Chuyện sau đó tương đối kỳ quái, Hữu Ngư ra roi thúc ngựa đuôi theo, kết quả đuổi gần hai mươi dặm cũng không thấy bóng dáng Thích Tâm đâu cả.
Công chúa không hiểu ra sao: “Chẳng lẽ chúng ta chạy nhanh quá nên chạy qua rồi? Hay là đi chậm lại đi, biết đâu hắn đuổi không kịp chúng ta.”
Xước Xước và Hữu Ngư luôn nghe theo lời công chúa, nói chậm liền đi chậm. Hữu Ngư thong thả quất roi đánh mông ngựa, ngựa này đi còn chậm hơn lạc đà, bỏ phí cả một buổi sáng, Thích Tâm lại như giọt sương sớm, bốc hơi không còn một mảnh.
Cuối cùng công chúa cũng hiểu, nếu một người muốn trốn tránh ai đó thì có rất nhiều cách. Đường đi có ngàn vạn con đường, muốn đi Vân Dương không chỉ có đường bộ mà đường thủ cũng đi được.
Công chúa dựa vào cửa xe, cảm giác mất mát như người vợ bị bỏ rơi tăng vọt không ngừng, nàng buồn khổ lẩm bẩm: “Người khác gả chồng đều rất dễ dàng, vì sao ta lại khó như vậy! Ta đường đường là công chúa một nước, một đường lăn lê bò lết đuổi từ Thượng Kinh đến đây, Phật Tổ cũng sắp bị ta làm cảm động, thế mà hắn thì không, là cách làm của ta không đúng sao? Các ngươi có nhớ cháu gái của Khương Quốc Sư không? Chính là nha đầu mặt rỗ còn hôi nách đó, năm mười bốn tuổi có người xếp hàng cầu thân, ta thì sao?” Công chúa khóc nói: “Ta sống đến tuổi cũng không ai muốn, thật sự quá thất bại.”
Đúng là công chúa rất đáng thương, nhưng nhìn dáng vẻ nàng gào khóc lại rất buồn cười.
Xước Xước cố nén cười, an ủi nàng: “Điện hạ là lá ngọc cành vàng, nào ai có tự tin dám cầu hôn với Quốc chủ.”
Hữu Ngư tán đồng: “Con gái Quốc Sư xem mắt xong cũng có định ra được người nào đâu, đến tận năm nay mới gả cho biểu ca của nàng ta, nghe nói là vì Quốc Sư đồng ý đưa hắn hai trăm mẫu đất làm của hồi môn. Cho nên điện hạ nhất định phải nhìn ra, không phải không ai muốn người, là do Quốc chủ không tuyên bố của hồi môn của người. Nếu Quốc chủ đồng ý tặng người ta hai quặng ngọc, nhất định ứng cử viên cho vị trí phò mã sẽ xếp dài từ vương thành đến Dương Quan.”
Công chúa nghe xong còn khóc to hơn: “Ta là công chúa một nước, có tiền có sắc có địa vị, vậy mà còn rơi vào kết cục dùng tiền tìm đàn ông…”
Xước Xước cau mày nhìn công chúa, thở dài nói: “Xét đến cùng cũng là do điện hạ là Sôn nhân. Sôn nhân là thuốc cho Hoạch nhân, dù gả làm vợ người cũng có khả năng bị bắt đi, cho nên chắc chắn Quốc chủ đồng ý thỉnh cầu của sứ giá Thượng Quốc chính là vì lấy độc trị độc.”
Công chúa trợn trắng mắt, cái này lấy độc trị độc chỗ nào, rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp. Nếu Sở Vương đồng ý cưới nàng, những Hoạch nhân đó sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu Sở Vương không chịu cưới nàng, nàng chỉ có một con đường chết. Đi một vòng lại quay về điểm xuất phát, ngoài việc tiếp dục dây dưa Thích Tâm, cuộc đời của công chúa không còn lựa chọn nào khác.
Khóc xong rồi, tráng sĩ vẫn cần nỗ lực.
Công chúa bình ổn nỗi lòng, nói: “Hắn có tâm trốn ta cho nên chúng ta không thể gặp lại hắn ở dọc đường được nữa. Chúng ta không cần tìm tiếp, cứ đi thẳng đến chùa Đạt Ma, đến đó trước hắn một bước, cho hắn niềm vui bất ngờ.”
Vui hay không thì không biết, dù sao kinh hãi là cái chắc.
