Từ "phần thưởng" như một miếng bánh ngọt khổng lồ từ trên trời rơi xuống rồi đập xuống đầu Yến Hảo làm cậu choáng váng.
Giang Mộ Hành đi tới đâu thì Yến Hảo theo tới đó, cậu không khác gì một đứa bé mới tập đi vẫn còn bối rối và chập chững. Tưởng chừng cậu có thể giang rộng vòng tay, gọi lớn "bố ơi, bế" bất cứ lúc nào.
Giang Mộ Hành quay đầu lại thì thấy tình cảnh này, thái dương của anh giật một cái: "Yến Hảo, cậu uống rượu à?"
Yến Hảo bừng tỉnh: "Lớp trưởng vừa nói bàn phần thưởng phải không?"
Giang Mộ Hành "...."
——
Yến Hảo bưng một chén nho, trông có vẻ đã bình tĩnh lại: "Như tớ đã nói, tớ sẽ mời cậu đi biển chơi nếu đạt được mục tiêu."
Cậu vừa nhìn Giang Mộ Hành vừa cắn trái nho trong miệng, nước nho chua ngọt quấn lấy đầu lưỡi cậu làm hơi thở của cậu cũng ngọt lịm.
"Tớ sẽ giữ lời."
Giang Mộ Hành không có phản ứng gì.
Yến Hao tự động viên bản thân, nói tiếp: "Mùa này đi biển rất hợp. Thời đại bây giờ phát triển nhanh quá, mấy năm nữa sẽ thương mại hóa rất nhiều, đến lúc đó có thể cậu sẽ không thấy một vỏ sò nào nữa đâu."
Giang Mộ Hành khẽ cau mày: "Ở đây không có biển."
"Chúng ta đến thành phố A." Yến Hảo đưa chén nho đến trước mặt anh, đợi anh lấy một quả rồi mới nói: "Nhân tiện có thể đến tham quan trường đại học A."
Giang Mộ Hành không đáp lại.
Một phỏng đoán táo bạo lóe lên trong đầu Yến Hảo, cậu do dự vài giây rồi ngập ngừng hỏi: "Lớp trưởng, cậu có bị say xe không?"
Giang Mộ Hành im lặng.
Vậy là thừa nhận? Sắc mặt Yến Hảo biến đổi, từ nhỏ cậu đã thích mùi xăng, mùi này rất thơm, lúc này cậu cảm thấy Giang Mộ Hành ngày càng cách xa mình.
"Say xe sẽ khó chịu lắm, chúng ta không đi nữa, sau này có cơ hội rồi nói tiếp."
Giang Mộ Hành hững hờ xoay nắp bút: "Ngồi xe bao lâu?"
Yến Hảo nhanh chóng trả lời: "Có xe máy, hơn ba tiếng."
Giang Mộ Hành hơi rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, hơi lạnh trong máy điều hòa thổi ra lay động những chiếc lá thường xuân giả, Yến Hảo càng chờ càng nôn nao, đến khi cậu có cảm giác tim mình sắp gặp chuyện thì một giọng nói vang lên bên tai: "Có thể đi."
Yến Hảo nhìn phắt sang.
Giang Mộ Hành không xoay nắp bút nữa mà dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên nó, im lặng trong chốc lát mới nói: "Nhưng khi lên xe tôi sẽ giống hệt người tàn tật, không quan tâm được chuyện gì."
Yến Hảo há miệng, quả nhiên là anh bị say xe, còn có vẻ say rất nặng, cậu cười đáp: "Không sao đâu, tớ sẽ trông chừng lớp trưởng."
Vừa dứt lời, cậu liền nghe Giang Mộ Hành hỏi: "Trông chừng thế nào?"
Não Yến Hảo chết máy, cậu ngây người nhìn anh.
Giang Mộ Hành che miệng ho khan hai tiếng, "Khi nào thì đi?"
Yến Hảo vẫn ngẩn ngơ.
Giang Mộ Hành lặp lại, còn gọi tên cậu: "Yến Hảo, tôi hỏi cậu khi nào thì đi?"
