Edit + Beta: Vịt
Buổi tối, không khí giữa các đội gươm súng sẵn sàng.
Thiệu Phi lén lén lút lút chạy tới ký túc Trường Kiếm nhìn nhìn, không nhìn thấy Thích Nam Tự, cũng không biết thằng cha này nằm chỗ nào, chỉ nghe thấy mấy binh không coi ai ra gì mà mắng Thích Nam Tự, khó nghe thế nào thì nói thế đó.
Thiệu Phi không có lập trường chạy đi ra mặt cho Thích Nam Tự, nếu lúc này tranh luận với đối phương, tình cảnh Tiểu Thích sau này ở trong đội e là càng xấu. Từ sau khi nhập ngũ, nhân duyên Thiệu Phi luôn không tệ, mặc dù cũng thường xuyên khoe khoang, ban đầu lúc ở doanh trại huấn luyện tuyển chọn của Liệp Ưng còn từng đánh nhau với Ngải Tâm, nhưng sau khi quen thuộc nhau rất nhanh tiêu tan hiềm khích lúc trước, chưa từng bị tập thể cô lập giống như Thích Nam Tự. Quả thật vấn đề của Thích Nam Tự là tự mình làm ra, nhưng Thiệu Phi vẫn là nhìn không lọt một đám đại lão gia tụ chung một chỗ chửi đồng đội, nghe một lát xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước lại gặp Thích Nam Tự ỉu xìu.
Thích Nam Tự đi chậm rãi, lảo đảo, hai mắt vô thần, lúc ngang qua Thiệu Phi cũng không có chú ý đến bên cạnh có người sống sờ sờ. Thiệu Phi hơi thở dài, liền nhanh chóng kéo người tới phía trước mình. Thích Nam Tự nhìn chằm chằm cậu hai giây, lúc này mới giọng khàn khàn nói: "À, cậu hả......"
"Không phải tôi thì là ai?" Thiệu Phi ở trên lưng hắn đẩy một cái: "Đi, tới thao trường đi dạo."
"Không đi." Thích Nam Tự hất tay ra: "Tôi mệt, cậu đi một mình đi."
Thích Nam Tự càng suy sụp, Thiệu Phi càng không thể để hắn ở một mình, cầm tay trái hắn liền kéo xuống lầu dưới. Thích Nam Tự khí lực lớn hơn, lúc này lại không có tâm tư giãy dụa, thật sự bị Thiệu Phi lôi kéo túm tới sân huấn luyện chướng ngại vật.
Thiệu Phi không giỏi an ủi người, vốn muốn tỉ thí với Thích Nam Tự, so xem tốc độ ai vượt qua chướng ngại vật nhanh hơn, nhưng Thích Nam Tự ngồi trên tường thấp không muốn động, cậu thật sự khuyên không được, đành phải hai tay chống xuống, cũng ngồi lên.
Có khi an ủi cũng không phải là lời nói, cùng nhau trầm mặc cũng có hiệu quả giống vậy. Ngồi xong, Thích Nam Tự đột nhiên hỏi: "Máy Bay, tôi không thích hợp làm lính đặc chủng?"
"Ai nói......" Thiệu Phi nghiêng đầu qua, sau khi nhìn thấy gò má Thích Nam Tự trong bóng râm dừng một chút, ngữ khí tận lực dịu xuống: "Đội trưởng của anh mắng anh?"
Thích Nam Tự lắc đầu.
Thiệu Phi tất nhiên không tin, "Hắn nói anh cái gì?"
"Cậu đừng quản." Thích Nam Tự hít sâu một hơi: "Tôi đã nói với cậu — tôi có phải không thích hợp làm lính đặc chủng hay không?"
Đứng ở góc độ tình nghĩa bạn bè, Thiệu Phi phải nói: "Cái rắm, sao anh lại không thích hợp làm lính đặc chủng?"
Trên thực tế, cậu thiếu chút nữa đã nói như vậy.
Nhưng lời đến khóe miệng, lời Tiêu Mục Đình một ngày trước lặng lẽ hiện lên. Thiệu Phi nhíu mày suy ngẫm, tay phải ôm vai Thích Nam Tự, dùng sức lắc lắc: "Cá nhân mạnh mẽ là chuyện tốt, nhưng lính đặc chủng không thể quá đơn độc."
