Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng ban thẳng đến Nhật Hạ, cô nàng nhíu mày khó chịu đưa tay lên che mắt lại.
An Lam gấp cuốn sách đang đọc dang dở đi đến kéo tấm màn lại sao đó đi nhanh đến bên Nhật Hạ vỗ về cô nhóc.
Giọng nói dịu êm bên tai Nhật Hạ dần thả lỏng, hơi thở trở nên đều đặn...
Em bé ngủ rồi.
Loay hoay từ tối đến giờ mới có thể ngủ yên.
Di chuyển tầm mắt lên chai nước biển vừa mới được thay, An Lam rủ mi mắt, đây đã là chai thứ ba rồi chưa kể lúc còn trong phòng cấp cứu em bé cũng được truyền không ít.
Lúc khi xem hồ sơ sức khỏe của Nhật Hạ ở An Bảo Đường An Lam cô quả thật rất nhọc lòng nếu không phải trong bệnh án kia không đề cập đến việc Nhật Hạ bị bệnh tim bẩm sinh thì có lẽ cô sẽ cho Nhật Hạ nghỉ dưỡng rồi.
"Mẹ ơi..."
Tiếng nói nỉ non như sắp khóc của Nhật Hạ vang lên làm cắt ngay dòng suy nghĩ của An Lam.
Lại tới nữa rồi.
Ác mộng lại tra tấn em bé của cô nữa rồi.
"Ngoan, tôi ở đây...đừng sợ.."
Mặc dù cô không rõ tình hình cụ thể lúc nhỏ của em bé như thế nào nhưng cô chắc chắn mẹ của Nhật Hạ luôn kề cận bảo vệ con bé hết mình nếu không thì Nhật Hạ đã không kêu mẹ những lúc gặp phải ác mộng.
Em bé của cô có lẽ rất nhớ mẹ, đêm nào cũng kêu mẹ ơi làm cô rất đau lòng chỉ biết ở bên cạnh an ủi tâm hồn em ấy rằng luôn có cô bên cạnh.
Hiện tại hai người đã xác nhận chính thức yêu đương nên sắp tới cô phải vạch ra một bản kế hoạch cụ thể để dẫn dắt từng chút từng chút một đi vào tiềm thức của Nhật Hạ.
Vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết đó chính là cho em ấy cảm giác an toàn.
Chính vì thiếu cảm giác an toàn nên Nhật Hạ mới luôn mang bên mình một bộ giáp sắt, khóa chặt cánh cửa tâm hồn mình lại, phòng bị với tất cả mọi người.
Em ấy không cho phép bất kì một ai tiến tới gần em ấy chỉ vì em ấy sợ họ sẽ làm hại em một lần nữa.
Em bé sống rất bảo thủ, luôn sống trong vỏ bọc an toàn của bản thân, trốn chui trốn nhũi trong ấy mãi cũng không muốn bước ra.
Đối với em ấy như vậy là tốt rồi.
Từng bước tiếp cận Nhật Hạ ở An Bảo Đường, An Lam biết rõ đâu mới là con người thật của Nhật Hạ, chỉ là đứa trẻ này còn quá đề phòng với cô, thời điểm hiện tại cô vẫn chưa thể tiến sâu vào bên trong tâm hồn vỡ vụng của Nhật Hạ được.
Trước mắt cô vẫn còn một tấm kính dày trong suốt có thể nhìn rõ bên trong nhưng lại không thể chạm vào, phía sau tấm kính ấy vẫn còn một tiểu thiên sứ bị gãy cánh đang bị nhốt trong ấy.
Điều đầu tiên cô cần làm đó chính là phá vỡ tấm kính này tiến vào trong và mang trọng trách chữa lành đôi cánh ấy.
An Lam cô muốn thấy tiểu Ánh Dương của cô phải sải dài đôi cánh tự do tung bay trên bầu trời.
*Cạch*
Bảo Châu mở cửa bước vào, An Lam vội vàng quay qua ban cho cô một ánh mắt, đưa ngón tay lên trước đôi môi đỏ mộng khẽ suỵt một cái.
Đừng làm ồn!
Bảo Châu ngay lập tức thả lỏng cơ thể ép bản thân nhẹ nhàng hết sức, cô nàng nhích sang một bên nhường đường cho bà Vũ Yên đi vào sao đó nín thở mà đóng cửa lại.
*Cạch* rõ lớn một tiếng.
An Lam hít sâu một hơi kiềm chế lại nhưng không quên ném cho người chị em tốt của mình một ánh mắt cảnh cáo.
