"An tổng, ông Nhật chắc cũng đã nói cho ngài biết, tôi chính là bác sĩ trị liệu cho Nhật tiểu thư từ trước cho đến thời điểm hiện tại." Bác sĩ Trần với gương mặt phúc hậu, giọng nói ôn hòa khiến người nghe có cảm giác dễ chịu cùng tin tưởng, ông nhàn nhạt nhìn người con gái cao ngạo đầy khí chất, ôn tồn lên tiếng.
"Tôi biết, viện trưởng Trần đây cứ việc vào thẳng vấn đề."
"Được, không làm tốn thời gian của ngài nữa." Ông dừng khoảng chừng năm giây sau đó lại tiếp tục nói, gương mặt vốn đang ôn hòa giờ phút này đây bỗng trở nên nghiêm trọng.
"Theo như kế hoạch đề ra từ trước thì Nhật tiểu thư sẽ có một cuộc phẫu thuật tim vào hai tháng tới nhưng với tình trạng của Nhật tiểu thư lúc này không đủ điều kiện đảm bảo sức khỏe cho chúng tôi thực hiện ca phẫu thuật sắp tới."
An Lam nhíu mày "Nếu chậm trễ thì sẽ thế nào?"
"Về vấn đề này thì An tổng an tâm, mặc dù Nhật tiểu thư bị tim bẩm sinh nhưng hiện tại không đến mức nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng, thế nên chúng ta hoãn lại một thời gian cũng không có việc gì đáng lo ngại.
Tuy nhiên..." Ông Trần đột ngột ngừng lại khiến cho An Lam càng lúc như có thêm hàng vạn tản đá đè xuống.
An Lam ngày càng âm u đến cực điểm, nhiệt độ trong phòng hạ xuống một cách đột ngột, âm giọng âm trầm vang lên."Bác sĩ Trần, ngài đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
Người khác thì có đủ sự nhẫn nại để chờ câu trả lời của ngài nhưng An Lam tôi thì không đâu."
Viện trưởng Trần chợt lạnh sống lưng, ông ngồi thẳng người nghiêm túc vài thẳng vấn đề.
"An tổng, Nhật tiểu thư chưa từng muốn hợp tác với chúng tôi trong việc điều trị." Viện trưởng Trần vô cùng rầu rĩ than thở.
"Thành thật mà nói, ngay từ đầu bệnh của tiểu thư có thể điều trị nhưng cô bé lại liên tục phản kháng, phía bên đội ngũ bệnh viện chúng tôi cùng với cả Nhật gia đã rất cố gắng để khuyên bảo, ông Nhật cũng mất ăn mất ngủ với cô cháu gái này.
Nhưng hầu như cô bé lại không để tâm đến mạng sống của mình."
"Hơn nữa, tôi cũng đã kết hợp và cử các chuyên gia tâm lí hàng đầu đến để điều trị cũng như tìm hiểu lí do nhưng điều bị cô bé khước từ thậm chí cô bé còn khai thác thông tin ngược lại chúng tôi.
Đây là ca đầu tiên tôi cảm thấy rất bất lực cùng khổ tâm trong suốt mấy chục năm hành nghề đấy."
An Lam nhắm mắt dưỡng thần, cô ngã người dựa vào sofa, nhìn vào hư vô.
Nhật Hạ ơi là Nhật Hạ, em đúng là rất biết cách hành hạ tinh thần lẫn thể xác của tôi mà.
"An tổng, có một vấn đề ngài và gia đình cần phải lưu ý nữa." Bác sĩ Trần nhắc nhở "Tuyệt đối không được để cho Nhật tiểu thư phải đối mặt với bất kì một đả kích nào.
Nếu không, tôi e rằng trường hợp xấu có thể xảy ra."
"Bác sĩ Trần, để tiến hành ca phẫu thuật này ngoài sức đề kháng tốt ra thì còn gì cần phải đảm bảo nữa"
"Mục đích sống."
An Lam im lặng, nhìn ra phía trời cao kia.
Âm thầm thở dài.
An Lam cô có thể trở thành mục đích sống của Nhật Hạ không?
Nếu như cô có diễm phúc ấy thì tốt quá rồi.
___________________________
"Cậu họ Nhật?" Kỳ Anh trầm ngâm một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt Nhật Hạ, tò mò hỏi: "Đừng bảo cậu là người của Nhật gia theo cách mà tớ nghĩ đấy nhá."
Nhật Hạ không trả lời chỉ khẽ nhếch môi cười một cái coi như xác nhận.
"Cậu là đại tiểu thư của Nhật gia thật à, đó chẳng phải là gia tộc đứng thứ hai của nước A sao, chưa kể nó có sức ảnh lớn đến các nước khác nữa." Kỳ Anh kinh ngạc đến nỗi há cả họng, diễm phúc thật, vừa mới bỏ nhà đi bụi không lâu lại cái cơ hội gặp mặt đại gia.
"Tớ họ Bạch tên là Kỳ Anh, Kỳ trong kỳ tài, Anh trong anh minh.