Có điều Xước Xước và Hữu Ngư cũng không nói gì thêm, hai người nghiên cứu bản đồ, sau đó quất roi giục ngựa chạy như điên về phía xa.
Từ Thượng Kinh đến Vân Dương, đi bộ cần khoảng ngày, đã đi được hơn nửa đường, nửa đường còn lại đi xe ngựa thì chỉ cần khoảng ngày là có thể đến được chùa Đạt Ma.
Công chúa nũng nịu đã trải qua đả kích một lần khiến nàng trở nên cực kỳ ngoan cường, đi đường có vất vả cũng không oán hận một lời. Nhưng người ngựa chịu được đường dài, xe lại không chịu được, đi đến một ngã rẽ, trục xe gãy đôi, một bánh xe bỏ bọn họ đi tước. Hữu Ngư kinh hãi vội kéo dây cương, xe ngựa mất cân bằng chịu thua đường đất hoang.
Công chúa và Xước Xước mặt xám mày tro bò ra khỏi thùng xe, hai người kiểm tra trên dưới một lần, cũng ma không bị trầy da.
Hữu Ngư ngồi xổm kiêm tra xe, thất vọng nói: “Chất lượng xe ngựa của nước lớn còn không bằng Thiện Thiện chúng ta.”
Oán giận thì oán giận, sửa vẫn phải sửa, trùng hợp phía trước có xe hàng, Hữu Ngư đi mời thợ sửa xe đến sửa, người thợ kia nhìn thoáng qua: “Trục xe bị gãy, ở đây không có gỗ tốt để làm trục, tạm thời lấy gỗ thường thay đi, đổi một cây văn.”
Hữu Ngư nhìn công chúa đứng ở chỗ xa, nàng và Xước Xước dựng một mảnh vải bố lớn, vải bố dài rộng, miễn cưỡng coi như lều trại đơn sơ. Dù sao văn cũng không đắt, Hữu Ngư liền không xin phép nữa mà gật đầu đồng ý luôn: “Đổi đi.”
Thợ sửa xe đáp lại, sau đó qua đầu đánh giá, nhưng chỉ nhìn thấy bốn cái chân. Hữu Ngư tính cách táo bạo, nàng ta dữ tợn che phía trước: “Khuyên ngươi đừng nhìn, bên trong có người bệnh hủi, xem nhiều cẩn thận lây bệnh.”
Thợ sửa xe nghe vậy thì cười xấu hổ, ông ta cao giọng gọi đồ đệ, nói người đó mang đồ đạc lại đây đổi mới.
Thời gian sửa xe tương đối dài, ban đầu Hữu Ngư còn ngồi bên cạnh xem, lúc sau chuyển đến ven đường ngồi nghỉ. Cách một hồi lâu, nghe thợ sửa xe nói sửa xong, cuối cùng thì bánh xe cũng chạy lại được.
Hữu Ngư đi qua kiểm tra thanh toán tiền, báo cho công chúa và Xước Xước có thể lên xe. Thợ sửa xe đứng ở bên, cười nói: “Trấn sau ở cách xa hơn mười lăm dặm, các cô không thể đến trước khi mặt trời lặn đâu.”
Hữu Ngư chần chờ: “Ở gần đây có trấn nào không?”
Thợ sửa xe nói có: “Ngã rẽ hướng nam ở cách đây hai dặm có trấn, trên trấn có chỗ ăn chỗ ở, muốn cái gì có cái đó.”
Hữu Ngư nói cảm ơn sau đó đánh xe đi tiếp, không quên hỏi Xước Xước còn bao nhiêu lương khô.
Xước Xước kiểm tra ta nải, chỉ còn hai cái bánh bột ngô và một nắm đậu phộng, công chúa ôm đầu gối nói: “Ta muốn ăn bánh anh đào.”
Cái khác có thể chịu thiệt được, riêng ăn uống là không thể để bản thân phải thiệt. Vì thế nàng đeo vòng sa bà lên, vỏ cây sa bà vẫn còn tác dụng, ra vào chợ không vấn đề gì lớn. Hữu Ngư nghe lời qua đầu ngựa đi vào trấn, chạy khoảng một nén hương thì nhìn thấy mộ cái cổng như cổng chùa, bên trên có viết bốn chữ to — Dòng Nước Nước Chảy.
Xước Xước gãi đầu cân nhắc: “Rốt cuộc tên là trấn Dòng Nước hay là trấn Nước Chảy?”
Đừng quan tâm tên trấn là gì, có thể mua được bánh anh đào là được.
