Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm

chương 24: 24: mất khống chế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mà mỗi lúc một lớn hơn, gió thổi ào ạt mây đen cuồn cuộn giăng kín cả bầu trời sấm chớp không ngừng từng tia sét chớp nhoáng liên tục, cơn mưa lớn đến nỗi dẫn đến ngập cả đường đi xe máy lẫn xe hơi chết máy liên tục người người vội vã tìm chỗ trú mưa.

Nhịp sống vội vàng hối hả bỗng vì một cơn mưa mà mọi hoạt động tạm ngưng lại các quán xá lề đường đông nghẹt người tạo nên cuộc nói chuyện rôm rả.

.

Harry Potter fanfic

Bảo Châu thấy đường đi bị ngập nước và đang bị tắt nghẽn đường đi liền quay xuống trưng cầu ý kiến với An Lam.

"Mưa lớn quá hay chúng ta tìm chỗ trú mưa đi chứ lái về nguy hiểm lắm" Bảo Châu khẽ nói nhỏ sợ làm Nhật Hạ giật mình thức dậy.

Nãy giờ Nhật Hạ giật mình mấy lần rồi nhưng may mắn có An Lam ở bên trấn an.

An Lam nhìn khung cảnh ngoài cửa xem xét rồi gật đầu đồng ý với Bảo Châu.

Nhật Hạ thì mặc kệ ai làm gì làm ai nói gì nói cô vẫn một lòng kiên trì với việc ngủ.

An Lam khẽ vỗ về Nhật Hạ tay cô từ lúc Nhật Hạ chìm vào giấc ngủ đến giây phút này vẫn không ngừng nhịp trên người cô nàng, thấy Nhật Hạ say sưa ngon giấc trong lòng mình An Lam như trút đi được một xíu gánh nặng ít ra khi ở bên cạnh cô đứa bé này có thể yên ổn mà ngủ ít bị ác mộng làm phiền quấy phá.

Nhật Hạ càng lúc càng cuộn tròn mình vào lòng An Lam hai tay ôm chặt lấy người cô khiến cho An Lam phải khó khăn lắm mới cởi được chiếc áo khoác của mình ra để đắp lên người cô nàng.

"Hóa ra đây là lí do cậu bắt Nhật Hạ dọn đến phòng cậu đấy à" Làm cô cứ tưởng An Lam định giở trò đồi bại gì với nhóc con đó chứ.

Ây zaaa! tội lỗi hết sức:>

Nhìn thôi cũng đủ biết cái tên hoang tưởng này nghĩ gì trong đầu bấy lâu nay rồi, An Lam ứ thèm trả lời quay mặt đi.

RẦM! RẦM!

Tiếng nổ vang trời từ đâu vọng đến làm cho Nhật Hạ mơ mơ màng màng giật mình tỉnh giấc.

Cô nàng ngự nguậy khó chịu dụi mặt vào lòng An Lam, ngủ đối với cô là một việc rất là thiêng liêng đó có biết không, cô vốn đâu giống với người ta bộ muốn ngủ là ngủ được à.

Bực hết cả mình!

"Không sao không sao...bình tĩnh bình tĩnh lại nào chỉ là sét đánh thôi không sao" An Lam đỡ Nhật Hạ ngồi dậy rồi ôm lại xoa xoa lưng Nhật Hạ trấn an.

Tiếng động vừa nãy là do sét đánh vào cột thu lôi của đài truyền hình gần đó.

Nhật Hạ uể oải ôm lấy cổ An Lam, em bé vẫn còn muốn ngủ tiếp cơ.

"Hôm nay bé mệt lắm à?"

Hỏi xong An Lam mới biết mình hỏi thừa tối qua Nhật Hạ cũng có ngủ gì được đâu bảo sao hôm nay không mệt mỏi..

Nhật Hạ chỉ "um" một cái rồi nhắm mắt lại định ngủ tiếp thì bị An Lam đẩy ra

"Chúng ta vào quán ăn chút bánh nhé, sáng giờ em đã ăn gì đâu"

Nhật Hạ mặc kệ lời nói đó bây giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, mệt mỏi lắm rồi, ăn uống gì tầm này nữa.

"Ăn xong rồi ngủ, ngoan nào, này Bảo Châu cậu ghé vào cửa hàng bánh ngọt của Hà Dương đi" An Lam nhẹ giọng nói

"Được thôi"

__________________________

Tiệm bánh ngọt Dulice

Khi vừa bước chân vào quán nhân viên quán ngay tức khắc nhận ra Bảo Châu và An Lam họ liền sắp chỗ đặc biệt cho họ tại tầng 2 của quán.