"Cho nên cậu cũng cho rằng tôi không thích hợp làm lính đặc chủng?" Hốc mắt Thích Nam Tự vậy mà đỏ, trên lòng trắng mắt rải rác vài tia máu đỏ, nhìn qua quật cường lại đáng thương.
"Tôi không phải ý này." Thiệu Phi nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ hận mình không thể giống như Tiêu Mục Đình dễ như trở bàn tay hóa giải phiền muộn của một người.
Thích Nam Tự cười khổ: "Cậu chính là ý tứ này, các cậu đều là ý tứ này. Cảm thấy tôi không làm lính đặc chủng được cứ việc nói thẳng, không phải tìm mấy cái lý do sứt sẹo gì mà "quá đơn độc", "không biết phối hợp". Giả dối hay không a, như kiểu tôi muốn đoạt chén cơm với các cậu vậy......"
Lời này rõ ràng là nói lung tung, Thiệu Phi càng nghe về sau, trong lòng càng cạn lời. Thích Nam Tự người lớn như thế rồi, còn lớn hơn cậu nửa tuổi, giở tiểu tính tình lên lại làm cho người ta dở khóc dở cười.
Hoàn cảnh trưởng thành của Thiệu Phi diệt sạch khả năng giở tiểu tính tình, do vậy cũng không biết ở chung với một người giở tiểu tính tình như thế nào. Nghe Thích Nam Tự giống như niệm kinh lẩm bẩm hồi lâu, Thiệu Phi dứt khoát học bộ dáng Tiêu Mục Đình, giơ tay lên nhu nhu đầu Thích Nam Tự, ra vẻ nói: "Ngoan, đừng nữa......"
"Ngoan cái gì mà ngoan!" Thích Nam Tự đột nhiên từ trên tường thấp nhảy xuống, trên mặt mang theo tức giận: "Cậu sờ đầu tôi làm gì?"
Thiệu Phi nhìn tay mình một cái, thầm nghĩ anh kích động cái gì, tôi chỉ là muốn an ủi anh.
Thích Nam Tự thở hổn hển ồm ồm hai tiếng, phủi bụi trên quần, lại không kiên nhẫn: "Tôi về. Cậu sau này đừng vỗ đầu tôi nữa, cẩn thận tôi đánh cậu."
Thiệu Phi lật mắt trắng nghĩ: Không vỗ thì không vỗ, cái đầu kia của anh là của riêng ai hay sao?
Thời gian đã không còn sớm, hai người cùng nhau đi về phía ký túc, một đường không nói chuyện, gần tới lúc lên lầu, Thích Nam Tự mới mở miệng. Thanh âm rất thấp, nhưng Thiệu Phi nghe rõ ràng.
"Máy Bay, tối nay cám ơn cậu."
Thiệu Phi trước sững sờ sau cười, tâm tình đi lên, giơ tay lên lại muốn vỗ đầu Thích Nam Tự. Lúc này Thích Nam Tự khá nhanh nhẹn né tránh, nhíu mày nói: "Đã bảo với cậu là đừng có sờ đầu tôi rồi, chỗ này không phải cho cậu sờ vào!"
Hóa ra đúng là của riêng ai đó. Thiệu Phi buồn cười, đạp đạp bụng bắp chân Thích Nam Tự: "Không sờ thì không sờ, về đi, ngày mai làm chết các anh."
Cậu cố ý nói "Các", Thích Nam Tự tựa hồ không thể nào quen, đơ giây mới đánh trả: "Làm chết các cậu cũng gần như thế!"
Lạc Phong và Tiêu Mục Đình mới từ ký túc xá đội viên đi ra ngoài, Lạc Phong nói: "Cậu nghe chút, Máy Bay lại muốn làm chết người khác."
Tiêu Mục Đình cười mà không nói, thấy Thiệu Phi xoay người đi về phía phòng ngủ, mới vẫy vẫy tay.
Mắt Thiệu Phi phát sáng, "Đội trưởng!"
Thích Nam Tự nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu lại nhìn nhìn, khóe miệng nhếch lên, phát ra một tiếng "Hừ" không ai nghe thấy.
