Âu Dương biết, từ một phương diện nào đó mà nói mình không thể thua, bởi vì một khi hắn thua, như vậy cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào cũng không ai biết.
- Ở đây quá rối loạn, Tu Văn, ngươi ở đây khôi phục một chút, hiện nay lực lượng của ta còn chưa đạt đến đỉnh phong, nếu tùy tiện sử dụng sẽ phá hủy thế giới này!
Âu Dương nhìn phủ nguyên soái đã bị linh hồn hỏa diễm của mình thiêu cháy, quay sang nói với Bì Tu Văn.
Âu Dương thật không ngờ, khi hắn nói ra những lời này Bì Tu Văn đã toát mồ hôi lạnh. Đây không phải trạng thái mạnh nhất sao? Thế này còn chưa hồi phục trạng thái đỉnh phong? Bì Tu Văn biểu thị mình có chút khó lý giải.
Nhưng Bì Tu Văn cũng không nói gì thêm, bắt đầu vận dụng lực lượng của mình khống chế đại địa bắt đầu biến hóa, chỉ trong chốc lát, phủ nguyên soái bị phá hủy khôi phục nguyên dạng.
Kiến tạo một phủ nguyên soái một lần nữa, đối với bách tính bình thường mà nói tuyệt đối rất tốn thời gian và công phu, nhưng đối với cường giả sở hữu tam phương ý chí như Bì Tu Văn này lại chỉ cần khẽ động tay mà thôi.
Bì Khánh Phong bên cạnh, nhìn Âu Dương lúc này đã khôi phục chân thân, trong mắt hắn mang theo vẻ sùng bái nồng đậm. Hắn đương nhiên biết thân phận của Âu Dương, chỉ có điều trước đây chỉ là suy đoán, còn hiện tại đã thật sự tin.
Cường giả giống như thần linh này lại lần thứ hai trở về tiểu thế giới, còn ở trong Bì gia bọn họ một thời gian dài như vậy, làm sao có thể không khiến hắn kích động.
Âu Dương chỉ gian phòng phía sau mình nói:
- Bì Vân Liệt, ta biết ngươi đã tỉnh, ra đi!
Khi Âu Dương vừa dứt lời, sắc mặt Bì Khánh Phong có chút xấu xí.
Lúc này lão tổ Bì gia Bì Tu Văn đang ở chỗ này, nếu như để Bì Tu Văn biết mình nuôi dưỡng ra một nhi tử ăn chơi trách táng như vậy, Bì Tu Văn có thể không giận dữ trực tiếp đập chết nhi tử của mình sao? Bì Khánh Phong hoàn toàn không chút nghi ngờ khả năng phát sinh chuyện này. Đừng thấy ở trước mặt Âu Dương, Bì Tu Văn nhu thuận như một con mèo nhỏ, trên thực tế tính cách ngoan độc của Bì Tu Văn được ghi chép rất rõ ràng. Bì Tu Văn hoàn toàn không nương tay với những ác nhân bên ngoài, nếu như biết nhà mình có một kẻ như vậy, Bì Vân Liệt còn có thể sống được sao?
- Kẽo kẹt
Tiếng cửa phòng vang lên, Bì Vân Liệt từ trong phòng đi ra. Lúc này Bì Khánh Phong thân là phụ thân của Bì Vân Liệt liếc mắt đã nhận ra, đây tuyệt đối là nhi tử của mình. Con hắn hắn đương nhiên lý giải, trước kia khi Âu Dương đang chiếm cứ thân thể của Bì Vân Liệt, Bì Khánh Phong có thể nhìn ra sự khác nhau từ ánh mắt.
Hiện tại nhi tử trở về, hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Nhãn thần của Âu Dương chính là loại nhãn thần cao cao tại thượng của thần linh, còn nhãn thần của Bì Vân Liệt lại mang theo một loại cảm giác uể oải. Đây mới là nhi tử của Bì Khánh Phong hắn, đây mới là nhãn thần của Bì Vân Liệt thật sự.
- Tiền bối
Bì Vân Liệt quay sang vấn an Âu Dương, Bì Khánh Phong đứng bên cạnh nhìn thấy dáng dấp nfy của nhi tử cũng sửng sốt, hắn nhìn ra, nhi tử của hắn đã vẻ thay đổi.
- Chuyện của ngươi để buổi tối hãy nói.
Âu Dương phất phất tay với Bì Vân Liệt, sau đó nhìn thoáng qua Bì Khánh phong. Dù sao hắn cũng từng chiếm cứ thân thể của Bì Vân Liệt, đối với chuyện của Bì Vân Liệt hắn cũng biết bảy tám phần. Hắn cũng minh bạch, nguyên nhân Bì Vân Liệt trở thành như vậy phần lớn là do bản thân gia hỏa này, nhưng cũng không thể loại bỏ loại phương thức giáo dục bỏ mặc của phụ thân Bì Vân Liệt là Bì Khánh Phong.
