Edit + Beta: Vịt
Nam nhân xinh đẹp một tay chống ở cạnh cửa, thân thể nghiêng ra bên ngoài, chóp mũi cơ hồ chọt trên mặt Thiệu Phi. Thiệu Phi nhìn chằm chằm đôi mắt to, vội vàng lui về phía sau, không ngờ chân trái vướng chân phải, suýt nữa ngã quỵ. Nam nhân trên mặt treo nụ cười, tay đỡ cửa chộp tới, thời cơ vừa vặn mà ôm eo Thiệu Phi.
Ánh mắt Thiệu Phi toàn bộ dính ở trên ngũ quan đẹp mắt của nam nhân, hoàn toàn không phát hiện tư thế của mình lúc này hết sức buồn cười. Đuôi mắt nam nhân khẽ cong, ở trên sống mũi cậu cạo cạo, mở miệng nói: "Cậu là Thiệu Phi?"
Thiệu Phi liền giật mình, từ trong khuỷu tay nam nhân tránh ra, vẻ mặt nửa là cảnh giác nửa là tò mò: "Anh là?"
Giữa lúc nói chuyện tay phải vô ý thức sờ sờ eo bị kéo qua, trong lòng cảm thấy nam nhân xinh đẹp này khí lực còn rất lớn.
Nam nhân xinh đẹp nhìn nhìn vào bên trong, Thiệu Phi cũng rướn cổ nhìn, phòng tắm có tiếng nước, Tiêu Mục Đình có lẽ đang tắm.
Gạt khách ở một bên, một mình chạy đi tắm? Thiệu Phi khơi một bên chân mày nghĩ, đội trưởng còn có thể làm ra loại chuyện này?
"Vào đi. Đội trưởng của cậu lát nữa là tắm xong rồi." Nam nhân tránh ra một lối, ngáp một cái, mắt hoa đào nửa mở nửa khép, lông mi dính chút hơi nước. Tư thái biếng nhác này không hợp với không khí quân doanh, nhìn ở trong mắt Thiệu Phi, lại có loại mỹ cảm hiếm lạ.
Nam nhân không có mặc quân trang, áo lỗ màu đen rộng thùng thình phối với quần đay mỏng cuốn tới bắp chân, cơ bắp cánh tay căng đầy nhưng không đột ngột, trên chân ngay cả dép cũng không có, cứ như vậy đĩnh đạc mà trần trụi, trên bắp chân có lông, không thể nào phối với khuôn mặt xinh đẹp.
Thấy Thiệu Phi tò mò cứ liếc trên người mình, nam nhân vui vẻ, hai tay chống đỡ, ngồi ở trên bàn làm việc, chân lắc qua lắc lại: "Tò mò tôi là ai của Tiêu đội cậu?"
Thiệu Phi không suy nghĩ liền gật gật đầu, sau khi nhìn thấy nụ cười khóe môi nam nhân lại làm bộ chả có gì mà ho khan, "Cũng không tò mò a, tôi dù sao cũng phải biết anh là ai đi."
"Kỳ thực tôi cũng là Tiêu đội, các tiểu bảo bối nhi trong đội của tôi đều gọi tôi như vậy. Bất quá tôi không phải Tiêu đội quân nhân, tôi là Tiêu đội cảnh sát." Nam nhân nghiêng đầu, lát trái nghiêng lát phải nghiêng, nhìn qua giống như nhân viên xã hội nhàn tản.
Thiệu Phi đầu tiên là bị "tiểu bảo bối nhi" chấn động chút, giây sau nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân, bừng tỉnh đại ngộ: "Anh, ngài là đội trưởng......"
Hai chữ "em trai" Thiệu Phi không thể nói ra khỏi miệng. Tiêu Mục Đình từng nói với cậu em trai ruột là cảnh sát phòng chống ma túy, gần đây ở Bắc Kinh tham gia tập huấn cảnh sát tinh anh cả nước. Em trai Tiêu gia trong tưởng tượng của cậu cao lớn uy vũ, vạm vỡ hơn Tiêu Mục Đình, nhưng không đẹp trai bằng Tiêu Mục Đình, em trai chắc là sẽ xấu xí hơn chút.
