Edit + Beta: Vịt
Đuổi Ngải Tâm đi, Thiệu Phi nằm ở trên thảm liên tục trở mình, cứ thế không ngủ.
Vừa nãy lúc lên thái độ vang vang hữu lực, nói một không hai, hiện giờ tâm tình qua đi, trầm xuống một hồi, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp.
Bộ dáng người lạ chớ tới gần của Thích Nam Tự lúc mới tới còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ đừng nói vẻ ăn thịt người không còn, còn cùng cậu sớm chiều ở chung, như hình với bóng.
Thiệu Phi nghiêm túc nhớ lại một phen, nhớ tới huấn luyện hợp tác hai người gần đây, ăn cơm, luyện thêm sớm tối, thậm chí đi WC, bên cạnh đều có Thích Nam Tự.
Lần trước Trần Tuyết Phong tạm thời tìm cậu có việc, cậu rời đi một hồi, lúc trở về nhìn thấy Thích Nam Tự rống hỏi đội viên cùng tổ: "Thiệu Phi đâu?"
Người này bình thường giống như câm, cực ít chủ động tìm người nói chuyện, hiếm thấy tìm một lần, hỏi cũng là Thiệu Phi đi đâu.
Thiệu Phi lúc ấy còn không cảm thấy có cái gì, chạy tới khoác vai Thích Nam Tự để biểu thị mình về rồi, hiện tại vừa nghĩ, mới phát giác quan hệ của mình và Thích Nam Tự hình như là rất kỳ quái.
Nào có lính đặc chủng dính người như Thích Nam Tự? Huấn luyện ở chung một chỗ thì thôi, dù sao có hạng mục cần phối hợp lẫn nhau, ăn cơm ở chung một chỗ cũng có thể hiểu, người cô độc hơn nữa, chỉ sợ cũng không muốn luôn ở cô độc, có người làm bạn chung quy vẫn tốt. Nhưng cách làm của Thích Nam Tự tựa hồ hơi quá, nhất định phải nói, ngược lại không phải không giống người — ví dụ các cô nàng học sinh trung học. Thiệu Phi hồi học trung học, tiểu mỹ nữ ngồi cùng bàn thường xuyên cùng nữ sinh ngồi bàn sau đi WC, dường như không có bạn là chuyện đặc biệt mất mặt.
Tình hình đồng dạng khoác lên Thích Nam Tự lại kỳ, nếu nói là Thích Nam Tự tính tình ẻo lả, nhát gan, vậy thì dễ nói, nhưng Thích Nam Tự rõ ràng chính là đàn ông nguyên chất, chiều cao kia cơ bắp kia thể năng kia, trong tiểu đoàn liên huấn đoán chừng tìm không được mấy người có thể sánh ngang với Thích Nam Tự.
Người này làm sao lại dính lấy mình? Thiệu Phi lại lật người, nếu nói cao thủ để ý lẫn nhau, thế thì cũng không kỳ quái, nhưng để ý không nên là cách để ý như vậy. Thiệu Phi đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, mình coi Thích Nam Tự là đối thủ cũng là đồng đội, tuyệt đối là phi thường để ý, lúc huấn luyện nghẹn một hơi muốn áp đối phương, lúc luyện thêm cũng thời khắc để ý tình huống lẫn nhau, Thích Nam Tự nếu là ở trên eo quấn kg vật nặng, cậu nhất định phải quấn kg, nhất định sẽ không ít hơn. Nhưng một lát không thấy, cậu sẽ không lôi kéo người khác hỏi "Thích Nam Tự đâu", càng không làm loại chuyện bò cửa nghe lén.
Thích Nam Tự tựa hồ...... Cái gì đó......
Thiệu Phi triệt để ngủ không được, một chữ to thêm đen thêm thô nện ở trong đầu — dính!
Này vẫn chưa xong, đang khó chịu, chữ "dính" lại dắt ra một chuyện khác.
Ngải Tâm vừa rồi nhắc tới Tiêu Mục Đình, dùng là cũng là "dính".
Thiệu Phi đột nhiên ngồi dậy, bên tai vừa đỏ vừa nóng, gáy cũng ra một cỗ mồ hôi.
Thích Nam Tự tại sao dính cậu, cậu tạm thời nghĩ không ra đầu mối, nhưng mình tại sao dính Tiêu Mục Đình, trong lòng cậu lại rõ ràng.