Đấu võ ngày kế tiếp có chút ý tứ phong thủy luân chuyển, Liệp Ưng một ngày trước huênh hoang, vận khí hôm nay lại không làm sao tốt. Buổi sáng việt dã núi rừng, một bức tường cao cản trở đường đi, Thiệu Phi thân là tổ trưởng, chỉ huy tới phá lệ hăng say, trước đứng ở bên tường để cho các đội viên giẫm lên vai mình đi, sau đó treo ngược ở đầu tường kéo mấy chiến sĩ cuối cùng. Bởi vì thời gian cấp bách, mọi người đều sốt ruột lại phấn, động tác kéo người vô cùng thô lỗ, Thiệu Phi sau khi bảo vệ một đội viên cuối cùng vượt qua tường cao, mới phát hiện bắp chân mình bị xoẹt ra một vết máu dài. Đau cũng không thể nói, nhưng ống quần toàn bộ máu thấm ướt, phải dừng lại băng bó. Thiệu Phi sợ làm lỡ thời gian, để người khác đi trước, Ngải Tâm không chịu, khiêng cậu một trận chạy như điên. Trên đường hai người ngã một cái, vết thương đè trên mặt đất, đau tới mức trước mắt Thiệu Phi tối sầm. Hạng mục này thành tích của Liệp Ưng không tốt, nguy hiểm chính là giữa hạng mục và hạng mục không có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, sau khi hoàn thành việt dã núi rừng nối tiếp chính là tập kích km, tập kích xong còn không tính, phải tới trên vị trí bia bắn rụng số lượng bia ẩn hiện nhất định.
Thiệu Phi càng chạy càng đau, toàn thân mồ hôi lạnh nhễ nhại, bắp chân mặc dù trải qua băng bó, nhưng băng gạc đã sớm còn sạch sẽ. Ngải Tâm toàn bộ quá trình bồi cậu chạy, đuổi thế nào cũng đuổi không được, lúc chạy tới vị trí bia rất nhiều đội viên đã hoàn thành xạ kích, Ngải Tâm biết xạ kích là khoản đỉnh của Thiệu Phi, đợi vài giây không thấy lên bia, nổi giận đùng đùng mà rống: "Làm sao không lên bia?"
Một vị huấn luyện viên nói: "Đã lên xong rồi."
Bia ẩn hiện, có hiện ắt có ẩn, có lên tất có rơi, Thiệu Phi tới quá muộn, bỏ lỡ thời gian lên bia, lúc này đã không còn bia có thể bắn.
"ĐM!" Thiệu Phi đâm súng xuống, tốn sức mà đứng lên. Đồng đội chạy tới an ủi, đều nói không sao đâu không sao đâu, xạ kích lại không chỉ có một hạng mục này, đợi lát nữa còn có cơ hội.
Nhưng trạng thái của con người rất khó nói rõ, lúc tốt thì giống như lời bài hát, "Duỗi tay là có thể chạm tới trời", lúc xấu thì xui xẻo tới mức khó có thể tưởng tượng, uống nước cũng có thể bị sặc tới đứt hơi. Sau bia ẩn hiện, Thiệu Phi làm thế nào cũng bắn không thuận, ngày trước đánh lén mét không phát nào trượt, lần này súng chỉ bắn trúng một nửa; lái xe bắn cũng không được, tâm tình nóng nảy, chân ga giẫm tới quá nhanh, dẫn tới mấy súng trước toàn bộ ngoài bia, sau đó muốn bổ sung cũng không bổ sung được.
Gần tới buổi trưa, trong lòng Thiệu Phi đã có chút chịu đựng không được, nhưng dù sao cũng là tổ trưởng, nói gì cũng không thể ở trước mặt đồng đội luống cuống, chỉ có thể làm bộ lãnh tĩnh, lần lượt động viên.
Các đội viên cũng không ngu, sớm chiều chung đụng lâu như vậy, ai cũng nhìn thấy được trong lòng cậu phiền. Trần Tuyết Phong là kiểu đội viên tính tình ổn hơn còn nặng nề tới phát cáu, Ngải Tâm và các chiến sĩ khác thì không được. Tổ trưởng chính là lòng quân, lòng quân đều rối loạn rồi, tổ viên chỉ sẽ càng loạn.
Hạng mục cuối cùng của buổi sáng là lái thuyền bắn khí cầu, gió to sóng lớn, thuyền cao su không nghe theo sai sử, khí cầu đung đưa lung tung, người ở trong thuyền cực kỳ khó ngắm trúng. Đội viên phụ trách bắn bắn bốn năm phát cũng không trúng khí cầu, Thiệu Phi vừa vội vừa tức, đang muốn chỉ huy mọi người đè thuyền cao su chắc, mái chèo của một chiến sĩ liền rớt.