Nam nhân trước mắt vóc người cao gầy, cũng không uy vũ, càng không dính dáng tới tục tằng táo bạo, đúng là không đẹp trai bằng Tiêu Mục Đình, nhưng xinh đẹp hơn Tiêu Mục Đình, mà xinh đẹp thì xinh đẹp, lúc giơ tay nhấc chân vẫn là khí thế đàn ông hiện rõ.
Thực tế kém quá xa tưởng tượng, Thiệu Phi hít một hơi, mí mắt ngượng ngùng rũ xuống dưới, lại nhịn không được muốn nhìn tiếp.
Nam nhân từ trên bàn nhảy xuống, hướng cậu duỗi tay phải ra, cười nói: "Tôi tên là Tiêu Cẩm Trình, em trai ruột của đội trưởng của cậu, bắt tay coi như quen biết."
Nói xong, không đợi Thiệu Phi phản ứng, Tiêu Cẩm Trình đã vỗ một cái trên tay cậu, nắm chặt lắc lắc.
Lúc Tiêu Mục Đình tắm rửa xong đi ra ngoài, Tiêu Cẩm Trình đã lôi kéo Thiệu Phi đứng ở trên ban công tán gẫu.
"Đội trưởng của cậu có phải nói với cậu, anh ấy hồi đó nhập ngũ là bởi vì khát khao quân doanh? Đừng nghe anh ấy khoác lác, anh ấy đâu khát khao! Nói cho cậu biết, anh ấy a, trước kia chính là tiểu thiếu gia hoàn khố, suốt ngày gây chuyện, nhưng đánh nhau lại không được, luôn bị tôi đánh."
Thiệu Phi không tin, mày nhíu lại càng sâu.
"Cậu đừng không tin, trước kia thật là như vậy." Tiêu Mục Đình nói tiếp: "Tôi nhỏ hơn anh ấy tuổi, nhưng anh ấy đánh không lại tôi, nhất định muốn tới bộ đội luyện quyền cước, lúc này mới nhập ngũ."
Tiêu Mục Đình nghe tới bật cười, đạp đạp mông Tiêu Cẩm Trình: "Mày có thể thành thục chút không? Đánh không lại, có muốn thử tại trận chút không?"
Tiêu Cẩm Trình sợ hết hồn, Thiệu Phi xoay người đứng lên: "Đội trưởng!"
"Gọi tới có tinh thần như vậy?" Tiêu Cẩm Trình "Xí" một tiếng, vén áo lỗ lên quạt gió: "Không hổ là tiểu Binh Vương của bộ đội đặc chủng, một tiếng "đội trưởng" đều gọi khác với người ta."
Thiệu Phi trong lòng lại vui lên. Tiêu Cẩm Trình không chỉ có biết tên cậu, còn biết cậu cầm huy chương "Binh Vương". Điều này nói rõ cái gì, nói rõ Tiêu Mục Đình đề cập tới, hơn nữa hẳn không chỉ một lần!
Tiêu Cẩm Trình thở dài, lại nói: "Đám nhóc đội bọn tôi gọi không ra loại thanh thế này, Tiêu đội Tiêu đội, nếu không chính là anh Trình...... Hầy không được như vậy!" Vừa nói hướng Tiêu Mục Đình ngẩng mắt: "Cho em mượn Máy Bay Nhỏ của anh mấy ngày, em mang đến đội bọn em đi dạo tý, để cho mọi người học hỏi tinh thần quân nhân."
"Nghĩ hay quá." Tiêu Mục Đình hứng thú không tệ, cười nói: "Tiểu Binh Vương của bộ đội đặc chủng có thể tùy ý mượn ra ngoài sao?"