Nội tâm Bảo Châu: Oan ức quá, tại cái cửa không phải tại cô, cô đã nhẹ nhàng hết sức rồi.
Ta vô tội.
"Ngủ rồi à?" Bà Vũ Yên đặt đồ ăn lên trên bàn rồi đi lại nhìn Nhật Hạ: "Con bé hạ sốt chưa?"
"Đã hạ rồi bà ạ.
Sao hai người lên sớm thế ạ?" An Lam đắp lại chăn cho Nhật Hạ sau đó đỡ lấy bà đi nhanh sang sofa tránh tiếng ồn làm cho bảo bối cô thức giấc.
"Mang đồ ăn đến cho hai đứa, đói rồi nhỉ, nào ăn một chút gì đi ta vừa mới hầm xong thì mang lên ngay cho hai đứa đấy." Bà mở hộp giữ nhiệt ra, hơi nóng khói bốc lên.
Là gà hầm thuốc bắc.
"Tiểu Châu, giúp ta mở cửa sổ ra nào đừng để ám mùi làm con bé thức dậy."
An Lam thấy Bảo Châu nhấc mông khỏi ghế thì nhanh chóng nói thêm "Mở một cánh bên trái thôi, kéo màn kĩ lại đừng để nắng rọi vào mắt em ấy."
Vũ Yên bỗng nhìn An Lam với con mắt khác thường, bà cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Đứa cháu này của bà trở nên ân cần quan tâm người khác từ khi nào vậy.
An Lam cảm nhận được ánh mắt của Vũ Yên đành chuyển chủ đề.
"Hộp bên kia là gì ạ?"
"Cũng là gà hầm thuốc bắc còn có một ít cháo thịt nữa, cái này là ta nấu theo công thức riêng dành cho Nhật Hạ chờ đến khi con bé thức thì cho nó ăn."
Nỗi lòng người bà con cháu bệnh sao mà ngủ nghê gì được.
Lúc tối bà có muốn về đâu mà ba tên tiểu quỷ cứ thúc giục bà về nghỉ ngơi nhưng về đến nhà thì lòng lại như lửa đốt nên kêu Bảo Châu quay lại bệnh viện một lần nữa xem tình hình Nhật Hạ, tầm hơn một tiếng thì Bảo Châu lại quay trở về báo cáo tình hình cho bà rồi còn hỏi sao cô lại không ở lại tiếp An Lam, lão già và tên tiểu tử ấy cũng bị đuổi về luôn rồi, một mình con bé quần quật từ chiều đến tối làm bạn bè phải biết san sẻ tí chứ.
Huống hồ chi cả hai còn là bạn thanh mai từ nhỏ còn hơn chị em ruột thịt trong nhà.
Cuối cùng thì bà nhận lại một ánh mắt có như không của Bảo Châu: "Con mà còn mặt dày ở lại là An Lam lôi tám chục quả đại bác ra tiễn con về đấy bà ạ."
Bà ngơ ngác khó hiểu nhìn lấy đứa cháu gái cưng đi lên lầu.
Đáp án đã có, tản đá nặng được tạm thời buông xuống nhưng vẫn chưa ngủ được, bà liền lấy chiếc điện thoại ra gọi điện cho Nhật Minh.
Anh chàng sau khi về đến nhà liền buông bỏ hình tượng không thèm tắm rửa mà nhảy ngay lên giường làm một giấc ngủ an lành nhưng không ngờ chỉ vừa mới mơ mơ màng màng thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Dùng giọng ngáy ngủ lên tiếng với đầu dây bên kia.
Thì ra mà lão bà bà nhà họ Bảo điện đến xin công thức nấu ăn cho Nhật Hạ.
Vũ Yên bên này nhận được thì hả hê, cho chừa cái tội đuổi ta về giờ ta cho ngươi khỏi ngủ.
Một đêm náo loạn hiếm thấy xảy ra đúng ở ba nhà An-Nhật-Bảo.
Bà hi vọng sẽ không xảy ra tình trạng như thế này thêm một lần nào nữa.
- -------------
Aaaaaaaaaaaa...
"Đau....mẹ....đau...mẹ....".
Tiếng la vang vọng cả tòa chung cư cao cấp của một thanh niên hai mươi bốn tuổi đang bị mẹ nhéo lỗ tai lôi từ ngoài vào tận trong nhà không chừa mặt mũi cho anh chàng.
"Mẹ...".
Nhật Thiên bị người mẹ dấu yêu của mình không thương tiếc ném thẳng xuống sàn nhà còn bản thân thì ung dung bước đến sofa yên vị ngồi xuống.