Bấy giờ Yến Hảo mới kéo hồn về: "Thời tiết tuần này là đẹp nhất."
"Ngày mai là chủ nhật, nếu cậu có thể xin ông chủ quán cà phê nghỉ phép thì ngày mai chúng ta có thể đi, chiều thứ tư về, tối đó cậu dẫn tớ đến quán bar Thanh Cam mở mang tầm mắt."
Giang Mộ Hành vô cảm nói: "Ngày mai tôi không chỉ làm việc chỗ quán cà phê mà sáng sớm cũng có."
Bầu trời đầy nắng trên đầu Yến Hảo lập tức bị một đám mây đen xâm chiếm, cậu đặt chén nho còn non nửa xuống bàn, trong mắt hiện lên chút u ám.
Vì sao Giang Mộ Hành lại sống cực nhọc như thế?
Yến Hảo véo lòng bàn tay, trong lòng nổi lên một cơn tức giận muốn mắng người.
——
Giang Mộ Hành ra ban công nghe điện thoại.
Trần Phong ở đầu dây bên kia giới thiệu công việc cho anh: "Nhóc Giang, anh có chỗ cho cậu dạy kèm này."
"Có thể tính là con trai của họ hàng anh, cũng đang học cuối cấp giống cậu, nó học trường Cửu Trung, bị lệch môn trầm trọng nên muốn hè này cậu kèm cho nó."
Giang Mộ Hành nhìn cảnh đêm ven sông: "Không nhận."
Trần Phong không ngờ anh sẽ từ chối, anh ta thoáng sửng sốt: "Có tiền mà cũng không kiếm lời sao?"
"Chẳng phải cậu đang làm gia sư à? Dạy kèm cho người ta là chuyên môn của cậu mà, làm gì mà không nhận?"
"Chương trình ôn lớp mười hai rất nặng." Giang Mộ Hành nói: "Tôi chỉ có thể kèm một người, nếu không thì chất lượng sẽ giảm."
Trần Phong không đồng tình: "Cứ tha hồ dạy đi, họ chỉ cần cậu dạy kèm với giảng bài chứ cậu đâu nhất thiết phải giúp người ta đậu vào trường đại học danh tiếng."
Giang Mộ Hành quay mặt sang một bên, khóe mắt anh nhìn qua cửa kính, lướt đến bóng hình gầy gò đang cúi thấp đầu.
"Không tha hồ được."
Trần Phong còn muốn nói gì đó, Giang Mộ Hành đã nhanh chóng chặn lại lời của anh ta, hời hợt lên tiếng: "Anh Trần, cảm ơn ý tốt của anh."
"Thằng nhóc cậu đúng là, cậu quá chủ kiến, anh thấy cậu còn trưởng thành hơn anh." Trần Phong không giận: "Cậu không nhận thì thôi, bỏ đi."
"Nhưng anh phải nhắc cậu, nhớ trả tiền đúng hạn, nếu chậm trễ thì ai cũng gặp rắc rối."
Giang Mộ Hành cúp máy, đứng ở ban công thêm hai, ba phút rồi quay lại phòng khách: "Sáng thứ hai đi."
Yến Hảo ngẩn ngơ: "Giờ về thì sao? Vẫn là chiều thứ tư?"
Giang Mộ Hành nhìn cậu từ trên cao xuống: "Ngắm biển phải ngắm ba ngày hai đêm?"
"Đi đại học A nữa, thành phố A còn nhiều khu phong cảnh khác, hiếm lắm mới đi một chuyến, không chạy đi xem vài nơi thì không đáng."
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành không nói lời nào, trong lòng dấy lên nỗi bất an thế là nói lung tung: "Lớp trưởng, sao cậu không phản ứng lại thế? Cho tớ chút mặt mũi được không?"
Dứt lời, cậu lập tức muốn cắn lưỡi tự vẫn, Giang Mộ Hành đồng ý đi chơi với cậu là đã cho ông trời mặt mũi rồi. Cậu tự xấu hổ vì mình được voi đòi tiên.
"Còn chạy vài nơi?" Giang Mộ Hành nhướng mày: "Cậu hít một cái xà còn không nổi thì muốn chạy kiểu gì?"