Thiệu Phi lúc này là vừa vui vừa trống rỗng, vui là Tiêu Mục Đình không để cho Tiêu Cẩm Trình "mượn" cậu, còn nói "Tiểu Binh Vương của bộ đội đặc chủng", lời như vậy từ trong miệng Tiêu Mục Đình nói ra, chính là không giống với lúc Tiêu Cẩm Trình nói, Thiệu Phi hết sức tự giác mà nghe ra thân mật và trân trọng; trống rỗng hửm, thì là "Máy Bay Nhỏ của anh", vốn định ngữ "Của anh" được thêm vào rất hay, nhưng cái từ Máy Bay này không thể nào thuần khiết, Thiệu Phi gần đây đầu óc khá đồi trụy, vừa nghe "Máy Bay Nhỏ của anh", nhất thời hiểu sai, quyết định sau này đổi biệt hiệu, không bao giờ gọi Máy Bay nữa.
Hơn nữa cái gì kia, Máy...... "Máy Bay" của đội trưởng cũng không nhỏ, Thiệu Phi càng nghĩ càng xa, gò má dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ trở nên đỏ. Trước kia nhìn qua chỗ đó của Tiêu Mục Đình, mặc dù cách vải vóc, nhưng căn bản có thể tính ra size. Hồi đó cậu đối với Tiêu Mục Đình còn chưa có ý nghĩ lung tung, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, thích so kích cỡ, nhìn thấy liền ghi nhớ, tuyệt đối không phải là "Máy Bay Nhỏ".
"Thật bủn xỉn! Của anh của anh, đều là của anh, không cho mượn thì không cho mượn." Tiêu Cẩm Trình ngoài miệng oán trách, lại không tức giận thật, vừa nhìn khuôn mặt đèn lồng đỏ thẫm của Thiệu Phi, bàn tay vỗ một cái, cười tới càng thêm nghi ngờ: "Tiểu Binh Vương của ta đây là sao thế? Mặt đỏ thành như vậy là gấp gáp hay là nghĩ tới chuyện không thể miêu tả gì hả?"
Thiệu Phi ngắn ngủi mà "A" một tiếng, má càng nóng.
Cậu quả thực nghĩ tới chuyện không thể miêu tả, còn càng không thể thu thập, vừa rồi dư quang không ngừng trườn qua trườn lại giữa hai chân Tiêu Mục Đình.
Cư nhiên bị em trai ruột đội trưởng bắt tại trận?
Tới giữa năm, công việc trọng điểm của cảnh sát có phải quét hoàng đả phi () hay không?
(() quét hoàng đả phi: tiêu diệt tệ nạn bắt người phạm pháp)
Xong rồi xong rồi! Cảnh sát tinh anh Tiêu Cẩm Trình nhất định có đôi hoả nhãn kim tinh, có thể xuyên thấu ý nghĩ, nhìn thấy đáy lòng "Phần tử tội phạm" đi!
Tiêu Cẩm Trình càng vui vẻ, chọt chọt mặt Thiệu Phi: "Tôi đùa thôi, đừng vội a Tiểu Binh Vương, tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân, ở đâu ra quyền vét từ Liệp Ưng đi a? Hơn nữa các cậu ngày mai về rồi, tôi mượn cậu mấy ngày, trở lại còn phải tự móc tiền túi đưa cậu về Đại Tây Nam, tôi lỗ hay không a."
Thiệu Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Cẩm Trình gần trong gang tấc, vừa cảm thấy người này khá thiếu đòn, vừa không đành lòng thận sự đánh xuống.
Có thể là bởi vì xinh đẹp?
"Được rồi được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa." Tiêu Mục Đình kéo Tiêu Cẩm Trình ra, "Mày không phải muốn tìm Nghiêm đội thương lượng công việc sao? Đi giày mặc áo khoác vào, nơi này dù gì cũng là quân doanh, mày chú ý ảnh hưởng cho anh."