Nhật Mỹ ban cho Nhật Thiên một ánh mắt chết chóc không tình người, đứa con trai trời đánh này của cô ngoài giỏi ăn chơi lêu lỏng ra thì chả làm nên tích sự gì.
Nhật Thiên nhận ra được sự im lặng lạ thường của mẹ mình liền một trận run rẩy từ trong xương tủy phát ra ngoài.
Làm ơn đi.
La mắng đánh đập gì cũng được chứ đừng im lặng như thế chứ.
"Mẹ..."
"Ta cho con một tháng." Giọng nói Nhật Mỹ không lạnh không ấm vang lên.
"Một tháng gì?" Nhật Thiên chà chà hai đôi tay lại với nhau xua tan đi cái lạnh quỷ dị bên trong căn nhà này.
"Sau khi con nhận xong bằng tốt nghiệp thì lập tức cuốn gối trở về nước ngay cho mẹ." Nhật Mỹ với gương mặt không biến sắc ra lệnh.
"Không được." Nhật Thiên kinh ngạc một trận liền phản đối kịch liệt.
Hội ăn chơi của anh đều tụ họp ở nước P bây giờ kêu anh về nước A.
Với vốn dĩ anh cũng muốn theo đuổi đam mê của mình ở đất nước này a.
"Oh" Nhật Mỹ nhướng chân mày, ngã người ra phía sau sofa, bắt chéo chân lại, đôi bàn tay mềm mại trắng nõn hờ hững đan trước bụng.
Nhật Thiên nhìn lấy bộ dạng lười biếng của mẹ liền theo quán tính đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, anh như một chiến sĩ thực thụ.
Được rồi hắn đồng ý.
Hắn chấp nhận.
Ngoài mẹ hắn ra thì hắn chẳng sợ ai hết.
"Thôi mà mẹ, con lớn rồi con có quyền quyết định cuộc sống của con chứ."
"Lớn? Oh! Hóa ra vẫn biết mình lớn à." Nhật Mỹ ánh mắt không rồi Nhật Thiên, cô nhàn nhạt lên tiếng "Hai mươi bốn tuổi đầu rồi mà trong đầu chỉ có hai chữ ăn với chơi, Nhật Thiên ta chiều con quá rồi có đúng không?"
Nhật Mỹ thở dài.
"Nhật Hạ năm nay đã sắp mười tám tuổi rồi, nếu không có gì thay đổi thì sau khi con bé học xong đại học ông ngoại con sẽ bàn giao lại quyền thừa kế cho con bé, con mau trở về giúp em con đối phó với đám người hám của ấy đi."
Gốc rễ Nhật gia không nhỏ, dòng chính dòng phụ tính sơ sơ cũng trên trăm người đấy là chưa kể đám hậu bối.
Bọn chúng đã nhâm nhe chiếc ghế chủ tịch từ rất lâu rồi.
Suốt bao năm bọn họ tranh giành đấu đá, đầu rơi máu chảy, tiêu hao nhân lực nhưng mãi không từ bỏ ý định này.
Nhật Hạ tuy rất thông minh nhưng vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ sức để chống lại bọn cáo già kia.
Chính tay Nhật Mỹ cô nuôi nấng Nhật Hạ từ nhỏ, nhìn con bé trưởng thành trong lòng cô hiểu rõ con bé quá nhân từ.
Nhưng muốn tồn tại trên thương trường, muốn người khác phải sợ hãi và phục tùng mình thì phải triệt tiêu đi những cảm xúc cá nhân.
Để Nhật Thiên trợ giúp Nhật Hạ cô vẫn an lòng hơn.
Hai anh em đoàn kết với nhau đối phó với đám người kia cũng quả thật chênh lệch sĩ số với bọn chúng, tuy cô có chút không nỡ nhưng..
Dù sao cũng phải để cho hai đứa nó tự bước đi trên con đường của mình, bản thân cô cũng không thể đi theo bảo vệ hoài vậy được.
Tất cả đều phải dựa vào bản thân.r7
"Đồng Khải Tâm học cùng trường với con, đúng chứ?" Nhật Mỹ bất thình lình lên tiếng.
"Đồng Khải Tâm.." Nhật Thiên nhẩm lại cái tên này bất giác cong môi.
Đây chẳng phải là thằng nhóc ất ơ bị anh đấm vào mấy ngày trước.
"Vâng, hình như là vừa mới chuyển vào trường dạo gần đây thôi."
"Trước khi trở về nước ta có một việc cho con làm..."
- --------------------.