"Em muốn ăn bánh gì?" An Lam đưa menu cho Nhật Hạ

Nhật Hạ nhận lấy menu lật qua lật lại một cách thật nhàm chán, con mắt thì mở không muốn lên mà bắt người ta ăn.

An Lam khác người thật lúc cô không muốn ngủ thì một hai bắt cô ngủ tới lúc cô muốn ngủ thì bắt cô mở căng mắt để ăn.

Thiệt là nhiều lúc bất mãn chả muốn nói luôn á.

Hành hạ con nhà người ta vừa vừa phải phải thôi chứ bộ thấy người ta dễ dãi cái làm tới à!

"Thôi nào..." An Lam thấy bộ dáng của Nhật Hạ vẫn còn trong tình trạng có thể sập nguồn bất kì lúc nào liền không nhịn được bật cười, An Lam choàng tay mình qua người Nhật Hạ đồng thời khẽ cúi người lấy mũi mình hôn lấy má của Nhật Hạ.

Nhật bị tập kích bất ngờ không kịp phòng thủ cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn lấy An Lam kinh ngạc, hôm nay cô bị cưỡng hôn hơi nhiều rồi đấy nhé, bà chị đây là muốn chết à.

"Chị bị nghiện hôn đấy à" Nhật Hạ mặt không cảm xúc quát An Lam.

"Hình như đúng là vậy đấy" An Lam thích thú trêu ghẹo.

Bảo Châu: "..."

Nhân viên phục vụ: "..."

Ngoài cạn lời ra thì không còn gì để nói.

Nhật Hạ gầm gừ quay đi tiếp tục chọn món "Một bánh cuộn chocolate" Nhật Hạ khẽ lên tiếng.

Nhân viên phục vụ nghe thấy liền ghi vào miếng giấy ghi chú nhỏ của mình, anh chàng mỉm cười ôn hòa hỏi thêm "Quý khách có muốn uống thêm gì không ạ?"

"Quán anh có rượu không?" Nhật Hạ ngước mặt lên nhìn anh nhân viên tinh nghịch hỏi.

"Cho em ấy một ly sữa nóng còn về phần tôi thì cho như cũ" Không đợi phục vụ lên tiếng đáp trả cho Nhật Hạ thì An Lam đã cắt ngang lời

Bảo Châu ngồi đối diện nhịn cười với biễu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống An Lam của Nhật Hạ, nha đầu này quả thật chỉ có An Lam mới trị được thôi ngoài ra không một ai có thể trị được nó đâu.

"Một ly cappuccino và một phần bánh kem dâu" Bảo Châu lên tiếng gọi món.

"Xin quý khách vui lòng đợi một chút" Nhân viên phục vụ mỉm cười đi đến quầy đưa giấy cho nhân viên pha chế không lâu sau đó nhân viên đã mang đồ ăn thức uống bày ra bàn cho bọn họ.

"Chúc quý khách ngon miệng" Trước khi đi anh chàng không quên bỏ lại một câu chúc.

An Lam từ tốn lấy dĩa bánh của Nhật Hạ để trước mặt mình, cô lấy dao và chiếc nĩa đi kèm với chiếc bánh cắt ra từng khoanh nhỏ cho Nhật Hạ sau đó đẩy qua cho cô nàng "Ăn đi, đi chơi từ sáng đến giờ em không thấy đói à?"

An Lam nhìn lấy Nhật Hạ đang phẫn uất nhìn mình liền cất giọng lên tiếng.

"Trẻ em không được quyền uống rượu" An Lam quay sang nói với Nhật Hạ.

"Em không còn là con nít nữa chị không có quyền cấm em" Nhật Hạ phản bác.

"Thế năm nay em bao nhiêu tuổi?" An Lam nhìn Nhật Hạ ôn nhu hỏi.

"Mười bảy tuổi rưỡi" người ta trưởng thành rồi.

"Vẫn chưa đủ mười tám, không cho phép" An Lam xoay mặt đi không nhìn Nhật Hạ nữa.

"Chị ăn gian một chút không được à" Nhật Hạ đuối lí, nhíu mày nhìn con người kia.

"Không" An Lam cự tuyệt.

Bảo Châu chứng kiến màn đấu khẩu của hai con người đối diện nhịn không được liền bật cười vui vẻ.

"Em bị bạn của chị ức hiếp vậy mà chị còn không binh ở đó mà cười" Nhật Hạ oán than lên tiếng

"Nhìn em chị đột nhiên nhớ đến một người" Bảo Châu vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt ấy lên tiếng.

"Ai thế" Nhật Hạ bỗng nhiên thấy hiếu kỳ.

Bạn trai chị ấy à, ai mà xui xẻo lọt vào tầm ngắm của bà chị Bảo Châu này vậy.

