Nhật Hạ trở về với tâm trạng buồn bực, trong lòng không ngừng nguyền rủa vị thánh nhân kia "tên ngang ngược, tên biến thái, tên chết băm, tên chiếm tiện nghi, tên chuyên ức hiếp gái nhà lành...ta hận mi"
Nhật Hạ đang lầm bầm lầm bầm trong miệng thì bị tiếng kêu của Du Linh làm cho giật mình.
"Nhật Hạ" Du Linh vừa chạy vừa gọi.
Nhật Hạ đứng im chớp mắt nhìn Du Linh như bị ma đuổi chạy đến chỗ mình.
"Tớ tìm cậu nãy giờ...cậu chạy đi đâu vậy" Du Linh thở hổn hển hỏi.
Nhật Hạ:"..."
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Nhật Hạ không nhanh không chậm từ tốn hỏi.
"Ờ...thì cậu.." Du Linh ấp úng.
"Hửm" Nhật Hạ nhíu mày thắc mắc.
"Ôi kìa! Ai đây...là Nhật tiểu thư sao...đúng là Nhật Hạ tiểu thư rồi."
Một nhóm người từ đâu đi lại bao vây lấy Du Linh và Nhật Hạ trong đám người này còn có năm cái người chặn đường cô trong nhà WC khi nãy nữa.
Nhật Hạ cảnh giác nhìn xung quanh.
"Mọi người bình tĩnh, có gì từ từ nói đừng có mà đến gần chèn ép cậu ấy" Du Linh ra sức khuyên ngăn mọi người.
"Du tiểu thư đây quả là người có lòng tốt năm lần bảy lượt điều ra sức bảo vệ tên thấp hèn này" Khiết Băng cười chế giễu.
Thấp hèn.
Nhật Hạ liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy ai cũng nhìn cô cười cười cô còn loáng thoáng nghe những lời bàn tán về cô nữa.
Thấp hèn ở đây mọi người nói là ai sao cô không hiểu gì hết vậy.
Là người có gia thế không tốt sao.
Theo như thông tin cô điều tra trước khi đến An Bảo Đường để huấn luyện thì cô được biết An Bảo Đường là nơi dành riêng cho các cô/cậu ấm có gia thế khủng và cho những người được gia tộc sắp xếp là người thừa kế tiếp theo thì sẽ được đưa vô đây để mà rèn giũa lại kĩ luật nề nếp và tạo cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn để tiện cho việc hợp tác với nhau sau này nếu có cơ hội.
Đây chính là mục đích chung của những người tham gia khóa huấn luyện này nhưng riêng cô thì do ở nhà lười vận động, lười nói chuyện quá với sức khỏe của cô khá yếu nên mới bị ông tóm cổ vào đây.
Tất nhiên là ban đầu cô không đồng ý và chống trả quyết liệt với việc đến An Bảo Đường nhưng cô lại không qua được màn diễn kịch mang tên "Nỗi niềm người ông" và dàn nước mắt ngắn dài của ông cô.
Kết quả là bây giờ cô đang đứng trong địa bàn của An Bảo Đường và hình như cô đang bị hiểu lầm cái gì thì phải.
Và khoảng chừng 5s suy nghĩ rồi đưa ra kết luận và rồi cô chợt vỡ lẽ, thấp hèn ở đây là đang nói cô sao.
Ủa...
Khoan...
Dừng khoảng chừng là 2s.
Có cái gì đó không đúng ở đây! Cô mà thấp hèn ư.
Đường đường là một đương kim đại tiểu thư của nhà họ Nhật có gia thế đứng thứ nhì nước A.
Cô là người chỉ dưới tướng một người mà lại trên hàng vạn người.
Cô không có gì ngoài cái nhan sắc mỹ miều và cái khối tài sản được kếch xù bự chảng kia cộng thêm cái trí thông minh lâu ngày không sử dụng nên hơi bị bào mòn tí thôi.
Từ đó rút ra kết luận: Nhà chụy không gì ngoài điều kiện.
Ha! Buồn cười hết sức.
"Quả thật ban đầu ta nhìn ngươi ta cứ tưởng ngươi là một đại tiểu thư hào môn nào đó có gia thế kinh thiên động địa lắm hóa ra là một con giáp thích ôm đùi đại gia" Dao Hương lên tiếng mỉa mai khinh bỉ.
Nhật Hạ:"..." Nhà ngươi đang nói cái quái quỷ gì vậy.
Ta không hiểu.
Du Linh chắn trước người Nhật Hạ nhíu mày, ánh mắt căm phẫn nhìn lấy Dao Hương nói:"Các ngươi chỉ biết nói suôn từ nãy cho đến giờ không có chứng cứ gì.
Có biết tội vu khống vô căn cứ này bị pháp luật xử sao không hả."
Du Linh cũng là nhị tiểu thư của nhà họ Du có sức ảnh hưởng khá lớn trong nước.
Dù là con nhà giàu nhưng Du Linh không phải là người ỷ giàu mà ức hiếp người nghèo.
Thể loại khinh thường người khác khi chưa biết gì về họ là thể loại cô ghét nhất chứ đừng nói chi việc vu khống bạn cùng phòng với cô mà không có chứng cứ này.
Nhật Hạ đủ thông minh để biết chuyện nãy giờ họ đang nói là gì rồi và cô đang mong chờ chứng cứ của họ đây.
"Bằng chứng đây Du tiểu thư à".
Một người phụ khác độ chừng hai mươi mấy tuổi từ xa đi đến đám đông sau đó hiên ngang đi lên đối mặt với cô.
Nhìn hiệu ứng đám đông dạt sang hai bên để cho người này đi vào cũng đủ hiểu quyền lực cỡ nào rồi nhưng có một điều đáng tiếc rằng là Nhật Hạ không hề biết đây là ai cả.
"Cô ta là ai vậy?".
Nhật Hạ khều khều lấy khủy tay Du Linh nhỏ giọng hỏi.
Du Linh mở to mắt kinh ngạc xoay qua nhìn Nhật Hạ.
"Ngay cả Tiêu Hà Tâm mà cậu cũng không biết?" Du Linh nói bằng khẩu hình miệng.
Nhật Hạ lắc đầu vô tội.
Du Linh quả thật bất lực với vị đại tỷ này.
Tiểu tổ tông này vừa mới trên núi xuống hay sao mà không biết cái gì hết vậy nè.
Mà cũng đúng, Du Linh cảm thấy câu cô vừa hỏi Nhật Hạ quả thật vô ích ngay cả An Lam đây, người có sức ảnh hưởng còn hơn cả IDol quốc tế đây mà tỷ tỷ đây còn không quan tâm thì nói chi là Tiêu Hà Tâm chứ.
Tiêu Hà Tâm cảm thấy khó chịu khi Nhật Hạ và Du Linh không bỏ mình vào mắt bực bội lên tiếng:"Này"
Tiếng kêu làm Nhật Hạ và Du Linh đang đắm chìm trong việc đoán chữ để hiểu đối phương nói gì thì bị giật mình.
Trở về hiện tại Du Linh lên tiếng:"Ngươi nói bằng chứng vậy bằng chứng đâu?"
"Từ từ" Tiêu Hà Tâm liếc mắt ra hiệu với Khiết Băng, nhận được tính hiệu Khiết Băng lấy trong túi ra hàng loạt tấm hình rồi thảy lên không trung, từng tấm ảnh bay loạn xạ rồi từ từ rơi xuống mặt đất, mọi người xung quanh nhặt lấy những tấm ảnh rồi bàn tán rầm rộ lên.
Nhật Hạ nhìn tấm ảnh trong tay Du Linh mà nhịn cười muốn nội thương, trong bức ảnh là có sự hiện diện của cô và ông nội cô, ông cô đang dang tay ôm hôn cô và còn có cả cha tài xế thoát ẩn thoát hiện nữa chứ.
Do ông cô ngồi còn trong xe không nhìn rõ mặt nên chỉ phỏng đoán là một ông già.
Nhật Hạ tự nhéo lấy mình để kiềm chế bản thân không được cười.
Sao mà họ không chịu động não suy nghĩ tích cực hơn một chút nhỉ, tại sao họ không nghĩ đây là ông cô đang ôm đứa cháu gái bảo bối mà lại nghĩ là ôm bồ nhí.
Mất cười hết sức à.
"Nhật tiểu thư đây hẳn cũng được vị kia cưng chiều lắm nhỉ nên mới bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để tiểu thư vào An Bảo Đường huấn luyện mà còn điều này tôi có hơi thắc mắc là sao vị đại gia kia lại để cô đi taxi nhỉ bộ ngài kia sợ bị bại lộ với gia đình là có người thứ ba là Nhật tiểu thư đây hả?" Tiêu Hà Tâm lên giọng châm biến.
Nhật Hạ cuối đầu nhịn cười, cơ thể run lên từng cơn.
An Lam nhíu mày nhìn từ xa lại chỗ đám đông, chuyện gì mà bu đông thế kia còn có cả Nhật Hạ nữa sao lại run thế, cô khóc sao, sao lại khóc bị bắt nạt à.
An Lam nhanh chân bước lại, bước chân một lúc nhanh thì cô bỗng đứng sững người lại.
Tim cô bỗng chốc đập lỡ nhịp một cái.
Phút chốc nhịn không được nữa Nhật Hạ bất đắt dĩ phát ra tiếng cười.
Cười trong vui vẻ, cười trong bất lực và cười đến chảy cả nước mắt cười đến quên cả hình tượng.
Tiếng cười ôn nhuận như buổi đêm trăng thanh gió mát thổi vào lòng người, nụ cười đẹp như ánh nắng ban mai xoa dịu đi cái lạnh lẽo cái giá băng trong tâm hồn ai kia.
Bao năm rồi vẫn vậy, vẫn là nụ cười vô tư thuần khiết này.
Nụ cười khiến cô phải đắm say không lối thoát suốt bao năm qua tưởng chừng như không có cơ hội thấy lại lần nữa nhưng giờ phút này đây...nụ cười thiên thần ấy đang ngay trước mặt cô.
An Lam khẽ nở nụ cười yêu chiều, đôi mắt ôn nhu như nước nhìn lấy Nhật Hạ.
Cùng lúc đó Nhật Hạ cũng nhanh chóng bắt lấy hình bóng của An Lam, cô vẫn giữ nguyên nụ cười ấy khẽ nói với An Lam
"Đám học viên này của chị chỉ là bọn não tàn mà thôi.
Họ không đáng để tôi phải để tâm"
Đám người xem mua vui:-_-
An Lam từ tốn bước đến bên Nhật Hạ.
Cuối xuống nhìn cô đồng thời đưa tay lên nựng lấy chóp mũi của Nhật Hạ nhẹ giọng nói:"Thế thì không cần phải để tâm nữa, nặng đầu lắm."
Nhật Hạ bị hành động này của An Lam làm cho đứng hình.
Du Linh:"..."
Tiêu Hà Tâm:"..."
Đám người kia:"..."
Chuyện gì vừa mới diễn ra trước mặt họ vậy..