Edit + Beta: Vịt
Lúc cơm tối, trời đã tối rồi, ông chú phòng ngăn xem không được phong cảnh, rốt cục trở lại. Không gian trong phòng ngăn rất nhỏ, Thiệu Phi chân dài, sợ cản trở ông chú, phải cả người rụt trên giường Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình đi dạo hành lang nhìn một chút, hướng Thiệu Phi ngoắc tay nói: "Tiểu đội trưởng, đến."
Thiệu Phi dậy nhanh, đầu suýt nữa đụng vào ván giường của giường trên. Tiêu Mục Đình phản ứng cực nhanh, một bước bước trở lại, tay phải che giữa đầu cậu và ván giường: "Cẩn thận."
"Úi!" Thiệu Phi thầm mắng mình lại hấp ta hấp tấp, trán lại kìm lòng không đậu ở trên bàn tay Tiêu Mục Đình cọ cọ, hớn hở: "Cám ơn đội trưởng!"
Âm thanh này quá vui vẻ, nghe tới mức ông chú vừa ngồi xuống bóc quýt cũng cười lên.
Tiêu Mục Đình thu tay lại, "Không còn sớm, đói không?"
Thiệu Phi sớm đói rồi, táo không đỡ thèm được, không khác với ăn vặt, nhưng vừa nãy Tiêu Mục Đình vẻ mặt chuyên chú nhìn laptop, cậu không nỡ quấy rầy, lúc bụng kêu gào liền ra sức che, không để cho Tiêu Mục Đình phát giác.
"Vẫn tốt, có táo lót, không quá đói." Thiệu Phi căng mặt, "Đội trưởng ngài đói không? Muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho ngài."
"Cùng đi đi, ngồi lâu như vậy, cũng nên hoạt động chút." Tiêu Mục Đình nói: "Cậu tới toa số một chuyến, gọi mọi người đi."
"Bọn họ sớm ăn rồi." Thiệu Phi nói.
Tiêu Mục Đình cười: "Xác định như vậy a?"
"Bây giờ đều h rồi, nếu không ăn sẽ chết đói." Thiệu Phi vừa đi vừa nói: "Toa ăn vừa tới, đã bị bọn họ cướp sạch, nước nóng cũng không lưu!"
"Phải không?" Hành lang hẹp, Tiêu Mục Đình đi ở phía sau: "Vậy cậu vừa rồi còn nói không đói?"
Thiệu Phi lúc này mới phát hiện nói lỡ miệng, vội vàng bổ sung: "Tôi không giống với bọn họ a."
"Chỗ nào không giống? Bọn họ là đầu tròn, cậu là đầu vuông?"
"Tôi là lính cần vụ của ngài, bọn họ lại không phải." Thiệu Phi nói tới còn rất giống như có chuyện như vậy: "Ngài còn đang làm việc, còn chưa ăn cơm, tôi làm lính cần vụ sao có thể đói?"
"Tôi nghe ra, ý tứ của tiểu đội trưởng của chúng ta là — Anh cái tên đội trưởng này không biết thương cấp dưới, cấp dưới bụng đều đói tới kêu rột rột, anh cũng không tỏ vẻ một chút, còn ở đằng kia gõ bàn phím."
"Tôi không phải ý này!" Thiệu Phi mãnh liệt xoay người, suýt nữa đụng vào trên người Tiêu Mục Đình, hai mắt trợn tròn, lúc chạm tới ánh mắt chứa cười của Tiêu Mục Đình, mới biết mình bị trêu chọc.
Cằm ngẩng một cái, hất đầu chính là một tiếng trung khí mười phần — "Hừ!"
"Hừ!" xong cảm thấy có chút hỏng bét, bạn trai không nên như vậy, động một chút là "hừ" giống cái bộ dáng gì, chả khác gì bạn gái.
Thiệu Phi nhớ tới cô gái bàn sau hồi đi học trêu chọc, lúc truyền bài thi nửa ngày không đưa cho người ta, gấp đến độ cô nương đạp thẳng vào chân ghế cậu. Sau đó giáo viên ở trên bục giảng quát "Thiệu Phi, kiểm tra em cũng nghịch ngợm? Thi xong tới phòng làm việc của tôi", cậu mới đưa bài thi tới. Cô gái mặt đều tức đỏ, liếc cậu một cái, miệng cong lên, phát ra một tiếng "Hừ".
Thật nguy hiểm, cậu ở trong lòng cho mình một thẻ vàng, loại ngữ khí "Hừ" này sau này tuyệt đối không thể dùng, lúc bạn trai tức giận phải chọn từ khác, tỷ như "Ha ha" và "Ừ", loại âm điệu lên cao kia.