"Á đúng, cơ mà hôm nay muộn lắm rồi, không biết anh ấy họp xong chưa." Tiêu Cẩm Trình ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn h, "Thôi vậy, giờ này thời gian cũng không đủ nói, em sáng mai sẽ đi tìm anh ấy."
Thiệu Phi vừa nghe "Nghiêm đội", liền nhớ tới Thích Nam Tự gay, trong lòng tò mò Tiêu Cẩm Trình tìm Nghiêm Sách có thể có chuyện gì, nhưng không có lập trường để hỏi, nghe Tiêu Cẩm Trình và Tiêu Mục Đình hàn huyên một lát, mới biết Tiêu Cẩm Trình lúc này cũng không phải tới tìm Tiêu Mục Đình, mà là thương lượng với Nghiêm Sách liên hiệp hành động chống ma túy.
Trường Kiếm ở chiến khu trung bộ, phòng cảnh sát Tiêu Cẩm Trình làm việc cũng ở chiến khu trung bộ, hai bên thỉnh thoảng sẽ hợp tác, cảnh sát quân nhân liên hiệp xuất kích, nghe thôi dã cực kỳ uy phong.
Nhìn dáng vẻ Tiêu Cẩm Trình tối nay sẽ không về, Thiệu Phi giao thẻ và danh sách chi tiêu cho Tiêu Mục Đình, đang định rời đi, liền nghe thấy Tiêu Cẩm Trình gọi: "Tiểu Binh Vương, cậu không phải mang theo quà tới sao? Không ngay mặt tặng cho đội trưởng của cậu?"
"Quà?" Tiêu Mục Đình cũng tò mò: "Quà gì?"
Bản thân Thiệu Phi cũng quên mất. Lúc trước lúc vào phòng, trong tay cậu xách theo một cái túi giấy nhỏ bọc kính râm, lúc tám chuyện với Tiêu Cẩm Trình tiện tay đặt lên bàn, trước khi đi cũng không nhớ tới.
Kính râm không phải nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng tốn mấy trăm đồng tiền. Ánh mặt trời mùa hè chói mắt, mùa đông băng tuyết chói mắt, rất nhiều sĩ quan ở trên sân huấn luyện đều sẽ đeo kính râm, nhưng cậu một lần cũng không thấy Tiêu Mục Đình đeo qua, ban ngày ở trong cửa hàng đi dạo, Ngải Tâm mua một cái kính râm rất mốt, cậu tâm niệm vừa động, cũng chọn lấy một cái.
Mặc dù đã nói quẹt thẻ của Tiêu Mục Đình, nhưng mọi người ăn ý mà mang theo "Tiền riêng", Thiệu Phi cũng mang theo, không mua đồ cho mình, dự tính toàn bộ tiêu ở trên cái kính râm này.
Nhân viên cửa hàng bỏ kính râm vào hộp, lại bỏ vào trong túi giấy nhỏ chuyên dụng của cửa hàng, thoạt nhìn không phân biệt được bên trong là thứ gì. Tiêu Cẩm Trình một câu nói toạc ra trong túi giấy nhỏ đựng là quà, Thiệu Phi có chút kinh ngạc, trong lòng khó giải thích được sinh ra mấy phần ngượng ngùng.
Tiêu Mục Đình cầm lấy túi giấy nhỏ, nhìn về phía Thiệu Phi: "Tặng cho tôi?"
Thiệu Phi gãi gãi cổ, gật đầu nói: "Là một cái kính râm."
Tiêu Cẩm Trình sáp tới, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Mục Đình lấy hộp quà từ trong túi giấy nhỏ ra, "Cái đệt, Tiểu Binh Vương quá tri kỷ rồi đi!"
Khóe môi Tiêu Mục Đình nổi lên nụ cười, Thiệu Phi vừa thấp thỏm vừa kích động: "Là màu đen thuần, không, không biết ngài có thích hay không."
"Anh ấy khẳng định thích!" Tiêu Cẩm Trình giành đáp: "Có áo bông nhỏ tri kỷ như vậy, tặng một cái kính râm cũng thích a!"
