"Thế Nhật Hạ là em gái của anh à?" Bảo Châu vì để tránh đi cái đề tài lãng nhách liền hỏi về Nhật Hạ dù đã biết câu trả lời.
"Em biết con bé à?" Nhật Thiên ngạc nhiên, sao Bảo Châu lại có thể biết được Nhật Hạ, chẳng lẽ con bé nó gia nhập vào thế giới loài người rồi ư.
"Đương nhiên, con bé là học viên của em mà"
Nhật Thiên đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác theo lời kể của Bảo Châu cho đến khi anh nghe đến thông tin cuối cùng thì mới bàng hoàng.
"Em nói cái gì, con bé vừa nhập viện à, khi nào, bị gì?" Nhật Thiên hốt hoảng.
"Anh có đúng là anh trai của Nhật Hạ không thế, sao cái gì của con bé anh cũng không biết thế hả.
Làm anh cái kiểu gì vậy.
" Bảo Châu tức giận mắng.
"Gần hai tháng nay anh không có liên lạc với em ấy, em ấy bị gì mà phải nhập viện thế?"
"Bệnh tim tái phát.
" Bảo Châu ngừng một lúc liền thắc mắc hỏi: "Theo như lời bác sĩ, nếu điều trị ngay từ đầu thì khả năng cao sẽ khỏi, sao cả nhà lại để em ấy bị nặng đến như thế?"
"Nó có chịu điều trị á đâu" Nói tới đây Nhật Thiên có phần khó chịu, bà cố nhỏ này của anh nào có lối suy nghĩ như người thường, đâu phải nhà muốn là nó sẽ chịu.
"Sao lại thế?" Bảo Châu nhíu mày.
"Thì nó có muốn sống á đâu"
"Sao cơ?"
"Chuyện kể ra thì rất dài" Nhật Thiên chợt thở dài, ánh mắt mông lung nhớ lại: "Từ khi Nhật Hạ chào đời cho đến khi con bé bảy tuổi ngoại trừ ba mẹ con bé ra thì cả Nhật gia không ai biết đến sự tồn tại của con bé cả"
Bảo Châu không lên tiếng, chăm chú nghe Nhật Thiên kể, sắc mặt biến hóa liên tục theo từng lời nói của Nhật Thiên.
"Nếu anh nhớ không lầm thì sau khi cậu ba anh cưới mợ đâu chừng một hai tháng gì đấy thì họ quyết định đi du lịch hưởng tuần trăng mật, họ cứ thế đi rất lâu thỉnh thoảng mới liên hệ về hỏi thăm gia đình, mãi cho đến tận bảy năm sau không biết nguồn tin từ đâu mà ông ngoại biết về sự tồn tại của Nhật Hạ, ông liền hạ lệnh cho người tìm nơi mà cậu anh đang sinh sống thì quả thật đúng là có một sinh linh bé nhỏ mang hương mầm của Nhật gia đang sinh sống ở đấy.
" Lúc này Nhật Thiên mới hơi nở ra một nụ cười: "Anh còn nhớ rất rõ gương mặt của ông lúc khi biết tin về Nhật Hạ, ông đã rất vui mừng, vô cùng phấn khích cứ như là trúng số nhưng rồi niềm vui ấy kéo dài không bao lâu thì ông chợt đờ người ra, mẹ anh đột nhiên lại trở nên vô cùng giận dữ đặc biệt là cậu út, cậu ấy mất khống chế mà lao ra khỏi nhà! "
……
"Lão gia, chúng tôi đã điều tra được nơi ở của cậu chủ rồi, quả thật đúng như nguồn tin ấy, đại tiểu thư năm nay đã tròn bảy tuổi rồi"
"Thật ư" Ông Nhật vội đứng lên, vẻ mặt hớn hở, khuôn miệng cười đến nỗi khó khép lại được.
"Thế bây giờ chúng đang sống ở đâu, mau đưa ta đến đấy! "
"Ba, bình tĩnh lại một chút, đừng kích động như thế" Nhật Mỹ đứng lên đỡ lấy ông Nhật, hiền hòa khuyên ngăn: "Con biết ba đang rất mừng, nhưng từ từ thôi tránh kích động quá mức mà ảnh hưởng đến thân thể, việc đưa Nhật Hạ về cứ để con và Nhật Minh lo là được"
"Nhưng ta muốn đi gặp con bé ngay, ta muốn thấy diện mạo của cháu gái ta, muốn tận tay đưa nó về" Nói rồi ông nhíu mày, bực dọc lên tiếng: "Tên tiểu tử ấy, chuyện vui như vậy mà lại giấu ta suốt bảy năm trời, không thèm đem cháu ta về đây cho ta, thật đáng trách mà, đợi tên đó về đi rồi biết, xem ta xử nó thế nào"
Nhật Mỹ cùng Nhật Minh nhìn bộ dạng này của ông Nhật liên nhìn nhau bất lực lắc đầu mỉm cười, căn nhà này xem ra sắp sửa rộn thêm tiếng cười rồi.
"Ba nhìn xem, nhà ta đã có tiểu hoàng tử rồi giờ có thêm tiểu công chúa nữa, long phụng sum vầy rồi, thế nào việc làm ăn cũng thuận lợi, hạnh phúc ngày càng trọn vẹn hơn" Nhật Minh liếc mắt nhìn lấy tên tiểu tử Nhật Thiên đang ngồi ngậm nhấm chiếc đùi gà, ánh mắt trẻ con khó hiểu nhìn một đoàn người đang vui vẻ nói chuyện: "Mau chuẩn bị đi, bọn ta sẽ lên đường ngay lập tức
"Thật ra còn một chuyện nữa tôi vẫn chưa kịp bẩm báo với các ngài.
.
" Vị trợ lí ấp a ấp ún, khó nói lên lời.
"Việc gì, nếu là việc liên qua đến công việc thì bỏ qua hết đi, việc quan trọng bây giờ là đưa con bé về nhận tổ quy tông ngay lập tức" Ông Nhật thấp giọng bảo.
"Việc này có liên quan đến tiểu thư, thưa lão gia.
"
"Liên quan đến cháu ta?! Là việc gì ngươi nói mau" Ông Nhật ra lệnh.
"Thưa! đại tiểu thư đang bị cậu chủ bạo hành ạ"
Nhật Mỹ:!
Nhật Minh:!
Nhật Long:!
Căn nhà vốn đang ấm áp, rộn vang tiếng cười giây phút này đây lại trở nên lạnh lẽo, âm u vô cùng.
Nhật Mỹ sửng sốt đến mức dường như á khẩu, ông Nhật thì bị sốc đến đầu óc bị đình trệ chỉ duy nhất có Nhật Minh là còn tỉnh táo đôi phần, anh lớn tiếng quát.
"Ngươi đang nói cái gì vậy, anh ta sao lại có thể làm thế, bằng chứ đâu"
"Thưa ngài, tất cả những gì tôi nói điều là sự thật, tình hình của tiểu thư đang rất không ổn, ngài mau tới đó đi"
****************.