Tiêu Mục Đình chỉnh tài liệu cả buổi chiều, vốn hơi mệt, kết quả nói với Thiệu Phi hai câu cảm giác mệt mỏi liền không còn, vừa rồi lại bị một tiếng "Hừ" khơi ra đắc ý đầy lòng.
Tiêu Cẩm Trình nói Thiệu Phi giống như áo bông nhỏ tri kỷ, anh lại cảm thấy Thiệu Phi giống như quả vui vẻ, chỉ nhìn nhìn biểu tình phong phú trên mặt Thiệu Phi, trong lòng liền thoải mái.
(Vợ m là trò cười của m à _.___)
Kể từ đó, không khỏi sinh ra tâm tư tiếp tục trêu chọc.
Tiêu Mục Đình nói: "Vừa nãy hừ không đủ lớn tiếng, lại hừ lần nữa."
Thiệu Phi sửng sốt, cái này còn có thể hừ nữa?
"Tiểu đội trưởng đã nói với tân binh, lúc hô khẩu hiệu phải tiếng vang, liền hô lần." Tiêu Mục Đình nhịn cười: "Cậu vừa rồi chỉ hô một lần, hơn nữa không đủ vang."
Thiệu Phi vội nói; "Tôi đấy không phải hô khẩu hiệu a!"
"Hô khẩu hiệu là một loại phương thức biểu đạt tâm tình, cậu vừa nãy hừ cũng là biểu đạt tâm tình, đúng không? Cho nên bản chất giống nhau."
Bàn luận vòng vèo, Thiệu Phi không phải đối thủ của Tiêu Mục Đình, hừ cũng không phải, không hừ cũng không phải, mặt đều nghẹn đỏ, thoáng chốc tựa hồ lại nhớ tới mấy tháng trước lúc bị Tiêu Mục Đình "Ăn hiếp".
Tiêu Mục Đình cũng không trêu quá đáng, điểm đến là dừng, thấy có hành khách tới, nắm lấy vai Thiệu Phi kéo về phía trước người mình, nhường ra một đường cho đối phương.
Thiệu Phi còn rất tức giận, hỏa trong lòng nhất thời bị động tác này dập tắt. Trái tim thùng thùng trực nhảy, hận không thể lao ra khỏi lồng ngực, dán lên lồng ngực Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình cười nói: "Được rồi, không chọc cậu nữa. Muốn ăn cái gì?"
Lúc đi vào toa ăn, Thiệu Phi nhìn chằm chằm lưng Tiêu Mục Đình nghĩ: Tôi muốn ăn anh!
Anh lại không cho ăn.
Bữa ăn đường sắt phân lượng nhỏ, một phần căn bản không đủ Thiệu Phi ăn. Tiêu Mục Đình vừa tới liền mua cho cậu phần, còn cố ý thêm đùi gà thêm trứng, cười hỏi: "Tiểu đội trưởng, có đủ hay không?"
Thiệu Phi cầm lấy đùi gà, đôi môi dính đầy dầu, "Đội trưởng, ngài cũng ăn."
Sau bữa tối vừa vặn lại tới một trạm xe, Tiêu Mục Đình đề nghị xuống xe tản bộ tiêu thực, Thiệu Phi cười ha ha theo sát, hai người cùng đi ở trên hiên ánh đèn đan xen, gió đêm thổi, trong không khí nổi mùi thơm ngô luộc và đùi gà kho của người bán rong, hơi thở phố phường mười phần.
Thiệu Phi không biết Tiêu Mục Đình nghĩ như thế nào, trong lòng dù sao cũng là vui hết sức.
Đoàn xe thổi còi, Tiêu Mục Đình cơ hồ mua toàn bộ đồ ăn vặt trên xe đẩy, cùng Thiệu Phi mỗi người xách túi, cùng đi lên toa số .
Đội viên trẻ tuổi hay đói, cơm tối ăn chưa một tiếng đã lại thèm ăn. Hành khách ngồi xe lửa đường dài phần lớn mang theo thức ăn, các chiến sĩ lại chỉ có hành lý. Thiệu Phi vừa đặt túi lên giường, các đội viên toàn bộ kích động, nằm ở giường trên cũng nhảy xuống, sợ không có phần của mình.
Tiêu Mục Đình đứng ở một bên, khoan dung mà nhìn mọi người: "Động tĩnh nhỏ chút, đừng ảnh hưởng hành khách khác."