Yến Hảo sốt ruột muốn thanh minh, cậu đứng dậy không chút nghĩ ngợi, khẽ cau mày nói: "Hít xà là vấn đề về kỹ thuật, không liên quan đến sức chân."
Giang Mộ Hành nhìn Yến Hảo đang kiễng chân.
Yến Hảo bị ánh nhìn ấy chọc cho tê rần người, chân cậu mềm nhũn, gót chân trở lại mặt đất, đỏ mặt nói nhỏ: "Tớ chạy khá lắm nhé."
Giang Mộ Hành gõ ngón tay lên bàn hai cái: "Nếu cậu chạy hết nổi, tôi cũng không bận tâm cậu."
Đôi mắt Yến Hảo sáng ngời: "Lớp trưởng yên tâm, tớ sẽ không kéo chân cậu!"
Giang Mộ Hành quay đầu đi, quai hàm bạnh chặt.
Yến Hảo bước về phía anh hai bước: "Vậy thì... Lớp trưởng, phần thưởng của tớ đâu?"
Giang Mộ Hành nhìn cậu.
Nhiệt độ cơ thể của Yến Hảo tăng đột biến, cậu lúng túng gãi gãi chóp mũi: "Thành tích là của tớ, điểm thi tốt cũng là lợi nhuận của tớ, theo lý thì tớ không nên đòi phần thưởng nhưng chính cậu nói muốn bàn phần thưởng."
Nửa câu sau nhỏ đến mức không nghe thấy, thoạt trông hơi giống con nít vòi vĩnh bố mẹ cho kẹo, không được cho là không chịu thôi.
Giang Mộ Hành cầm cuốn vở tổng hợp bài giải sai trên bàn lên, thản nhiên hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
Tim Yến Hảo đập loạn nhịp, sau đó chán nản nói: "Tớ chưa nghĩ ra."
Vẻ mặt của Giang Mộ Hành vẫn như thường: "Vậy thì chờ cậu nghĩ ra rồi nói."
Yến Hảo nhìn những ngón tay thon dài của anh trên cuốn vở: "Nếu tớ vẫn nghĩ không ra thì sao?"
Giang Mộ Hành nói: "Thế tức là cậu không quan tâm lắm."
Yến Hảo: "..."
Giang Mộ Hành nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã hơn chín giờ rồi cậu chưa làm xong một câu nào, còn chưa đụng vào bài thi, tối nay tôi sẽ ở lại đây, tiết học hoãn lại đến mười một giờ."
Yến Hảo chầm chậm chớp mắt, một giây sau liền đi về phía phòng cho khách.
Giang Mộ Hành trầm giọng hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Tớ đi lấy chăn cho cậu, dì cất chăn trong tủ, không biết có ám mùi không. Tớ lấy ra giũ, còn phải bật điều hòa trước nữa..."
Yến Hảo vội rảo bước vào phòng cho khách.
Giang Mộ Hành đứng bên cạnh bàn, một lúc lâu sau mới giơ tay lên vuốt mặt, lúc buông tay xuống còn hơi run.
——
Trước khi ngủ, Yến Hảo vào QQ thấy có vài người nhắn tin nói bóng gió với cậu, muốn biết cậu đạt được thành tích đó kiểu gì. Còn có vài người vào tường nhà cậu, để lại mấy bình luận kỳ lạ.
Yến Hảo chỉ hồi âm Dương Tùng và Hạ Thủy.
Sắp đến mười hai giờ, Yến Hảo gõ cửa phòng cho khách: "Lớp trưởng, cậu ngủ chưa?"
Đèn trong phòng đã tắt từ sớm, chỉ có ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ rọi vào. Giang Mộ Hành chưa nằm, anh dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, nghe giọng nói ngoài cửa cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đến khi giọng nói đó vang lên lần hai, Giang Mộ Hành xuống giường, bước chân trần ra mở cửa, anh nhìn người trước cửa, cất giọng trong ánh đèn mờ ảo có vẻ khàn khàn.
"Đã nửa đêm rồi Yến Hảo."
"Xin lỗi lớp trưởng, tớ không ngủ được."
