Nhật Hạ được đưa vào phòng cấp cứu hơn hai tiếng đồng hồ.
Làm cho cả nhà ai cũng nơm nớp lo sợ đặc biệt là An Lam, từ lúc đưa Nhật Hạ vào đây cô đã không nói năng gì với ai rồi, ánh mắt lẫn con tim luôn dõi theo con người đang nằm trong cánh cửa sinh tử ấy.
Bảo Châu đi đến ngồi cạnh An Lam khẽ nói trấn an "Đừng lo lắng, con bé sẽ không sao đâu."
"Nhật Hạ đã xảy ra tình trạng như vậy bao giờ chưa?" Vũ Yên hỏi Nhật Long.
Truyện Dị Giới
Nhật Long trầm ngâm không nghe thấy câu hỏi, giờ phút này ngoại trừ cô cháu gái của ông ra thì ông không quan tâm đến bất kì ai nữa.
"Trước đây cũng xảy ra một lần nhưng không nghiêm trọng như lần này." Nhật Minh thấy ba mình không im lặng nên lên tiếng trả lời với Vũ Yên.
An Lam không tiếng động ngước mắt lên nhìn Nhật Minh.
"Nhật Hạ vốn bị tim bẩm sinh lại còn bị sinh non nữa." Nhật Minh trầm giọng đau thương nói.
Vũ Yên cùng Bảo Châu mở to mắt kinh hãi.
An Lam như bị ai đó đang siết chặt lấy trái tim mình, cô không thở được.
Tại sao vậy...
Tại sao mọi bất hạnh trên thế gian này điều dồn về đứa trẻ của cô vậy.
Nhật Hạ có tội tình gì đâu sao ông trời đối xử bất công với em ấy quá vậy.
Sinh non.
Bạo lực gia đình.
Mắc phải bệnh tâm lí.
Giờ lại thêm bị tim bẩm sinh.
Một đứa bé như vậy sao lại có thể gánh chịu phải số phận nghiệt ngã này.
Cô không phục cô không cam lòng thay cho Nhật Hạ.
"Thật là một đứa trẻ đáng thương làm sao." Đôi mắt Vũ Yên ngấn lệ đau xót.
An Lam cúi đầu xuống đất che đi cảm xúc của mình.
Cô thấy bản thân mình tệ thật.
Lúc cô rơi vào hoàn cảnh khốn khổ nhất, mất đi niềm tin trong cuộc sống chẳng biết phải làm gì, chịu phải sự dằn xé tột cùng thì Nhật Hạ lại xuất hiện trước mặt cô, cứu rỗi cô ra khỏi bầu trời tối tăm ấy.
Chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi lướt khẽ qua nhau thôi nhưng đã để lại sự nhớ thương cho cô.
Nhật Hạ chính là ánh sáng của cô, là nguồn sáng ấm áp nhất sưởi ấm tâm hồn như đã chết của cô.
Ấy thế mà trông lúc Nhật Hạ đau khổ nhất thì cô lại chẳng biết gì càng không thể ở bên để bảo vệ cô.
An Lam khẽ cười, tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc..
Giờ phút này đây đã không còn có từ ngữ nào để diễn tả được nỗi thống khổ trong cô nữa rồi.
Cô cầu xin ông trời, làm ơn tha cho bé con của cô đi được không, đừng cướp đi tiểu Ánh Dương của cô nữa mà.
Cô khó khăn lắm mới tìm lại được Nhật Hạ thế nên đừng chia cắt các cô nữa.
Cánh cửa cấp cứu mở ra, đi ra đầu là bác sĩ tiếp theo đó là Nhật Hạ được đẩy ra, An Lam vội đứng dậy đi đến chỗ cô bé.
Đôi mắt Nhật Hạ nhắm nghiền lại, sắc mặt tái nhợt đi, tay trái cô đang bị tiêm ống tiêm truyền nước,.thật muốn ôm Nhật Hạ vào lòng vỗ về.
An Lam nhường đường cho các y hộ tá đưa Nhật Hạ vào phòng hồi sức, liếc mắt ra hiệu cho Bảo Châu đi theo, cô đang muốn biết rõ tình trạng sức khỏe hiện tại của Nhật Hạ như thế nào.
Vị bác sĩ phụ trách ca cấp cứu này là trưởng khoa của khoa tim mạch, không đợi mọi người hỏi ông tự trả lời luôn.
"Hiện tại đã qua khỏi cơn nguy kịch chỉ cần đợi vài giờ bệnh nhân sẽ tỉnh dậy mọi người đừng lo, nguyên nhân dẫn đến sự việc trên là do cháu bé thiếu chất dinh dưỡng quá nhiều, trong máu còn có hàm lượng thuốc ngủ lẫn chất cồn rất nhiều ngoài ra nhịp tim còn có dấu hiệu bất thường."
Vị bác sĩ ngừng khoảng chừng 3s sao đó hỏi tiếp "Trước khi đến đây bệnh nhân có bị kích động bởi cái gì không?"
Nhật Long im lặng nhìn An Lam như muốn nghe câu trả lời từ cô.
"Có" An Lam thừa nhận
Nhật Long khẽ cau mày, đây là câu trả lời ông không hề muốn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nhật Hạ sao lại kích động đến mức độ này.
Vị bác sĩ rời đi sau khi truyền tải hết tình trạng sức khỏe của bệnh nhân cho người nhà của họ và căn dặn một số lưu ý khi bệnh nhân tỉnh dậy, lúc này đây Nhật Long mới chậm rãi hỏi An Lam:
"Đã xảy ra chuyện gì? Nhật Hạ sao lại trở nên như thế?"
Đối diện với một bậc trưởng bối đang tra hỏi mình, An Lam bình tĩnh không chút gợn sóng, cô nhìn thẳng vào mắt Nhật Long trả lời:
"Trưa nay cháu cùng Bảo Châu có dẫn Nhật Hạ ra ngoài và có đề cập đến vấn đề bạo lực gia đình."
Nhật Long sững người trông chốc lát không biết nên phản ứng thế nào, ngay giây phút tĩnh lặng này ông chợt nhận ra một điều, An Lam đang trách móc ông, nó dường như đang trách ông sao lại không bảo vệ Nhật Hạ.
An Lam đã biết hết tất cả về quá khứ của Nhật Hạ rồi và đứa trẻ này đang thái độ với ông.
"Con đang trách ta?"
"Con không trách ông, con chỉ muốn biết lí do tại sao ông lại để cho Nhật Hạ phải chịu những điều kinh khủng ấy, ông rõ ràng là ông nội của em ấy mà, sao ông lại không bảo vệ em ấy chứ." An Lam cô chỉ muốn biết lí do thôi.
"An Lam, không được vô lễ." An Hạo chấn chỉnh lại An Lam "Đây là thái độ của một hậu bối như con nên dành cho vị trưởng bối à."
Nhật Minh nhất thời đứng kế bên cũng không biết giải vây như thế nào, anh chỉ chú ý sắc mặt của cả ba người mong tìm một chút gì đó có thể giảng hòa được.
An Lam cuộn chặt tay lại sao đó buôn lỏng ra, cô khẽ cúi người trước Nhật Long "Cháu xin lỗi, cháu không nên chất vấn ông."
Cô xin phép rời đi vào phòng Nhật Hạ, khi cô quay lưng chuẩn bị bước đi thì Nhật Long cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
"Tất cả điều là lỗi của ta, là ta không tốt ta không bảo vệ được Nhật Hạ.".