Công chúa nhìn xung quanh qua cửa sổ, Thượng Quốc thật sự giàu có đông đúc, ngay cả trấn nhỏ như vậy mà cũng đầy đủ mọi thứ.
Vào trấn là phải tiêu tiền. Xước Xước chịu trách nhiệm bảo quan tài vật, nàng ta bắt đầu tìm kiếm, nhưng lục nửa ngày cũng không tìm được túi tiền. Lúc đầu cho rằng mình nhớ nhầm chỗ cất, sau đó càng tìm càng gấp, đến công chúa cũng hoảng lên: “Đừng nói với bản công chúa là chúng ta nghèo rớt mồng tơi nhé.”
Xước Xước nói không, nhưng trong lòng bắt đầu tuyệt vọng, tìm tới tìm lui bốn năm lần, xác định không còn đồng nào. Nàng ta trắng mặt hỏi Hữu Ngư: “Rốt cuộc là bị mất lúc lật xe ha là tiền để trong xe lúc sửa rồi bị hai tên thợ sửa kia trộm đi rồi.”
Trùng hợp có người đi ngang qua xe nghe thấy bèn chủ động đáp: “Các cô bị lừa rồi, hai người kia chuyên gia lừa đảo, mục tiêu là những khách qua đường như các cô đó.”
Hữu Ngư nghe xong thì sức sùi bọt mép: “Ta đi tìm bọn họ!”
“Vô dụng, người chạy xa rồi.”
Ba người ngước mắt nhìn: “Vậy phải làm sao đây?”
Người ngoài xe nói không còn cách nào: “Nha môn gần nhất ở cách chỗ này bảy tám dặm, những người đó thành công thì ít nhất phải đóng cửa mười ngày nửa tháng không ra. Ta khuyên các cô nên nghĩ cách khác tìm lộ phí đi.” Người này vừa nói vừa giơ tay: “Phía trước có một cái chợ đêm, thường thường có chủ quán ra tuyển người làm, ba văn năm văn, ít nhiều cũng ứng được đôi chút.”
Ba người tụ lại bàn bạc, mặt mũi là vật ngoài thân, hoàn toàn không quan trọng, dù thế nào cũng nên đi thử vận may một chút. Hai hộ vệ của Vương phủ xuất quỷ nhập thần, trời biết có còn ở đây không, cầu người không ằng cầu mình, tạm tích cóp tiền mua đủ mấy cái bánh bao sau đó đi đến Vân Dương lại tính tiếp.
Vì thế xe ngựa chạy vào chợ đêm, người đến người đi ánh đèn đan xen, trấn nhỏ này thế mà lại náo nhiệt vô cùng. Không ít nơi tuyển người làm, đếm qua qua đã có tới hai mươi chỗ, tất cả thống nhất viết mộc bài chữ “Sính”. Chỉ là quá nửa công việc không phù hợp với họ, đều là việc yêu cầu thể lực, công chúa và hai kiều nô vai không thể gánh, tay không thể vung, vừa hỏi phải khiêng bao lương thực, đóng cọc gỗ là cả ba lắc đầu như trống bỏi.
Nhưng cũng có một cơ hội kiếm tiền, cực kỳ phù hợp với công chúa điện hạ, làm không cần cố sức, giá cả cũng rất cao.
Hữu Ngư hỏi: “Điện hạ thử xem đi, chúng ta có ăn hay không đều dựa vào người cả.”
Công chúa nhướng mày tự tin: “Vẽ tranh nha, không nói chơi.” Chính là tự tin như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, một người giấy bị ai đó nhét vào, dải lụa chòng đỏ thẫm, váy xanh đậm, trang điểm đầy không khí rộn ràng vui mừng.
Công chúa sợ hãi, nhớ đến tao ngộ Tạ Gia Bảo, nàng rùng mình một cái, ghét bỏ đẩy ra: “Này mà là vẽ tranh à, ta không làm cái này.”
Chủ tiệm người giấy lại đây nói chuyện làm ăn nói lời thuyết phục: “Hiệu quả như nhau cả, vẽ người giấy cũng là vẽ. Hôm nay tiểu điế/m tiếp một đơn mua bán lớn, công việc gấp gáp không làm kịp thời hạn mới tính toán tìm hai người làm giúp. Ta nói với cô, chúng ta trả thù lao theo tiền công của họa sĩ, vẽ mặt, lại vẽ thêm vài nếp gấp xiêm y là có thể kiếm được ba văn tiền. Cô nương tiếp đơn này chỉ có lãi thôi…” Vừa nói, ông ta vừa đánh giá công chúa: “Nếu vẽ theo dáng vẻ cô thì vẽ một cái trả hai lượng.”