"Nhìn bộ dạng nhiều chuyện của em kìa khác gì một đứa con nít đâu chứ,An Lam bảo em là trẻ con thì lại cãi" Bảo Châu đưa tay ra nhéo lấy chiếc mũi của Nhật Hạ.

Bất ngờ bị chiếu tướng Nhật Hạ bất động tự khinh bỉ lấy bản thân, cô yên phận cúi mặt xuống ăn lấy bánh đã được An Lam tinh tế cắt cho.

Ở cùng với hai vị tiểu thư cao cao tại thượng này cô không ngóc đầu lên nỗi a.

"Phải rồi Nhật Hạ lúc nãy ở trung tâm thương mại chị có thấy một chiếc váy rất hợp với em nên đã mua cho em rồi, lát về thử xem có đẹp không" Bảo Châu nhấp môi với ly cappuccino nhìn Nhật Hạ cặm cụi ăn.

Nghe thấy Nhật Hạ liền dừng động tác ăn lại ngước mặt lên nhìn lấy Bảo Châu và An Lam, cô nghiêng đầu khó hiểu hỏi:

"Chị An Lam thì bây giờ em không nói gì còn chị sao ngay cả chị cũng đối xử tốt với em vậy?"

Cô không hiểu thật sự không hiểu a.

"Thế bây giờ chị đối xử xấu với em nhé" Bảo Châu giọng hơi không vui lên tiếng

An Lam giữ im lặng ngã lưng ra ghế sofa nhìn Nhật Hạ.

"Nhật Hạ, suốt mười bảy năm nay em không thấy cuộc sống của em rất nhạt nhẽo hả?"

Bảo Châu không nhịn được nữa đành nói thẳng với Nhật Hạ, suốt một khoảng thời gian cô quan sát Nhật Hạ ở An Bảo Đường có đôi lúc cô cảm thấy khó chịu không kém gì An Lam đâu.

Lúc nào cũng chỉ muốn ở một mình chả cần bất kì một ai cả, đồ ăn ăn không được thì không lên tiếng, bị thương trong lúc huấn luyện thì cũng không chịu lên phòng y tế để xử lí đàng hoàng tự động để mặc cho nó khi nào khỏi thì khỏi, không bao giờ quan tâm đến bản thân mình, tối đến thì lặng lẽ đi ra gốc cây ngồi nhìn trời nhìn đất suốt một đêm chả khác gì một đứa tự kỉ cả.

Trong đầu thì vẫn luôn chất chứa giữ cái ý định tự tử, nhóc con này bị cái gì vậy.

Nghĩ tới bản thân một chút được không.

"Nhật Hạ à trên đời này không phải ai cũng xấu xa tâm cơ độc ác như em nghĩ đâu, chẳng phải chị và An Lam luôn luôn quan tâm đến em sao kể cả Du Linh nữa không phải em ấy đã nhiều lần đứng ra giúp em đối đầu với đám người của Tiêu Hà Tâm à" Bảo Châu như chân thật nói từ tận đáy lòng khuyên bảo đứa em gái của mình.

"Nhật Hạ em thử mở lòng mình ra đi hãy thử đón nhận tình thương từ mọi người đi hãy trải nghiệm đi, sống như vậy mới đáng sống chứ, cứ suốt ngày lầm lầm lì lì không chơi với ai sao mà được" Thanh âm Bảo Châu dần tăng lên.

Nhật Hạ im lặng cúi mặt không nói một lời nghe Bảo Châu dạy bảo, những lời nói này không phải cô chưa từng nghe qua cô vốn nghe nó hàng trăm hàng nghìn lần từ ông nội cô rồi tưởng chừng như chai lì cảm xúc rồi nhưng..nhưng mà...!không hiểu sao khi nghe những lời này từ Bảo Châu cô lại có chút nghẹn ngào chứ.

Ai nói..ai bảo là cô không muốn có bạn chứ chỉ là cô sợ..cô vẫn còn ám ảnh cái quá khứ đó..

Quá khứ tàn khốc..tuổi thơ bất hạnh

Tình yêu, tình thương là loại tình cảm gì cô không hề biết hay cảm nhận được nó suốt tám-chín năm đầu đời cô chỉ biết cái gọi là đau thương thôi.

Sự tồn tại của cô không một ai biết ngoại trừ người mẹ quá cố và hắn..

Cô là công cụ để cho hắn trút giận, hắn đánh cô hắn hành hạ cô hắn lừa cô hắn thậm chí còn muốn thủ tiêu luôn cả cô.

Hắn luôn muốn trừ khử cô khỏi thế gian này như một loại vi khuẩn

Dù bây giờ đã thoát khỏi hắn nhưng biết đâu một ngày nào đó hắn quay lại thì sao, hắn ta tàn độc lắm.