Rất vui khi được biết cậu, Nhật Hạ."
Họ Bạch, cô chưa từng nghe qua mà cho dù có nghe qua thì sao chứ, ngay cả An Lam cô còn không biết thì sao mà biết mấy gia tộc khác được.
"Hân hạnh." Nhật Hạ cảm thấy dạo này mình tiếp xúc hơi nhiều người, làm bạn cũng được khá nhiều.
Giờ cô có đến tận hai người bạn, chị Bảo Châu với Du Linh.
Chà, nhiều thế nhở.
An Lam sau khi tọa đàm với viện trưởng xong liền quay lại tìm Nhật Hạ, cô chợt dừng bước chân khi thấy Nhật Hạ đang nói chuyện với ai đó.
Gió to đột nhiên nổi lên, mây đen dần kéo tới, trời lại sắp đổ cơn mưa nữa rồi.
An Lam không đứng quan sát nữa mà đi thẳng tới chỗ Nhật Hạ, vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác của mình ra đến nơi thì khoác lên người Nhật Hạ.
Hành động đột ngột của An Lam làm Nhật Hạ có hơi giật mình, đi không một tiếng động, muốn hù chết cô à.
"Trời nổi gió lên rồi, mặc ấm vào." An lam giọng đầy tình cảm khuyên nhủ, sau đó cô di dời tầm mắt lên người con gái đối diện: "Bạn của em à?"
Nhật Hạ giữ lấy áo khoác của An Lam, nhỏ giọng "Không ạ, mới gặp thôi."
An Lam điềm tĩnh quan sát người đối diện và vô tình tạo nên một sự áp lực lên Kỳ Anh.
Cô có cảm giác như bản thân mình đang bị kì thị vậy.
"Trên mặt tôi có dính gì ư?" kỳ Anh gãi đầu hỏi.
"Không, thất lễ rồi." An Lam với gương mặt không gợn sóng, một tay cô quay sang phủ lên đầu Nhật Hạ, mỉm cười nói: "Sắp mưa rồi, chúng ta nên đi chứ hả?"
Lúc này Nhật Hạ cùng với Kỳ Anh mới chú ý đến sắc trời, mây đen đã giăng kín tự bao giờ, Kỳ Anh bất giác ủ rủ thở dài: "Chán thật đấy, xem ra không thể tổ chức một buổi hòa ca nhỏ tại đây rồi."
"Cậu định hát à?" Nhật Hạ quay sang hỏi.
"Ừm, tối hôm qua vô tình có fan hâm mộ nhận ra, muốn chiều lòng họ một tí." Kỳ Anh bật cười, con ngươi thể hiện lên sự tinh nghịch "Xem ra cậu rất thưởng thức giọng hát của tớ?"
"Đúng vậy, tớ đánh giá khá cao giọng hát của cậu, rất lôi cuốn người nghe." Nhật Hạ ánh mắt rộ lên sự tán thưởng rõ rệt.
"Cảm ơn vì đã tạo thêm nguồn động lực cho tớ." Kỳ Anh mỉm cười hài hòa, vui vẻ nói với Nhật Hạ.
"Gặp nhau hai lần âu cũng là cái duyên, tớ có thể xin phương thức liên lạc với cậu không?"
kỳ Anh đưa tay ra sau mình ra hiệu cho Mark đưa điện thoại cho mình, chẳng mấy chốc chiếc Iphone Promax đã đung đưa trên tay cô nàng.
"À, tớ cũng muốn lắm nhưng thật không may điện thoại tớ bị tịch thu mất rồi." Nhật Hạ nhẹ nhàng từ chối, thanh âm sau cùng còn khẽ thở dài chán chường thêm một hơi dài.
An Lam bỗng quay sang hướng khác che giấu đi nụ cười cợt nhã, cô khẽ ho một tiếng khắc chế lại tâm tình.
Tiểu bá vương này đang kể tội cô đây mà.
Tịch thu???
Ai mà cả gan dám lấy luôn điện thoại của bà chị này vậy.
Không muốn sống nữa à.
"Oh, tiếc thật đấy.
Vậy để lần sau vậy." kỳ Anh khá tò mò nhưng biết chắc Nhật Hạ sẽ không tình nguyện mà nói ra đâu.
"Vậy tớ đi trước đây, tạm biệt."
Nhật Hạ không hồi đáp, cô khẽ gật đầu với Kỳ Anh.
Sau đó quay sang nhìn An Lam.
"Sao chị đi nhanh thế?"
An Lam đầu tiên không trả lời Nhật Hạ chỉ nhìn Nhất Trung rồi khẽ nhướng mày, nhận được tín hiệu, Nhất Trung nhanh chóng đi theo lối của Kỳ Anh.
"Tôi làm hỏng cuộc trò chuyện của em sao?"
"Không, dù gì cũng không có chuyện để nói."
"Vậy thì về thôi." An Lam nắm lấy tay Nhật Hạ dẫn đi nhưng cô nào ngờ lời nói của cô vô tình làm cho tiểu bướng bỉnh này hiểu lầm.