Người thi lái thuyền làm trượt mất mái trèo, không có chuyện gì mất thể diện hơn lúng túng hơn chuyện này.
Thiệu Phi mở miệng chính là "Cái đệt", còn muốn tiếp tục chửi, chợt nghe mặt hồ bên kia truyền đến tiếng chửi mơ hồ.
Thích Nam Tự lại đang chỉ trích đồng đội: "Con mẹ nó mày có thể lái thuyền không? Còn mày nữa! Bắn không tốt thì giao súng! Đừng chiếm hố xí mà không ỉa!"
Thiệu Phi mãnh liệt kinh sợ, lúc này mới ý thức được đây là hạng mục tập thể, mình thân là tổ trưởng, quyết không thể bởi vì đội viên có sơ xuất mà chửi ầm lên.
Hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận, Thiệu Phi dốc hết khả năng bình tĩnh nói: "Không được sợ, lái thuyền bắn khó khăn vốn lớn, chúng ta bắn không trúng, các đội khác cũng không nhất định có thể bắn trúng. Mái chèo đã mất không sao cả, xong rồi tìm lại là được. Bây giờ nghe tôi chỉ huy, Ngải Tâm vóc dáng lớn, một mình đè đuôi thuyền không có vấn đề, những người còn lại trọng tâm hướng xuống, đè mép thuyền, chúng ta tranh thủ bắn cái khí cầu!"
Lời là như thế, cuối cùng bắn hạ chỉ có .
Sau khi kết thúc, Thiệu Phi bởi vì chân có thương tích, không có xuống nước, đội viên bị mất mái chèo và Trần Tuyết Phong một đường mò vớt mái chèo. Thiệu Phi khập khễnh từ chỗ huấn luyện viên lĩnh phiếu điểm buổi sáng, sơ sơ nhìn một cái, tâm nặng nề chìm xuống.
Tâm tình không tốt, cơm trưa cũng không ăn bao nhiêu, Thiệu Phi vỗ vỗ mặt mình, cầm bảng hạng mục qua tính toán kế hoạch một chút buổi chiều sắp xếp như nào. Không ngờ vừa lấy bút ra, bảng đã bị người rút đi. Cậu có chút cáu, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng là Tiêu Mục Đình.
"Đội, đội trưởng." Buổi sáng không thể phát huy ra tài nghệ nên có, Thiệu Phi tự cảm thấy mất mặt, mặc dù biết Tiêu Mục Đình chắc chắn sẽ không trách cứ mình, nhưng vẫn là rất áy náy.
Tiêu Mục Đình mang theo một cái hòm nhỏ, ngồi xổm xuống niết niết bắp chân cậu: "Tôi xem xem."
"Không sao đâu, đã băng bó kỹ rồi." Thiệu Phi rút chân về, "Đội trưởng ngài ngồi."
Tiêu Mục Đình lắc đầu, kéo quần ngụy trang nhét vào trong giày da trâu của cậu ra, bên trong quả thực quấn băng gạc, nhưng một bên sát phía trong đã đỏ lên.
Tiêu Mục Đình nhanh nhẹn mà mở băng gạc ra, chỉ sờ ở xung quanh vết thương. Thiệu Phi lập tức nhịp tim tăng nhanh, lắp bắp nói: "Đội trưởng, tôi không sao."
Vết thương không sâu, nhưng hiển nhiên không xử lý tốt, Tiêu Mục Đình từ trong hòm nhỏ lấy ra mấy cái bình, sau khi thanh lý bôi thuốc lên, Thiệu Phi đau đến "Ssss" một tiếng, Tiêu Mục Đình không ngẩng đầu, động tác cũng không dừng lại, chỉ nói: "Chịu đựng."
"Ờ." Thiệu Phi dẹt miệng, một bên nhịn đau, một bên nhìn tay Tiêu Mục Đình.
Ngón tay Tiêu Mục Đình thon dài, nếu như không có nhập ngũ, nếu như tỉ mỉ bảo dưỡng, hẳn là một đôi tay phi thường xinh đẹp.
phút sau, băng gạc quấn xong, Tiêu Mục Đình lúc này mới đứng lên, một tay chống ở trên vai Thiệu Phi: "Buổi sáng vất vả rồi."
Thiệu Phi cúi thấp đầu, thanh âm rất thấp: "Tôi buổi sáng không có biểu hiện tốt."
Tay ở đầu vai không có động tĩnh, Thiệu Phi hạ mí mắt, không có nói tiếp.