Tiêu Mục Đình mở cái hộp ra, lúc lấy kính râm ra ngón tay hơi ngừng lại, Thiệu Phi bị Tiêu Cẩm Trình nói tới vừa thẹn vừa cao hứng, tiến lên mấy bước, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Đội trưởng, ngài đeo lên thử chút?"
Ban đêm đeo kính râm có chút kỳ quái, Tiêu Mục Đình đeo vài giây liền lấy xuống, Tiêu Cẩm Trình ở một bên cười ha ha, nói người dựa vào quần áo mặt dựa vào kính râm, cái kính râm này vừa đeo, mắt híp cũng thành đại soái ca.
Thiệu Phi vội vàng tranh luận: "Đội trưởng không phải là mắt híp!"
Là mắt thâm thúy mê người!
"Nói không được đội trưởng của cậu." Tiêu Cẩm Trình cười than thở: "Máy Bay Nhỏ ngoan qua, thật muốn cướp về làm con trai."
Thiệu Phi nghĩ: Cái này không được, làm con trai anh, đội trưởng chính là bác, theo đuổi bác mình thành cái gì? Loạn luân!
Nghĩ tới lại cảm thấy không đúng, chả lẽ để ý nhất không phải là vì sao làm con trai người ta?
Thiệu Phi vỗ vỗ trán, tự mình cảnh cáo nói — tỉnh chút đê Binh Vương, đừng để người bị hôn mê nữa!
Tiêu Mục Đình cất kính râm xong, ánh mắt ôn hòa, thanh âm thâm trầm, xoắn tới mức trong lòng Thiệu Phi một trận tê dại.
"Cám ơn tiểu đội trưởng, tôi rất thích."
Thiệu Phi lúc về ký túc cước bộ đều là phiêu, một đường cười ngu, nếu cho một đám mây, đoán chừng là có thể lên trời.
Trong đầu dạ nụ cười của Tiêu Mục Đình và lời của Tiêu Mục Đình, cám ơn tiểu đội trưởng, tôi rất thích.
Nhiều hơn một chữ thôi — Cám ơn tiểu đội trưởng, tôi rất thích cậu.
Thiệu Phi ngồi xổm trên mặt đất, mặt vùi vào đầu gối, cười tới vai run lên.
Lúc ngủ mới hơi bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến bộ dáng Tiêu Mục Đình đeo kính râm, lại hưng phấn tới lăn lộn đầy giường, khoe khoang nói: Bạn trai, hôm nay làm thật tốt! Tiếp tục cố gắng, không ngừng cố gắng!
Nhưng lúc sắp ngủ, một dây cung trong lòng run lên một cái, mơ hồ cảm thấy dáng vẻ Tiêu Mục Đình đeo kính râm giống như từng quen biết, nhưng cơn buồn ngủ lên não, sao cũng không nhớ nổi.
Buổi sáng tiếp theo, Liệp Ưng và Bắc Phong sẽ phải rời khỏi trụ sở tập huấn tổng bộ đã ở gần một tháng, ba đơn vị bộ đội còn lại cũng lục tục rời đi. Thiệu Phi thu dọn xong hành lý, định nói lời tạm biệt với Thích Nam Tự, hẹn tương lai cường cường hợp tác gì đó, không ngờ Thích Nam Tự mặt âm trầm tự mình chạy đến.
Thiệu Phi vừa nhìn biểu tình của hắn, liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Thích Nam Tự vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nam ngày hôm qua tới tìm anh tôi rồi, đều đóng cửa phòng tán gẫu một tiếng rồi!"
Thiệu Phi nhịn cười, làm bộ kinh ngạc: "Hóa ra hắn không phải tình địch của cậu."
Thiệu Phi cơ hồ muốn bạo cười, nghe Tiểu Thích tiếp tục nói: "Ồn ào hồi lâu, hắn là tình địch của tôi a!"