Tâm tình Nhật Hạ hớn hở cả lên, gấp gáp kéo An Lam lại.
"Bác sĩ cho em về rồi đúng không?"
An Lam bị kéo khựng lại, quay sang thì không nhịn được bật cười, nhéo lấy chiếc mũi tinh nghịch của Nhật Hạ rồi triệt đi niềm vui của cô nàng."Ý của tôi là về phòng chứ không phải về nhà, em bé à."
______________________
Chiều hôm đó tại An Bảo Đường.
Bảo Châu thay thế vị trí của An Lam đứng lớp, vốn dĩ việc này không cần thiết đối với thân phận của cô và An Lam, nhưng với cô đây là niềm vui khi được lãnh đạo người khác, huống hồ chi người dưới tướng cô ở đây còn là những nhân vật có thể sẽ rất tầm cỡ trong tương lai.
Còn về An Lam thì lại là sự tùy hứng, những năm trước cứ hễ An Lam hứng thì sẽ nhảy vào đứng lớp giảng dạy một hai tiết gì đó, tối đa là ba tiết, còn lại là sẽ quăng cho cô cùng các huấn luyện viên khác.
Còn năm nay thì khỏi cần nói lí do.
Ngay từ đầu trong bảng phân công, thì cô chính là giáo quan quản lí tiểu đội của Nhật Hạ nhưng...
Thế đấy.
Phận bèo trôi, Bảo Châu cô làm gì dám lên ý kiến.
"Tôi chỉ vừa vắng mặt không lâu, các người lại loạn ra một đàn thế này..." Bảo Châu tặc lưỡi vài cái, biếng nhác không để đám người kia vào mắt.
"Chị..." Dao Hương run rẩy lên tiếng.
Bảo Châu vốn đang cao lãnh ngồi trên ghế cao nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng "chị" cảm thấy rất ghé bỏ, khí hàn từ trong con ngươi phóng thẳng đến đám người Dao Hương.
"Đồng chí Dao." Bảo Châu khẽ nhếch môi cười lạnh lẽo, âm giọng không chút cảm xúc vang lên khiến cho hơn hai mươi mấy người đứng phía dưới không ngừng run rẩy.
Thậm chí Bảo Châu vốn đang đứng khá cách xa họ nhưng vẫn nghe được tiếng khóc thúc thít của đám nữ nhân liễu yếu truyền đến tai cô.
Nhức đầu thật đấy.
Năm nay toàn dân gì đâu, phá hỏng cả tâm tình đầy nhiệt huyết giảng dạy của cô bao năm nay.
Bảo Châu cô dám khẳng định với trời đất, bất đầu từ khóa huấn luyện sau sẽ nâng cao yêu cầu lên thượng đỉnh.
An Bảo Đường đâu phải là nơi để tiếp đãi đám loi choi lóc chóc này.
"Có..có..." Dao Hương mồ hôi rơi nhễ nhãi, sợ hãi lên tiếng.
"Tôi và cô từ khi nào mà trở nên thân thiết đến mức phải xưng hô thân cận như vậy thế."
"Không...không dám ạ..xin lỗi giáo quan." Dao Hương lấp bấp loạn cả lên.
"Thật phiền phức." Bảo Châu nhàn hạ đứng dậy, con ngươi đảo một vòng và dừng trên người Tiêu Hà Tâm.
Nỗi lòng cô bỗng nỗi lên hứng thú trêu đùa.
"Tiêu đại tiểu thư."
Tiêu Hà Tâm vốn dĩ đang nhàn nhã đứng coi kịch hay, bỗng chốc trở thành tiêu điểm.
Cô giật thót người, đứng ngay lại nhìn Bảo Châu.
"Có tôi, thưa giáo quan."
"Những tấm ảnh của Nhật Hạ mà cô phân phát cho mọi người vào buổi đầu tiên kể cả những hành động ức hiếp người vô cớ của nhóm các cô.".
Bảo Châu nói tới đó thì im lặng, chăm chú nhìn sự biến hóa trên gương mặt của Tiêu Hà Tâm.
Cõi lòng thích thú vô cùng.
Tiểu giang hồ nếu có ở đây hẳn sẽ hả hê lắm.
"Đã đến tai của An Lam rồi."
Hơi thở Tiêu Hà Tâm ngưng trọng, sao lại thế, cô rõ ràng làm việc rất chu đáo tỉ mỉ mà, sao An Lam lại biết.
Gia thế của cô chính là lớn nhất ở đây trừ An Lam với Bảo Châu ra, tại đây ai cũng cung phụng cô cả, cho dù cô có làm gì họ cũng không dám lên tiếng hay cô có mắng cha mắng mẹ của chúng thì cũng cắn răng chịu đựng.
Ai mà dám mách lẽo đến An Lam, là ai to gan dám đối đầu với cô.
Chẳng lẽ...
Nhật Hạ!.
"Con khốn..." Tiêu Hà Tâm bất bình chửi thầm trong cuốn họng, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm.
Cô đang rất muốn phát tiết.
"Nhật Hạ, tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.".