Yến Hảo bật đèn nhỏ trên bức tường bên cạnh, mắt nhìn dưới sàn nhà.
Giang Mộ Hành vuốt sống mũi: "Nói đi."
Yến Hảo ấp úng: "Thì là, ừm, tớ đã nghĩ ra tớ muốn phần thưởng gì rồi."
Cậu nâng tờ giấy trong tay lên, rũ mi xuống, cẩn thận che giấu nét căng thẳng trong mắt: "Tớ muốn cậu ký tên cho tớ."
Đó là một tờ giấy viết thư rất phổ biến, dòng kẻ màu xanh lam, trên giấy trống không, không có đến một dấu chấm câu.
Có lẽ là do ánh đèn quá dịu nên khuôn mặt của Giang Mộ Hành không sắc bén như thường.
"Tôi không phải thần tượng, cần chữ ký của tôi làm gì?"
Yến Hảo thoải mái nói đùa: "Lớp trưởng không biết sao? Nhiều người coi cậu là thần tượng lắm."
Giang Mộ Hành thờ ơ: "Chuyện này liên quan gì đến việc cậu muốn tôi ký?"
"Có liên quan chứ." Yến Hảo liếm khóe môi phát khô: "Tớ cũng là người hâm mộ của cậu."
Giang Mộ Hành nghiêng người tựa vào khung cửa, hơi cong lưng nhìn những sợi tóc vểnh lung tung trên đầu cậu.
Lòng bàn tay Yến Hảo đổ một lớp mồ hôi mỏng, cậu vô thức siết chặt tờ giấy.
Giang Mộ Hành hé đôi môi mỏng: "Bút."
Yến Hảo ngơ ngác đưa bút tới, thấy anh định ghi tên ở dòng đầu thì vội ngăn lại: "Chờ đã, đừng ghi ở đó, cậu ghi ở dưới đi."
Giang Mộ Hành nhướng mi.
Yến Hảo dựng hết tóc gáy nhưng bề ngoài vẫn giả bộ bình tĩnh.
Giang Mộ Hành không thể nhìn thấu tâm tư của cậu được, không thể nào đâu, bình tĩnh đi, đừng hoảng sợ, cậu liên tục tự vỗ về trong lòng. Nhưng nếu Giang Mộ Hành hỏi lý do...
Tâm lý vốn được dựng tốt của Yến Hảo tan rã ngay lập tức, nhịp thở và nhịp tim của cậu trở nên rối loạn.
Cậu không bịa ra lý do nào được, cái cớ xin ký tên đã hơi miễn cưỡng, mà yêu cầu này nói thế nào cũng có sơ hở.
Yến Hảo lùi về phía sau, ngón tay cong lên thủ sẵn, định cầm giấy về là rút lui ngay.
Nhưng Giang Mộ Hành không hỏi gì cả, anh điềm nhiên thu ánh mắt về, cầm bút ghi tên mình ở góc dưới bên phải của tờ giấy.
Thoạt nhìn anh có vẻ không để ý gì.
Yến Hảo đứng trước mặt Giang Mộ Hành mà như mới tắm xong, cả người nhễ nhại mồ hôi, cứng đờ tay chân trở về phòng.
Cậu đặt tờ giấy hơi nhàu xuống bàn rồi vuốt phẳng lại, nhìn ba chữ Giang Mộ Hành không chớp mắt. Yến Hảo nhìn ngắm rất lâu mới mở bút chì bấm định viết, nhưng khi đầu bút sắp chạm vào tờ giấy, tay cậu đột nhiên khựng lại, đổi bút chì bấm thành bút chì.
Trước tiên thì viết thế này, sau này tẩy đi viết cái khác.
Yến Hảo nín thở nằm sấp ra bàn, cẩn thận đặt bút xuống một khoảng trống, cậu viết lên giấy rằng –
Tôi là bạn trai của Yến Hảo, Giang Mộ Hành.
———
Chú thích: Qua chương này thì mình đoán là bạn Hảo dùng bút chì bấm loại đẩy và không tẩy được. Nếu sau này thấy không phải thì mình sẽ quay lại sửa ;-;