Thanh âm của anh không lớn, không có bất kỳ ý tứ trách cứ và cưỡng bức nào, các chiến sĩ lập tức an tĩnh lại, Thiệu Phi lại quá hưng phấn, đột nhiên quát: "Đội trưởng bảo mọi người nhỏ giọng chút, có nghe hay không!"
Tất cả ánh mắt đều tụ tới, Tiêu Mục Đình lắc đầu cười, giây sau Ngải Tâm nói: "Máy Bay, chú làm anh nhớ tới một thành ngữ."
Trần Tuyết Phong tiếp lời: "Anh cũng nghĩ tới."
Các đội viên trăm miệng một lời: "Cáo mượn oai hùm!"
Thiệu Phi nhe răng: "Các anh mới là cáo! Còn có sau này đừng gọi em là Máy Bay!"
Lúc này ngay cả Tiêu Mục Đình cũng kinh ngạc, thầm nghĩ đứa nhỏ này chả lẽ là muốn đổi tên "Binh Vương" đi.
Ngải Tâm nói: "Máy Bay sao không được?"
Có người núp ở trong góc cười, kết quả không khống chế được âm thanh: "Bởi vì mỗi ngày đều có người lái máy bay a."
Hiện trường lâm vào an tĩnh quỷ dị, chiến hữu nói chuyện kia lủi vào trong chăn, không biết ai thấp giọng nói: "Mẹ kiếp Tiêu đội ở đây!"
Thiệu Phi lúng túng cực kỳ, quay đầu lại nhìn Tiêu Mục Đình, lại thấy Tiêu Mục Đình quay lưng đi, nhìn bộ dáng tựa hồ đang nín cười.
Vẫn là Ngải Tâm cơ trí nhất, vội vàng giảng hòa, đem túi nhựa xát ra tiếng vang xoàn xoạt khoa trương: "Đùi gà ai muốn? Còn có móng heo với chân vịt nè! Đến đến đến, chia đê chia đê, tới trước được trước a, tới trễ chỉ có thể gặm vụn xương."
Các chiến sĩ lại chen tới cướp, Tiêu Mục Đình lúc này mới quay lại, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt thở phì phò của Thiệu Phi, vỗ vỗ đầu Thiệu Phi: "Theo tôi về ngồi chút, hay là rửa mặt nghỉ ngơi?"
Cách tắt đèn còn sớm, Thiệu Phi dĩ nhiên muốn đi theo Tiêu Mục Đình, nhưng cái câu "Lái máy bay" vừa rồi quá kích thích, thêm vào cậu còn từng lần nghĩ tới Tiêu Mục Đình lái máy bay, nhất thời xấu hổ, "Xin lỗi...... Đội trưởng ngài buổi tối vẫn làm việc sao?"
Còn cần tôi ở một bên lặng lẽ phụng bồi sao?
"Còn phải xem tài liệu một lát." Tiêu Mục Đình nói.
"Vậy tôi cùng ngài đi về!"
Ông chú cùng phòng ngăn đã ngủ, Thiệu Phi ngồi một lát đã ngáp, thân thể theo lay động của toa xe lắc lư, lúc nửa mê nửa tỉnh đụng phải vai Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình đứng lên, hạ giọng nói: "Buồn ngủ thì nằm, tới."
Thiệu Phi mơ mơ màng màng nằm trên giường Tiêu Mục Đình, cũng không biết là trong lòng nguyện vọng quấy phá, hay là quả thật quá mơ hồ, cư nhiên chủ động cởi giày, lúc chiếm lấy giường một chút cũng không khách khí.
Tiêu Mục Đình kéo chăn đắp lên cho cậu, cầm lấy notebook đi ra phòng ngăn, nhẹ nhàng khép cửa lại, ngồi ở trên ghế hành lang tiếp tục làm việc.
Trước khi tắt đèn, nhân viên phục vụ trước tiên tới kiểm tra vé xe giường mềm, Thiệu Phi mới tỉnh lại, ôm chăn dụi dịu mắt, lúc đi giày đầu óc rối rắm, thầm nói: "Đội trưởng, giường của ngài được tôi làm ấm rồi."
Tiêu Mục Đình ngẩn ra, lông mày khẽ cau lên.
Thiệu Phi đứng lên, nghiêng đầu hướng Tiêu Mục Đình chào một cái: "Đội trưởng, tôi về đây."
Nói xong liền ngáp rời đi.
Lúc Tiêu Mục Đình rửa mặt trở về, trên giường còn lưu lại nhiệt độ của Thiệu Phi, quả thực được "Làm ấm giường".
