Nhật Hạ nhếch mày không tin, tiểu thư đây mà không có tiền ư, nhìn sơ qua thôi cũng dễ dàng thấy rõ bộ trang phục mà Kỳ Anh khoác lên người cũng bạc chục triệu rồi.
Đang lừa con nít à, đáng tiếc nàng không phải con nít nhá.
"Tớ nói thật đấy, không đùa đâu, hiện tại tớ đang không một xu dính túi này." Kỳ Anh thành thật mà đúng thật là như vậy nha, trời đất chứng giám, cô mà nói xạo nữa lời thì sét đánh cái gầm trời đổ cơn mưa.
Nhật Hạ im lặng không biểu tình, đúng lúc nàng định đi tham quan lại mái ấm này coi có cần tu sửa hay bổ sung gì thêm không thì bà bảy từ trong nhà đi ra với vẻ mặt rầu rỉ.
Bà bảy cùng bà hoa và ba người khác nữa là người chăm sóc, quản lí mái ấm này, cả cuộc đời của họ hầu như không rời khỏi nơi này nữa bước, dành trọn tình thương cho lũ trẻ nơi đây, nàng không khỏi cảm động.
Bà bảy tuổi cũng đã xếp vào hàng nghỉ hưu, sức khỏe cũng yếu đi không ít thế nhưng ai nói già là giận à.
"Tiểu Hạ đến rồi à, lâu quá không thấy cháu ghé thăm.
Dạo này rất bận sao?"
"Vâng, cháu gần đây cũng khá bận." Nhật Hạ thấy bà bảy bước đi có vẻ khó khăn liền đi tới đỡ bà, nhìn ra nét rầu lo trên gương mặt của bà bảy, Nhật Hạ nhẹ giọng hỏi thăm: "Bà có việc gì sao ạ?"
"À, cũng chẳng có việc gì nghiêm trọng, chỉ là ta đang lo cho Bối Bối, không biết con bé dạo này thế nào.
Hơn nữa tháng nay không liên lạc được với gia đình con bé." Bà bảy âm trầm nói, cũng Nhật Hạ từng bước chậm rãi đi đến chỗ Kỳ Anh.
Bối Bối bằng tuổi với tiểu Mỹ, nàng có biết cô bé này.
So với tính hoạt bát của tiểu Mỹ thì Bối Bối trầm lặng hơn, ít nói, không nhốn nháo như những bạn nhỏ khác.
Tầm đâu ba tháng trước, dì Hoa có gọi điện nói với nàng rằng Bối Bối đã được người nhà đến nhận lại và đưa về quê sinh sống.
"Có việc gì ạ?" Nhật Hạ nhận ra sự hoài nghi của bà cụ, nàng khẽ hỏi.
"Ta cứ có linh cảm không lành với con bé, hơn nữa dạo rằng đây ta hay mơ thấy con bé lắm, nhìn con bé ốm mo gầy mòn, không còn vẻ bụ bẫm nữa.
Không biết có phải điềm báo gì không?" Bà cụ thở dài.
Kỳ Anh và Nhật Hạ không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái.
Kỳ Anh gật đầu với Nhật Hạ, quay sang hỏi bà bảy: "Bà có địa chỉ của Bối Bối không?"
"Có a, mà để chi vậy con?"
Kỳ Anh mỉm cười, thân thiện nhìn bà: "Nếu bà lo lắng như vậy chi bằng để chúng con đi xem thử." Nói xong rồi còn nhướng mày với Nhật Hạ một cái.
Nhật Hạ bên này cũng cong khóe môi, vừa hay nàng cũng đang rảnh, không có việc gì làm thôi thì đi khám phá tí vậy, tiện thể phá giải đi nỗi âu lo của bà bà đây.
"Được được, để ta đi lấy địa chỉ, các con đợi chút." Bà bảy mừng rỡ đi vội vào nhà.
Nhìn dáng vẻ này của bà cụ Kỳ Anh và Nhật Hạ cũng bất giác bật cười.
"Xem ra tớ và cậu rất hợp nhau đấy."
Nhật Hạ khẽ nhướng mày không biểu tình gì, nàng lấy điện thoại ra định gọi cho tài xế đến thì chợt nhìn thấy chiếc xe bảy chỗ được đậu một góc trong sân, một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu Nhật Hạ, vẻ mặt cũng trở nên tinh nghịch.
Kỳ Anh nhìn theo hướng mắt của Nhật Hạ, cô liền hứng thú nói: "Tớ thích suy nghĩ này của cậu."
****************
An Lam một thân phong nhã đi dạo quanh khu trưng bày lego trong một trung tâm đồ chơi nổi tiếng của nước H, cô cẫn thận nhìn ngó từng sản phẩm xem kĩ mẫu lego nào là thích hợp với em bé ở nhà.
Chọn mẫu đơn giản quá thì sợ em ấy lại sinh ra nhàm chán còn chọn phức tạp quá thì lại sợ Nhật Hạ chuyên tâm mải mê với nó mà bỏ quên giờ ăn, giấc ngủ.
Bảo Bảo của cô là thuộc kiểu type người một khi đã tập trung vào thứ gì rồi thì sẽ bổ quên thế giới xung quanh, mặc kệ mọi thứ, chỉ làm điều mình thích thôi.
Thế nên phải chọn lựa cho thật kĩ càng, chọn quà xong An Lam cô còn phải đi qua bên quầy thức ăn nữa, việc đầu tiên muốn chăm sóc tốt cho Nhật Hạ thì nấu ăn chính là việc quan trọng nhất mà cô cần phải học.
Phải tranh thủ thời gian học hết mọi thứ cần thiết để còn rước bé về nhà chứ.
Nhân viên quầy lego từ nãy đến giờ cứ ngượng ngùng nhìn cô, chính là bị ngoại hình của cô làm cho si mê.
An Lam chỉ vừa vào đây có mấy phút thôi mà cô nhân viên này đã mất hết gần như nữa đời người để lấy hết dũng khí ra đối mặt với An Lam rồi.
Cô nhân viên hít sâu một hơi, bước đến trước mặt An Lam, nở nụ cười nhẹ chào hỏi: "Tôi có thể giúp được gì cho ngài không?"
An Lam lùi lại hai bước kéo dài khoảng cách với nhân viên, cô hơi nhíu mày khó chịu nhưng cũng nhanh chóng giẩu cảm xúc đi, nói qua loa: "Không cần, tôi có thể tự chọn được."
"Vậy...vậy ngài cứ xem tiếp đi, cần gì cứ gọi tôi." Cô nhân viên có hơi mất mát lùi về sau.
"An tổng, thật không ngờ lại gặp ngài ở đây." Thanh Tuyền đứng đối diện, giọng ngọt ngào chào hỏi An Lam.
An Lam ngẩn đầu nhìn người đối diện rồi thở dài, làm ơn đi, cô chỉ muốn mua quà cho Bảo Bảo nhà cô thôi mà, sao lại hết người này đến người khác làm phiền cô thế.
.................