĩ gì cũng đã muộn. Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn. Chuyện đến nước này hắn chỉ có thể lại vào địa ngục, trước tiên chém Minh Hậu đáng chết kia sau đó chờ đợi Thiên Vương!
- Cánh cửa địa ngục đã đóng lại! Nổ ra cho ta!
Âu Dương nâng thân thể của chó địa ngục ba đầu ra, nhìn cánh cửa địa ngục đang bị đóng. Hắn quay về phía Ngụy Bỉnh Dập đang đứng bên cạnh nói.
Hắc quang trên hai tay Ngụy Bỉnh Dập chớp động. Một thanh liêm đao khổng lồ đã xuất hiện trong tay Ngụy Bỉnh Dập. Liêm đao hiện ra hắc quang ầm một tiếng chém vào cánh cửa địa ngục. Trong lúc nhất thời oan hồn vô tận từ trong cánh cửa địa ngục lao ra.
Thân thể Âu Dương thoáng động. Một vị Ma thần đã xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu của hắn. Trong tay Ma thần này nắm lấy một thanh trường kiếm huyết sắc. Trường kiếm vung lên chém xuống phía trước. Tất cả oan hồn ầm ầm tản ra. Đây là Tu La Vương của Âu Dương! Tu La Vương vừa ra không gì dám ngăn cản phía người hắn.
- Xem ra địa ngục cũng đã phát sinh biến hóa. Trước đây những oan hồn này tuyệt đối sẽ không tùy tiện lao ra như vậy!
Tu La Vương của Âu Dương không ngừng trấn áp oan hồn sát bên cạnh.