Từ nhỏ đến lớn, Bì Vân Liệt muốn cái gì, Bì Khánh Phong đều sẽ lựa chọn cho hắn cái đó. Chuyện này cũng đơn giản. Bì Khánh Phong chỉ có một đứa con này, mà mẫu thân hài tử lại qua đời sớm, Bì Khánh Phong đương nhiên rất thương yêu. Nhưng hắn lại bỏ qua một điểm, thỏa mãn quá nhiều như vậy chỉ có thể khiến nhi tử càng thêm rơi xuống.
Hơn nữa Bì Khánh Phong cũng không xứng là phụ thân, từ nhỏ đến lớn cách giáo dục của hắn đối với Bì Vân Liệt nhiều nhất là đánh chửi. Trong mắt hắn đây là phương thức giáo dục tốt nhất, nhi tử không nên thân đánh chửi đến khi hắn thành người hữu dụng. Không biết cách làm như vậy lại khiến Bì Vân Liệt từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ càng thêm phản nghịch, càng muốn làm trái lại suy nghĩ của phụ thân. Dưới hoàn cảnh quỷ dị như vậy, Bì Vân Liệt có dáng dấp như hiện nay cũng là chuyện dễ hiểu.
Âu Dương chiếm cứ thân thể của Bì Vân Liệt năm ngày, năm ngày đó Bì Vân Liệt bị nhốt trong thế giới bóng tối. Ban đầu hắn tưởng mình đã chết, bắt đầu sám hối những chuyện mình đã làm, sau dó Âu Dương xuất hiện, hắn mới minh bạch, mình không phải chết thật, còn có cơ hội sống lại. Điều này khiến hắn mừng rỡ như điên.
Nhưng Bì Vân Liệt cũng xem như đã chết một lần, trong thời gian qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm cả chuyện mình làm người thất bại thế nào, bao gồm cả những chuyện hắn đã từng phạm lỗi, hắn đều nghĩ đến.
- Vâng!
Nghe thấy lời nói của Âu Dương, Bì Vân Liệt cũng không phản kháng mà chỉ im lặng cúi đầu. Con người chính là xấu xa như vậy, nếu như ngươi không chết một lần, ngươi sẽ không biết trước kia mình đã sống xấu xa thế nào.
Bì Vân Liệt hiển nhiên thuộc về loại này, chuyện lần này đối với Bì Vân Liệt mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt, chí ít lúc này Bì Vân Liệt có thể minh bạch cái gì là đúng cái gì là sai.
Bì Tu Văn nhìn Bì Vân Liệt, hắn có thể xem như nhân vật cấp lão tổ tông của Bì Vân Liệt. Khi hắn nhìn thấy thân thể yếu ớt của Bì Vân Liệt, trong lòng bỗng nhiên bốc cháy tà hỏa đồng thời nhìn Bì Khánh Phong nói:
- Những đệ tử Bì gia khác đâu? Gọi ra đây!
- Chuyện này . .
Bì Khánh Phong nhắc tới chuyện này lại có chút phiền muộn, nói thật Bì gia truyền đến đời hắn chỉ còn lại nhất mạch Bì Vân Liệt, nếu như không phải như vậy, làm sao ngày nào hắn cũng khổ sở suy nghĩ chuyện của Bì Vân Liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Chuyện này cái gì!
Bì Tu Văn nhìn diện mạo chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng hắn xác thực chính là lão tổ Bì gia, lúc này quát hỏi Bì Khánh Phong đương nhiên hoàn toàn không có áp lực.
- Bì gia đến đời này chỉ còn lại một nhất mạch này
Bì Khánh Phong biết, khi hắn nói ra những lời này khẳng định sẽ bị ăn mắng. Sự chung tình của Bì Khánh Phong có thể khiến rất nhiều người bội phục gọi hắn một tiếng đàn ông. Nhưng đây cũng là sai lầm lớn nhất đời hắn.
Hắn không giống với Âu Dương , Âu Dương dù thế nào cũng chỉ đơn độc một mình, cũng không có gia tộc gì, không cần truyền thừa gì, hơn nữa trọng yếu nhất là Âu Dương là tồn tại bất tử, hắn nghĩ thế nào thì là thế ấy. Nhưng Bì Khánh Phong thì sao? Bì Khánh Phong chính là gia chủ Bì gia, an cư truyền thừa đều dựa vào hắn, nhưng hắn lại không biết liêm sỉ kêu cái gì là, lão tử cự tuyệt làm loại ngựa đực đó.
Hắn cũng quá không giác ngộ, chẳng lẽ hắn không biết thân là một gia chủ, chuyện hắn phải làm không phải là cùng vợ thề non hẹn biển, mà là làm sao mở rộng nhất mạch?