Cái từ này bất kể đặt ở trong ngữ cảnh nào cũng khá ái muội, Thiệu Phi nói tới nhẹ nhàng, Tiêu Mục Đình lại không cách nào không nghĩ nhiều.
Nhưng cách tuổi đặt ở thời xưa đều cách thế hệ rồi, sư khác biệt quá sâu, đối với hiểu một từ khó tránh khỏi có sai lệch. Tiêu Mục Đình tựa vào đầu giường trầm tư chốc lát, không tiếp tục so đo "Làm ấm giường" nữa, nhưng dần dần ý thức được Thiệu Phi gần đây dính người hơn trước kia.
Ý nghĩ hồi đó ở tổng bộ huấn luyện đã có lại lần nữa trồi lên, nhưng lại cảm thấy hoang đường.
Anh cũng là từ cái tuổi này của Thiệu Phi tới đây, hiểu suy nghĩ của chiến sĩ trẻ tuổi.
tuổi, gặp được tiền bối cường đại, rất nhiều tiểu binh đều sẽ sinh ra tâm tình sùng bái, muốn tới gần, có người thậm chí sẽ hiểu lầm là ái mộ, cái này cũng không kỳ quái. Hành động của Thiệu Phi đúng là quá thân mật, nhưng đặt ở hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt mà nhìn, cũng coi như không quá khác người.
Nhất định muốn nghĩ tới phương diện kia, cũng lộ ra vẻ khéo lo trời sập.
Một chốc một lát ngủ không được, Tiêu Mục Đình bắt đầu nghĩ lại mình có phải quá chiếu cố Thiệu Phi rồi hay không, cái này mới khiến cho Thiệu Phi càng ngày càng dính. Chải chuốt một trận, sâu sắc cảm thấy Thiệu Phi đúng là binh mà mình "Cưng" nhất mấy năm nay. Nhưng cái này có biện pháp gì chứ? Nếu như Thiệu Vũ còn ở đây, Thiệu Phi sao sẽ chịu nhiều khổ như vậy.
Tiêu Mục Đình thở dài, âm thầm nghĩ có lẽ nên buông tay, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt biểu tình sinh động của Thiệu Phi, ý thức được tiểu tử thật sự mang đến cho mình không ít vui vẻ.
Nhưng Thiệu Phi không phải món đồ chơi, không thể bởi vì "thú vị" một mực mang theo bên người. Tiêu Mục Đình nghĩ, tiểu tử lúc này cầm "Binh Vương", tâm tính cũng trầm ổn không ít; làm tiểu đội trưởng gần tháng, năng lực mọi mặt đều rèn luyện ra, sau khi về đội hẳn cũng nên thả lại Trung đội tiếp tục mài giũa, không để cho cậu làm lính cần vụ nữa.
Về phần những thứ khác, liền thuận theo tự nhiên đi, Thiệu Phi nếu quả thật có tâm tư khác, sau này lại từ từ hướng dẫn.
Đoàn xe lái hơn tiếng, lúc tới Thành Đô đã là chạng vạng. Máy bay trực thăng của Liệp Ưng chưa tới, tới đón chính là sĩ quan của cơ quan chiến khu.
Lạc Phong ở trong điện thoại nói: "Trước đừng về, chúng ta lần này cầm hạng nhất tập thể và mấy thi đơn, đơn vị cơ quan cao hứng, làm đại hội khen ngợi, Thiệu Phi được lên phát biểu. Sau đó vừa vặn có một nhiệm vụ trợ giúp bộ đội biên phòng, tuần này liền xuất phát. Hai ngày nay mọi người ở nhà khách an bài sắp xếp, nên làm gì thì làm cái đấy, đừng để cho tôi lo nghĩ."
Sĩ quan chạy đến tiếp đãi khách khí nhiệt tình, các chiến sĩ lại bởi vì ở bộ đội tác chiến quen lỗ mãng mà không quá thích ứng. Thiệu Phi càng cảm thấy không quen, kéo kéo vạt áo Tiêu Mục Đình hỏi: "Đội trưởng, sao lại muốn tôi đi phát biểu a?"
Tôi thành tích không tốt, ngữ văn còn không đạt yêu cầu!
Tiêu Mục Đình cười: "Cậu là "Binh Vương" a."
"Vậy tôi có phải cũng phải mặc lễ phục quân đội hay không?" Thiệu Phi có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến Tiêu Mục Đình trước kia cũng mặc lễ phục quân đội, lại hết sức mong đợi: "Ngài phải xem xem cho tôi, mặc không đẹp mất mặt Liệp Ưng ta."