Bởi vì sùng bái, bởi vì thích, bởi vì bản năng muốn thân cận.
Trên người Tiêu Mục Đình có một loại khí tràng phi thường hấp dẫn cậu, na ná ôn nhu của cường giả, nghiêm nghị của trưởng bối. Lúc bị Tiêu Mục Đình quản giáo, cậu thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh trai đã mất, loại cảm giác thân mật này chưa từng có ai cho cậu, cho nên cho dù là chịu phạt, sau đó nhớ tới cũng mang theo vài phần nhiệt độ khó có thể nói thành lời.
Cậu xác thực là thích Tiêu Mục Đình, cũng đang cố gắng trở thành binh Tiêu Mục Đình thích nhất. Ngải Tâm lung tung hiểu được phần "thích" này của cậu, cậu đương nhiên muốn phản bác. Quân doanh trọng địa, cho dù không thèm để ý danh tiếng của mình, cũng không thể phá danh dự của Tiêu Mục Đình.
Nhưng là tại sao phải đỏ mặt, nhịp tim tựa hồ cũng nhanh hơn vừa rồi?
Nghĩ đến phản ứng lúc Thích Nam Tự dính mình và mình dính Tiêu Mục Đình, vậy mà là hoàn toàn bất đồng.
Thiệu Phi thở hổn hển một ngụm khí thô, tê dại mà xỏ giày vào, gữa trưa không ngủ được, trên eo quấn lốp xe, hì hục mà chạy việt dã cây số. Không ai biết tâm tư của cậu, đều lúc cậu đầu óc động kinh, chỉ có Thích Nam Tự thấy cậu một mình luyện thêm, từ trên giường nhảy dựng lên, cũng đi theo quấn lốp xe chạy việt dã.
Lúc này lời ong tiếng ve truyền tới càng lợi hại.
Thiệu Phi ít nhiều có chút không nhịn được, Thích Nam Tự lại giống như người không có chuyện gì, đối với tin đồn hết thảy phớt lờ, cũng không biết tránh, căn bản không quan tâm cười giỡn của các đồng đội — người khác ngược lại cũng sẽ không ở trước mặt hắn nói, cười giỡn hơn phân nửa hướng về phía Thiệu Phi, bất quá hắn cũng không không phải không biết.
Loại chuyện này nếu đổi lại người khác, trong lòng khó tránh khỏi chán ghét, trên hành động cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng Thích Nam Tự biết thì biết, vẫn là như bình thường cùng Thiệu Phi so tài, cùng Thiệu Phi cùng nhau ăn cơm, buổi tối Thiệu Phi muốn đi tìm Tiêu Mục Đình, hắn có kinh nghiệm lần trước, lúc này không bò cửa, trực tiếp theo sau, lý do là cũng muốn hướng Tiêu đội học tập.
"Anh lầm rồi đi!" Thiệu Phi không thể nhịn được: "Tiêu đội là đội trưởng của tôi, là Trung đội trưởng của Liệp Ưng chúng tôi, anh một hùng binh của Trường Kiếm chạy tới làm gì? Đội trưởng của chúng tôi dựa vào cái gì hướng dẫn anh?"
Ban ngày Thiệu Phi cũng là nhịn, buổi tối còn bị quấn không thể nhẫn nhịn, mỗi ngày huấn luyện khổ cực như vậy, buổi tối là thời gian duy nhất cùng Tiêu Mục Đình một chỗ, cậu mới không muốn sau mông còn đi theo một Thích Nam Tự. Tiêu Mục Đình thiên vị cậu, dựa vào cái gì phân cho trường kiếm một chén canh!
"Cậu có tư cách gì nói tôi là hùng binh?" Thích Nam Tự giơ tay lên liền muốn chọc trán Thiệu Phi, bị bộp một cái đánh ra, Thiệu Phi nói: "Đừng con mẹ nó động tay động chân!" Thích Nam Tự rút tay về, cau mày xoa nhẹ hai cái, "Đều là quân nhân, đều ở tiểu đoàn liên huấn, Tiêu đội nguyện ý hướng dẫn cậu, cũng nguyện ý hướng dẫn tôi, không tin cậu hỏi hắn!"