Chốc lát, bàn tay Tiêu Mục Đình rơi vào sau ót cậu: "Đi, cùng tôi đi chơi trò chơi."
Thiệu Phi cho là mình nghe lầm, cho tới lúc Tiêu Mục Đình đưa một cái dao găm trinh sát tới trên tay cậu.
Nơi xa mét là một hàng khí cầu, Tiêu Mục Đình nói: "Trước kia cậu không phải luôn nói với tôi dao găm có thể dùng tốt sao, để cho tôi mở mang tầm mắt chút."
Thiệu Phi có chút kinh ngạc. Cậu quả thực biết chơi dao găm, thẳng dao xoáy dao đều biết, hồi đó lúc luyện tốn công phu rất lớn, tới mức nhìn thấy mục tiêu có thể mắt đo ra cách mình bao mét, xoáy dao cần xoáy bao nhiêu vòng, thẳng dao cần dùng bao nhiêu lực...... Đều đã tạo thành kỹ năng trí nhớ cơ bắp, đừng nói cái khí cầu, chính là bảo cậu bắn , cậu cũng có thể bắn trúng.
Nhưng là không rõ Tiêu Mục Đình tại sao muốn lúc này dẫn cậu chơi dao găm.
Thấy cậu không động, Tiêu Mục Đình nói: "Quá xa sao? Vậy thì đứng gần một chút."
"Không không." Thiệu Phi tách dao găm ra, "Xa hơn chút nữa cũng được."
Tiêu Mục Đình cười lên: "Vậy thì bắt đầu đi."
Thiệu Phi nghiêm túc nhắm trúng khí cầu, mặc dù biểu tình nghiêm túc, nhưng bên trong cũng không khẩn trương. Cổ tay vừa phát lực, dao găm xoay tròn bay ra, trong nháy mắt tới gần bóng bay, mũi dao thẳng tắp hướng lên trên, khí cầu theo tiếng nổ tung.
Tiêu Mục Đình vỗ tay: "Lại làm thẳng dao?"
"Được!"
Lúc cái khí cầu nổ, lo lắng, khó chịu tích tụ trong lòng buổi sáng, tự biến mất không còn, Thiệu Phi giương khóe môi cười lên, hướng Tiêu Mục Đình hô: "Đội trưởng!"
"Không khó chịu nữa chứ?" Tiêu Mục Đình nhặt dao găm về, lúc này mới mở miệng an ủi: "Máy Bay của tôi rất lợi hại, bị thương và sơ xuất đều là ngoài ý muốn, đừng để trong lòng, mau sớm điều chỉnh tốt tâm tình, buổi chiều đều là hạng mục sở trường của cậu, phát huy bình thường giống như vừa rồi là được."
Thiệu Phi giờ mới hiểu được, Tiêu Mục Đình để cho cậu dùng dao găm đâm khí cầu, thoạt nhìn chỉ là tùy tiện chơi chút, kỳ thực là muốn thông qua trò chơi nho nhỏ này, dời đi sự chú ý của cậu, giúp cậu tìm lại tự tin.
Đội trưởng làm sao tốt như vậy chứ!
Tâm tình Thiệu Phi viết ở trên mặt, Tiêu Mục Đình vừa nhìn liền biết, mắt thấy thời gian không còn sớm, vỗ vỗ vai cậu, ôn thanh nói: "Về thôi."
Lúc đang muốn rời đi, hai người đều nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận tiếng động. Thiệu Phi theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy Thích Nam Tự và đại đội trưởng Trường Kiếm Nghiêm Sách.
"Bọn họ đang làm gì thế?"
"Nghiêm đội bồi người anh em Tiểu Thích của cậu ném lựu đạn."
"Hả? Sao lại muốn ném lựu đạn?"
Tiêu Mục Đình lại nhìn nói, nhưng nói: "Không biết."
Thiệu Phi cũng không hỏi nữa, đi một lát mới nhớ tới Thích Nam Tự ném lựu đạn vừa xa vừa chuẩn, ở trong doanh trại liên huấn là đệ nhất không chút tranh cãi nào.
Liên hệ cách làm lúc trước của Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi bỗng nhiên ý thức được, Nghiêm Sách chắc là cũng muốn khích lệ Thích Nam Tự chút, chỉ là không biết thằng nhãi quậy kia có thể cảm nhận được dụng tâm của đội trưởng nhà mình hay không.