Cha của cô ấy...

Ông ta nham hiểm lắm, tâm địa xấu xa, mưu kế đa đoan dù cô có trở nên mạnh mẽ thông minh tài giỏi như thế nào thì khi đối diện với ông ta khi đối diện với cái bóng tối u uất đó cô vẫn chỉ là con mồi của ông ấy mà thôi.

Đến cả người sinh thành ra cô còn đối xử tàn nhẫn với cô đến thế thì người ngoài thế nào, có phải họ muốn rút xương cô ra luôn không.

Vì thế nên ở một mình chẳng phải an toàn hơn nhiều sao.

Nhận thấy được sự thay đổi cảm xúc từ Nhật Hạ An Lam kéo người cô nàng lại ôm lấy

"Nhật Hạ em nhìn kìa" An Lam chỉ tay cho Nhật Hạ thấy bầu trời phía bên ngoài cửa kính, cô mỉm cười ôn hòa nói:

"Có phải sau cơn mưa trời sẽ lại sáng không"

Nhật Hạ ngẩn đầu nhìn theo hướng mà An Lam chỉ, cơn mưa đã tạnh từng tia nắng dần dần len lỏi hiện ra trông ấm áp vô cùng, bảy sắc cầu vồng tỏa ra vẻ đẹp đặc sắc đón chào những điều mới lạ.

"Em có nhớ khi nãy bầu trời rất là đáng sợ không, âm u đen tối bao trùm lấy cả một khung trời nhưng chẳng phải sau trận cuồng phong đó bầu trời vẫn dần trong xanh lại sao, nó thậm chí còn đẹp hơn dáng vẻ ban đầu của nó nữa nó có nhiều màu sắc hơn, sức sống mãnh liệt hơn"

An Lam xoay người Nhật Hạ lại đối mặt với mình "Em cũng nên như vậy, quá khứ qua rồi thì để cho nó qua đi đừng cố nhớ lại những kí ức không tốt đẹp đó còn nếu như không quên được thì hãy lấy nó làm bàn đạp để mà tiến bước lên phía trước đừng nên nhìn mãi về phía sau mà bỏ qua những điều tốt đẹp đang chờ đợi mình"

An Lam nhìn Nhật Hạ một cách ôn hòa như ngọc cô khẽ mỉm cười cưng chiều xoa đầu Nhật Hạ.

Nhật Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt tựa như ngọc ngà trăng thanh ấy mà xoa xuyến nơi trái tim cô thấy được sự bao dung trong ánh mắt ấy sự cưng chiều từ tận đáy lòng, hình bóng cô hiện rõ trong đôi mắt ấy.

Từ lần đầu tiên gặp An Lam cô chỉ dám trộm nhìn từ đằng xa chỉ nhìn lén lút thôi mà cô đã không thể kiểm soát được trái tim của mình rồi cho đến thời điểm hiện tại cô vẫn không ngừng rung động trước con người thanh cao này.

Cô quả thật đã yêu An Lam rồi...!

"Nhật Hạ, em đã không còn một mình nữa rồi..em không cần phải gồng gánh chiến đấu một mình để bảo vệ sinh mạng cho bản thân nữa, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em từ nay trở về sau tôi sẽ luôn bảo vệ em."

Từng câu từng chữ An Lam nói ra khiến đầu óc Nhật Hạ muốn nổ tung cả lên tại sao An Lam lại nói câu này tại sao chị ấy lại..Nhật Hạ cảm giác như mình sắp mất đi vẻ bình tĩnh đôi bàn tay cuộn chặt lại xong rồi lại buôn ra, tay phải cô bấu chặt lấy cổ tay trái từng móng tay ghim sâu vào thịt đến rớm máu..

Đột nhiên An Lam lại nói ra câu này nó khiến cho cô hoảng sợ vô cùng, An Lam không lẽ đã biết hết rồi sao, chị ấy đã biết được những gì rồi chứ.

Toàn bộ bí mật của cô chẳng lẽ An Lam đã nắm được hết rồi ư..không thể nào là ai rốt cuộc là ai đã tiết lộ những điều kinh khủng này cho An Lam biết chứ..

"Chị..." Nhật Hạ cảm thấy như có cái gì đó nghẹn lại ở cổ họng mình nó khiến cô không thốt được nên câu từ nào tiếp theo nữa.

Đôi đồng tử trong đôi mắt xanh rêu ấy như đang chạy tán loạn, cô sắp mất khống chế rồi...không xong rồi..

Bảo Châu ở phía đối diện cùng với An Lam điều nhận thấy sự bất thường từ Nhật Hạ cả hai điều hốt hoảng lo sợ

"Nhật Hạ em sao thế..".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio