Các lá bài trước mặt mọi người lần lượt được lật lên, đến lượt Phó Chi Hành nhẹ nhàng lật lên, là lá già chuồn, sau đó khẽ nhún vai.
Tôi yên lặng thở dài, có chút lo lắng là một cô gái bốc trúng lá bài đó.
Kết quả quay đầu đã thấy Thẩm Nam Tự sắc mặt bình thản mở lá bài ra—- là lá át bích.
Mọi người xung quanh lại bắt đầu ồn ào, phản ứng đầu tiên của tôi là quay qua nhìn Phó Chi Hành, thấy sắc mặt hắn vừa xanh xao lại trắng bệch rất khó coi, giống như vừa nuốt phải một con ruồi.
“Không thể đổi yêu cầu khác à?” Hắn tức giận hỏi Chu Hàng.
“Ha Ha, Thời Lộ và Tiểu Thẩm còn chưa lên tiếng, cậu gấp cái gì?” Chu Hàng tuyệt tình bác bỏ: “Mức độ này đối với cậu đâu ăn thua gì đúng không?”
“.
.
.”
Phó Chi Hành không còn lời nào để nói, cuối cùng đành bỏ cuộc, huống hồ những lời Chu Hàng vừa nói đều là sự thật, bình thường bên ngoài hắn chơi đùa như thế nào bạn bè đều biết.
“Nhanh nào nhanh nào.” Có người nhịn không được bắt đầu giục: “Rồi, bây giờ ai bế ai?”
“Để tôi bế.” Thẩm Nam Tự đứng lên nói: “Tôi cao hơn anh ấy một chút.”
Giọng điệu của cậu ta rất bình thản như đang làm một việc rất bình thường, không hề trốn tránh hay bất mãn.
Tôi cũng không quá để ý đến mấy chuyện này, so với ván trước hai người phải ôm nhau khiêu vũ thì bế một cái cũng xem như khá thân mật rồi.
Đi đến trước bãi cỏ, Thẩm Nam Tự nở nụ cười có lỗi: “Thật xin lỗi, mạo phạm rồi.”
“Không sao, trò chơi thôi mà.” Tôi nói.
Phía sau có hơn mười ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng tôi, trong đó có một ánh mắt mãnh liệt hơn bất cứ ai, không cần quay đầu cũng biết chủ nhân của ánh mắt đó là Phó Chi Hành.
Tôi thật sự không hiểu tại sao hắn lại khó chịu đến vậy, có lẽ là vì Thẩm Nam Tự.
“Chuẩn bị!” Chu Hàng nói.
Vừa dứt lời tôi cảm thấy cơ thể mình bị nhấc lên, chưa kịp phản ứng thì đã được Thẩm Nam Tự vững vàng ôm lên, một tay cậu ta đỡ lấy đầu gối tôi, một tay ôm ngang thắt lưng, hai chân tôi đột nhiên rời khỏi mặt đất nên theo phản xạ có điều kiện tôi vội vàng bám lấy vai áo của cậu ta, cả người tựa vào ngực Thẩm Nam Tự.
“Oaaaaa, bế công chúa ~~~”
“Ô hô!”
“, , .
.
.”
.
.
Giữa âm thanh ồn ào xung quanh, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của Thẩm Nam Tự.
Cánh tay của cậu ta rắn chắc hơn tôi tưởng rất nhiều, bế tôi không hề phí sức.
Mặc dù ban đầu tôi không mấy quan tâm, nhưng bỗng nhiên cùng một người khác tiếp xúc thân mật như vậy, cảm nhận được mùi và nhiệt độ cơ thể xa lạ vẫn khiến tôi có chút lúng túng.
Thẩm Nam Tự cũng bỏ ngoài tai mọi ầm ĩ xung quanh, chỉ chăm chú cúi đầu nhìn tôi, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói với tôi: “Lông mi anh dài thật.”
Tôi bất ngờ nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt ấm áp đang nhìn tôi chăm chú, tim cũng không hiểu sao lại đập nhanh vài nhịp.
“.
.
.
, , , !”
Ba mươi giây chưa bao giờ lâu đến vậy, trên người Thẩm Nam Tự thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, lúc đặt tôi xuống hương thơm đó vẫn còn lưu lại quanh quẩn trên chóp mũi tôi.
Sợ tôi đứng không vững nên Thẩm Nam Tự không buông thắt lưng tôi ra ngay, bàn tay ấm áp cách một lớp vải mỏng manh truyền đến làn da khiến nhiệt độ cơ thể tôi đột nhiên cao hơn rất nhiều.
“Cẩn thận.” Cậu ta nói.
Lúc quay trở về cậu ta vẫn che chở cho tôi, bảo tôi để ý dưới chân.
Tôi ngồi vào chỗ của mình, quay đầu nhìn Phó Chi Hành thì hắn đang mang bộ mặt như ai đó đang thiếu nợ tiền hắn vậy.
Tôi cũng không hỏi nhiều, vờ như không nhìn thấy bộ dáng của hắn mà tiếp tục rút bài.
Kết quả giây tiếp theo, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy và kéo tôi đến bên cạnh, cả người tôi ngã vào người Phó Chi Hành.
Tôi nhíu mày hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Anh hơi lạnh, em ngồi gần lại đây chút đi.” Phó Chi Hành thờ ơ nói.
Lạnh á…? Phó Chi Hành luôn sợ nóng không sợ lạnh, huống hồ nhiệt độ không khí hôm nay khá ấm áp, ngay cả tôi còn không cảm thấy lạnh chút nào.
Tôi nghi hoặc nhìn hắn một cái, thấy hắn đã khôi phục lại bộ dáng bình thường giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là bàn tay trên người tôi vẫn không chịu thả lỏng, như đang ẩn ẩn muốn thể hiện điều gì đó.
Tôi không nói chuyện, vươn tay định lấy cái ly gần đó thì đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải tay của một người.
“Anh muốn lấy cái này sao?” Thẩm Nam Tự đưa cái ly cho tôi: “Đây.”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn.”
Chơi thêm mấy ván nữa, rốt cuộc cũng bốc trúng Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự, mà nhiệm vụ của quốc vương một người nằm lên người kia và hít đất hai mươi cái.
Tôi vui sướng ngồi xem kịch hay, lặng lẽ quan sát trái phải, chỉ thấy vẻ mặt của Phó Chi Hành còn khó coi hơn cả khi nãy, gần như không chút do dự đứng lên nói: “Không được.”
Chu Hàng không hài lòng: “Này, hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
Phó Chi Hành nghẹn một chút, đâm lao theo lao nói: “Không được là không được.”
Chơi lâu như vậy mọi người cũng bắt đầu hiểu nhau, trên sân bắt đầu có tiếng la ó, nhưng Phó Chi Hành vẫn đứng bất động, bộ dáng có chết cũng không làm.
Trái lại Thẩm Nam Tự vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, cũng không bày tỏ thái độ gì.
Sau một lúc giằng co, Chu Hàng bất đắc dĩ bỏ cuộc, bưng chai rượu lên, nói: “Quy tắc cũ, phạt ba ly, không có vấn đề gì chứ?”
Tôi chưa kịp ngăn cản thì Phó Chi Hành đã đồng ý: “Được.”
Hắn làm như vậy có hơi bất lịch sự đối với Thẩm Nam Tự, vì để giảm bớt xấu hổ nên Chu Hàng pha trò nói vì có tôi ở đây nên Phó Chi Hành mới trở thành một sói đuôi bự.
Thẩm Nam Tự mỉm cười, lịch sự nói: “Không sao đâu.”
Phó Chi Hành uống liên tiếp ba ly rượu brandy nồng độ cao mà không bỏ thêm đá hay nước trái cây, lúc quay trở lại chỗ ngồi thì trong mắt hắn như phủ bởi một tầng hơi nước.
Tôi nhìn ánh mắt lờ đờ của hắn, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Hắn tựa vào vai tôi, lắc đầu nói: “Cũng không nhiều lắm.”
Lúc hắn nói, mùi thơm của rượu và nước trái cây thoảng qua bị một cơn gió cuối hè đầu thu thổi tan vào không khí.
Cách đó không xa bộ phim đang chiếu đến cảnh kinh điển nhất, Phó Chi Hành lẩm bẩm: “ Only unfulfilled love can be romantic.
“
—Cuộc tình dở dang mới là cuộc tình đẹp nhất.
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong bóng đêm, những ngôi sao sáng nhỏ li ti trên bầu trời phản chiếu vào mắt hắn càng thêm sáng chói.
“Cục cưng.” Hắn cúi đầu nói: “Hình như anh say rồi.”
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, tôi thông báo một tiếng với Chu Hàng rồi nâng Phó Chi Hành dậy, ngồi một bên nghỉ ngơi.
Rời khỏi đám người ồn ào náo nhiệt, hắn nằm chặt tay tôi, nói: “Hôm nay chơi vui không?”
“Vui.” Tôi gật đầu: “Mọi người đều rất thú vị.”
Phó Chi Hành mỉm cười, nhéo nhéo mặt tôi, nói: “Em vui là tốt rồi.”
Nói xong hắn như nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, anh có mang theo thứ này thú vị lắm.”
Hắn bảo tôi ngồi ở đây chờ rồi chạy vào trong xe, tìm kiếm thứ gì đó phía sau xe, mở ra một túi đầy pháo hoa cầm tay và pháo hoa lạnh.
“Lúc anh mua chủ tiệm hỏi có phải trong nhà có trẻ con hay không.” Phó Chi Hành đốt một điếu thuốc, ngậm trong miệng cười nói: “Anh nói có một đứa, hơn hai mươi tuổi rồi vẫn thích chơi thứ này.”
Chúng tôi ngồi trên mặt đất, Phó Chi Hành vừa nói vừa đưa cho tôi hai cây pháo, sau đó dùng tàn thuốc giúp tôi châm lửa.
Một tiếng “xì” phát ra, pháo hoa cầm tay phát ra ánh lửa vàng.
Hai mắt tôi sáng lên, bất giác nở một nụ cười thật tươi.
“Cẩn thận, đừng ném lung tung.” Phó Chi Hành nói với tôi rồi cũng tự lấy ra hai cây pháo hoa, dùng pháo hoa trên tay tôi để châm lửa.
Ánh sáng vàng chói lóe lên trong màn đêm, Phó Chi Hành ngoài miệng thì nói mua cho tôi chơi nhưng hắn chơi còn hăng say hơn cả tôi nữa, dùng pháo hoa cầm tay vẽ một trái tim thật lớn trong không trung, sau đó làm động tác bắn cung.
“Biu!”
“A.” Tâm trạng tôi đang rất vui, lâu lâu cùng hắn trẻ con một lần, che ngực nói: “Đau quá.”
Phó Chi Hành cười ha hả, ôm chặt thắt lưng tôi, dùng sức hôn lên trán tôi một cái: “Hôn một cái là hết đau ngay.”
Ánh trăng treo thật cao trên đỉnh đầu, những ngôi sao nhỏ li ti phản chiếu vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Tôi nhìn vào mắt Phó Chi Hành, ly rượu tôi uống buổi tối như đang trào ra chảy ồ ạt trong máu khiến tôi cảm giác hình như mình cũng say mất rồi.
“Thời Lộ…” Phó Chi Hành cúi người tới gần tôi, chóp mũi chạm chóp mũi tôi.
Khoảng cách quá gần khiến lông mi tôi bất giác rung lên.
Cơ thể Phó Chi Hành thật nóng, hơi thở cũng nóng rực, mang theo mùi thơm ngào ngạt của rượu khiến đầu óc tôi bất giác trở nên mơ hồ.
Bất tri bất giác pháo hoa đã cháy hết, hai cánh môi mỏng phủ lên môi tôi.
Lần này tôi không từ chối, tùy ý để Phó Chi Hành nghiêm túc hôn tôi như chuồn chuồn lướt.
Đây hình như là lần đầu tiên chúng tôi hôn môi.
Môi của hắn rất mềm mại, đồng thời cũng có một loại sức hút khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Hắn không vội cạy hàm răng của tôi ra mà như một người thợ săn đầy kiên nhẫn khéo léo đuổi theo môi lưỡi tôi, sau đó bắt lấy, ngấu nghiến vào bụng.
Tôi dần dần đắm chìm vào nụ hôn của Phó Chi Hành, nhắm mắt lại cảm thụ đôi môi mềm mại và nhiệt độ nóng rực trên cơ thể hắn.
Âm thanh huyên náo của nhóm người trở nên mơ hồ và xa xôi, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng tim đập mạnh mẽ của Phó Chi Hành tựa như tiếng trống phá tan màn đêm yên tĩnh, giẫm lên ánh trăng rồi đập vào tim tôi.