"Hỏi cái rắm!" Thiệu Phi một hơi đi lên, tự vạch áo cho người xem lưng: "Anh đừng đoạt đội trưởng với tôi được chứ? Tiêu đội là đội trưởng dẫn đội của Liệp Ưng bọn tôi, anh muốn chăm sóc đặc biệt, tìm đội trưởng dẫn đội Trường Kiếm các anh a, hoặc là tìm đại đội trưởng của các anh cũng được, theo tôi nháo cái gì!"
Thích Nam Tự mặt tối sầm, xoay người rời đi.
Thiệu Phi chính là nhất thời nhanh miệng, cũng không nghĩ qua có thể một câu nói chọc tức Thích Nam Tự rời đi, giơ tay lên hô "Ê", người ta không thèm để ý, cậu đứng một lát, lẩm bẩm: "Không để ý thì thôi, tính tình tiểu công chúa!"
Vừa nói như thế, ngược lại bị chính mình làm cho vui vẻ, trên khuôn mặt luôn tức giận của Thích Nam Tự nhiều hơn hai mảng phấn, trên đầu đội vương miện nhỏ, thấy thế nào cũng thú vị. Thiệu Phi vui thích mà chạy tới ký túc của Tiêu Mục Đình, không ngờ Tiêu Mục Đình lại cười hỏi câu: "Đối tác của cậu hôm nay không ăn vạ cậu?"
"Hắn a," Khóe môi Thiệu Phi nhếch lên,"Đi nghịch bùn rồi."
Tiêu Mục Đình ngẩng mắt: "Cãi nhau?"
"Không a." Thiệu Phi lắc đầu: "Tôi yêu thích hòa bình, chưa bao giờ gây lộn với người."
Tiêu Mục Đình nhớ tới hồi đầu năm, Thiệu Phi đừng nói cãi nhau, đánh nhau đều không phải chuyện hiếm, còn dẫn các anh em Trung đội vọt vào phòng làm việc cùng Lạc Phong Ninh Giác "Phân rõ phải trái", không khỏi cười cười, lại nói: "Vậy tại sao tôi nhắc tới hắn, cậu liền không cao hứng?"
Thiệu Phi cũng không có chú ý đến mình mất hứng, ngây người chốc lát, mới ý thức tới vừa rồi đúng là có chút khó chịu.
Có chút gì đó...... Cảm giác đội trưởng của mình bị người khác cướp đi.
Đầu tim Thiệu Phi tê một chút, thầm mắng mình cũng quá hẹp hòi, lập tức thái độ nghiêm chỉnh, đàng hoàng khai: "Thích Nam Tự cũng muốn tới, bảo là muốn đi theo ngài học tập, tôi, tôi không để cho hắn tới."
"Lo lắng hắn trộm thầy a?"
"Ngài cũng không phải là đội trưởng của hắn." Thiệu Phi nói: "Hắn chính là sợ tôi đi theo ngài tiến bộ nhanh chóng, sau này lúc tỷ võ áp hắn một đầu."
Tiêu Mục Đình cũng là từ hùng binh tới, rõ ràng tâm thái của các chiến sĩ trẻ tuổi so tài lẫn nhau, so đo từng tý, không trách móc, chỉ nói: "Cậu có tiến bộ là kết quả cậu tự mình cố gắng, kỹ xảo nhiều như vậy, có thể học đến tay vẫn là bản lĩnh của mình."
Lời này Thiệu Phi thích nghe, lập tức nở nụ cười, Tiêu Mục Đình nhìn thấy nụ cười sạch sẽ của cậu, tâm tình cũng theo đó trong sáng. Các lãnh đạo trước kia thích nói thương lính như con mình, Tiêu Mục Đình nghĩ, dẫn binh ư, cũng không phải giống như dẫn theo con sao.
Thích Nam Tự không tức với Thiệu Phi quá lâu, lúc huấn luyện ngày thứ hai hai người vẫn là đứng chung một chỗ, nên hợp tác thì hợp tác, nên đối kháng thì đối kháng, Thích Nam Tự theo thường lệ đối với cười giỡn của đám chiến hữu chẳng quan tâm, rất có phong phạm của cao nhân không quan tâm thế sự. Nhưng Thiệu Phi không được, đồng đội cười giỡn quá mạnh, liền theo bản năng mà trốn Thích Nam Tự, có lần cơm trưa cũng không ngồi cùng bàn với Thích Nam Tự.
Mấy ngày sau, Thích Nam Tự đột nhiên nói: "Tán gẫu chút?"