Hai lượng, không ít, có thể mua chút đồ ăn, cũng miễn cưỡng đủ cho các nàng kiên trì đến Vân Dương. Chỉ là có chút đen đủi, nhưng trước nay công chúa chưa từng tin quỷ thần, nàng liền vươn ba ngón tay: “Trả ba lượng thì vẽ.”
Chủ tiệm giấy hơi trầm ngâm, tay phải đánh tay trái: “Thành giao.”
Nói xong liền động bút, công chúa liếm môi bắt đầu vẽ tranh, mày lá liễu cong cong, đôi mắt như hồ thu, cái mũi nhỏ xinh vừa cao vừa thẳng. Việc hoặc là không nhận, nhận thì phải làm tốt, cuối cùng còn vẽ một đường xẻ tà ở trên ngực váy, người giấy này lập tức trở nên gợi cảm đầy đặn. Công chúa tay phải cầm người giấy, tay trái đưa ra ngoài, chủ tiệm kiểm tra thành phẩm xong thì thấy vừa lòng cực kỳ, lập tức đưa cho nàng ba lượng.
Công chúa tỏ vẽ đồng ý vẽ thêm một cái, nhưng người này lắc đầu: “Một cái là đủ rồi, người chung thủy sống tương đối lâu.”
Công chúa thầm nghĩ người chết cả rồi, còn sống lâu, là tính toán thường trú ở âm phủ, không bao giờ đầu thai sao? Dù sao giao dịch đã kết thúc, tiền cũng kiếm được, chỉ làm được một lần cũng là kiếm, như vậy đành chắp tay từ biệt, cầm ba lượng bạc đặt mua rất nhiều đồ ăn, cuối cùng còn dư lại hai lượng.
Công chúa nằm ngửa trong xe, vừa ăn bánh anh đào vừa cảm khái: “Trời sinh ta tất có tác dụng…”
Bởi vì trấn nhỏ nhiều người mắt tạp, không biết có Hoạch nhân ẩn núp ở bên trong hay không, để tránh tai mắt người nhất có thể, cả ba quyết định lên đường trong đêm, đi thêm một đoạn, chọn nơi non xanh nước biếc qua đêm.
Xe ngựa chậm rãi chạy trong mảnh rừng tối ôm, tán cây che kín bầu trời, tại bóng đêm vô biên này, chỉ có chiếc đèn treo trên xe phát ra ánh sáng mơ hồ.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện từng đốm đỏ, có lẽ cũng có người lên đường vào đêm. Ban đầu mọi người không thèm để ý, chờ đến gần mới thấy rõ mấy người cầm đèn mặc đồ đón dâu, quấn lụa đỏ trên eo, dưới bầu không khí dã ngoại hoang vu, bọn họ nhìn quỷ khí dày đặc thế này thật sự khiếp người.
Hữu Ngư thầm nghĩ không tốt, nàng ta sờ loan đao dưới đệm lót.
Vì sợ rút dây động rừng nên không dừng xe ngựa, tốt nhất là có thể đi ngang qua nhau, ai cũng không trêu chọc ai. Nhưng những người đó như đã chuẩn bị trước, bọn họ dừng lại ở cách ba trượng, chặn đường đi của các nàng.
Những người này rất có trật sự, xếp hành một hình vuông, đứng giữa là một nam tử thân hình phong lưu, nhưng lại đội hồng sa không nhìn rõ mặt.
Hai cái đầu thò ra ngoài xe, một trái một phải đứng ở hai bên Hữu Ngư, Hữu Ngư cao giọng hét to: “Đường lớn hướng lên trời, ai đi đường đó, làm phiền nhường đường.”
Người đối diện nâng đèn nói: “Đêm đón dâu, thứ cho không tránh.”
Công chúa đã là người từng bị chôn sống, còn sợ bọn họ làm khó dễ? Nàng hét lại: “Giả thần giả quỷ, tin ta đâm chết các ngươi không!”
Cả đám yên lặng tập thể làm cho công chúa có xấu hổ.
Cuối cùng người đứng giữa đội kêu một tiếng “Nương tử”, ngữ điệu kia, vừa vui sướng lại không mất thẹn thùng.
Công chúa, Xước Xước và Hữu Ngư nhìn nhau, công chúa hỏi: “Hắn gọi ai là nương tử? Hai các ngươi ai chọc nợ phong lưu bên ngoài, để người ta đến bức hôn?”