Ngải Tâm chờ người ở một bên ồn ào, Thiệu Phi bày ra đủ thanh thế; "Tán gẫu cái gì mà tán gẫu?"
"Tán gẫu tôi tại sao đi theo cậu, tránh cho cậu luôn giống như cô nương cảm thấy tôi thích cậu."
Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời an tĩnh, Thiệu Phi giống như nhìn thằng ngu nhìn chằm chằm Thích Nam Tự, Ngải Tâm hồi lâu mới nhớ tới huýt sáo, Thích Nam Tự không kiên nhẫn mà quét các đồng đội một cái, tiếng ồn ào vừa toát ra nhất thời tan mất, hắn chuyển hướng Thiệu Phi, lại hỏi: "Đi?"
Thiệu Phi lúc này không có cách nào giả bộ, hướng Ngải Tâm quăng một cái mắt đao, cùng Thích Nam Tự một trước một sau rời đi.
Doanh trại liên huấn tổng bộ quá lớn, muốn tìm chỗ không có ai tốn không ít thời gian, Thích Nam Tự và Thiệu Phi một đường trầm mặc, đi tới khu leo nhà không có một bóng người mới dừng lại. Thiệu Phi cũng không ngại bẩn, khoanh tay tựa vào trên tường trần trụi, cằm hơi vung lên phía trước, một bộ "Có rắm thì thả".
Thích Nam Tự ho hai tiếng, chân phải ở trên mặt đất khẩy hai cái, phun ra "Tôi", lại dừng lại. Biểu tình Thiệu Phi phức tạp mà nhìn chằm chằm hắn, thật là có chút sợ hắn nói ra lời kiểu "Tôi thích cậu".
Nửa phút sau, Thích Nam Tự dừng lại động tác trên chân, hai tay đút túi quần, nhìn thẳng Thiệu Phi, rốt cục mở miệng: "Tôi đối với cậu không có ý tứ, cậu đừng đoán mò."
Thiệu Phi khóe miệng co rút cái, thở phào nhẹ nhõm, nói ra lại là một câu đáng ghét nhất: "Ha ha."
Thích Nam Tự: "......"
Thiệu Phi "Ách" Một tiếng, "Ý của tôi là "à", không muốn cười anh, chính là......"
Chính là từ không biểu đạt ý!
Đôi lông mày của Thích Nam Tự hơi vặn, không tiếp tục so đo "Ha ha", lại nói: "Tôi xin chuyển tiểu tổ, còn cùng cậu hợp tác, là bởi vì cậu lợi hại, tôi không muốn thua cậu."
Thiệu Phi nghĩ: Quả nhiên là vì cái này! "Có ý tứ" đm nó, giữa hai nam có thể có ý gì? Mẹ nó chứ thiếu chút nữa bị Ngải Tâm dẫn lệch.
"Tôi vốn không muốn tham gia liên huấn, nhưng có người nói với tôi, tôi ở trường kiếm là người mới lợi hại nhất, nhưng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, trong doanh trại liên huấn nhất định lại có binh mạnh hơn tôi." Thích Nam Tự rũ xuống khóe mắt, một lát sau lại ngẩng lên: "Hắn nói Liệp Ưng các cậu hàng năm đều sẽ xuất hiện mấy binh mũi nhọn thiên phú cực cao, bảo tôi tới gặp chút."
Thiệu Phi nghe vậy có chút kiêu ngạo: "Cho nên anh muốn cạnh tranh với tôi?"
"Phải. Những cái cậu giỏi, tôi đều muốn làm tốt hơn cậu." Trong mắt Thích Nam Tự lóe ra một tia sáng: "Tỷ võ giai đoạn cuối cùng của liên huấn hắn cũng tới, tôi muốn để cho hắn nhìn thấy tôi lấy được hạng nhất, tôi là binh tốt nhất!"
Thiệu Phi hơi có kinh ngạc, sau khi hoàn hồn hừ nhẹ một tiếng: "Đó không thể nào."
Thích Nam Tự khiêu mi: "Huh?"
"Anh đừng dùng "huh" nữa." Thiệu Phi trực tiếp muốn cho hắn một quyền, "Ở trong doanh trại liên huấn, tôi mới là hạng nhất."
Thích Nam Tự mím môi, vài giây sau nói: "Vậy chúng ta chờ xem."