Thích cậu mới trêu cậu
Tay nghề nấu nướng của Yến Hảo chỉ có thể gọi là đáng khen vì dũng khí, cậu từng xào cải xanh và hoàn thành dưới sự chỉ đạo của dì Trương.
Đó là thành phẩm đáng chú ý duy nhất, sau này cũng thử qua món khác, nhưng thất bại toàn diện.
Lần đầu tiên là đỉnh cao của nấu nướng.
Hiện tại đã cho dì Trương thôi việc, căn bếp trở thành địa bàn của Giang Mộ Hành, Yến Hảo có lòng giúp một tay, song hiệu quả căn bản không đáng kể.
Việc nhà quét rác lau sàn cậu học cũng tạm ổn, nấu cơm thật sự chẳng ok tẹo nào.
Bữa tối là ba món ăn một món canh, và khoai tây viên đã được hâm nóng trong nồi cơm.
Yến Hảo gắp một miếng thịt ở bụng cá, nhúng nhúng trong nước canh bên cạnh, há miệng ăn đi. Giang Mộ Hành không ăn cay, khẩu vị của cậu cũng thay đổi theo.
Huống hồ sau này khẳng định là sẽ làm mỗi ngày, vẫn nên thanh đạm tí thì hơn.
Yến Hảo nhìn thẳng vào Giang Mộ Hành, không nói một lời, chỉ nhìn, ánh mắt nóng bỏng.
Giang Mộ Hành khẽ nhíu mày: "Ăn cơm."
"Tôi đang ăn đây." Yến Hảo cắn đầu đũa, "Sau này sẽ làm mỗi ngày đúng không?"
Giang Mộ Hành gắp bông cải xanh cho cậu: "Làm gì?"
Yến Hảo chớp mắt: "Tôi đó."
Cánh tay Giang Mộ Hành run lên một cái, bông cải xanh vừa gắp rớt xuống đĩa.
Yến Hảo gãi gãi búi tóc, thè lưỡi chạm đầu đũa: "Giang Mộ Hành, tôi hỏi cậu chuyện này."
Giang Mộ Hành lần nữa gắp bông cải xanh vào trong bát cậu: "Hửm?"
Yến Hảo đan tay chống cằm: "Cậu thích làm tôi không?"
Giang Mộ Hành thấp giọng ho khan.
Yến Hảo tiến đến bên tai hắn nói: "Tôi thích cậu làm tôi."
Giang Mộ Hành nặng nề đặt đũa lên bát, hơi thở trầm xuống, bữa cơm này không có cách nào ăn.
Yến Hảo gắp bông cải trong bát ăn, châm lửa xong thì mặc kệ.
Giang Mộ Hành khép hờ mắt, đè nén thứ gì.
Yến Hảo như không biết gì cả, giọng mơ hồ: "Ăn đi."
Giang Mộ Hành nghiêng người sang nhìn cậu, con ngươi sâu thẳm.
Yến Hảo nuốt thức ăn, vẻ mặt nghiêm túc: "Hay là cậu không muốn ăn đồ ăn, mà muốn ăn tôi?"
Giang Mộ Hành sờ nốt ruồi nhỏ trên ấn đường cậu: "Cậu hay trêu thật, ăn một bữa cơm cũng không an phân."
Yến Hảo lim lim khoé môi, cười với Giang Mộ Hành: "Thích cậu mới trêu cậu."
Giang Mộ Hành nắm bờ eo thon của cậu, bóp một cái.
Yến Hảo mềm oặt trong giây lát.
Giang Mộ Hành giảm bớt lực tay: "Đau?"
Yến Hảo ngồi không yên nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu trừng hắn: "Phí lời, dĩ nhiên là đau rồi, nhẹ thôi nhẹ thôi, mỏi eo quá."
Giọng Giang Mộ Hành có đôi phần trầm khàn: "Vậy ngoan được chưa?"
Yến Hảo: "..."
Ngoan ngoãn vài giây, Yến Hảo dùng khoé mắt liếc Giang Mộ Hành: "Thằng em cậu giờ nó đã..."
Cằm Giang Mộ Hành căng chặt, thấp giọng: "Ăn cơm của cậu đi."
Yến Hảo gạt nửa miếng vào miệng mang tính chất tượng trưng: "Nếu không thì trước tiên tôi không ăn cơm nữa, mà chơi với thằng em cậu lát nhé?"
Trên bàn yên tĩnh một phút chốc, Giang Mộ Hành buông bát đũa, mặt không cảm xúc đứng dậy, kéo ghế rời khỏi.
"Thằng em cậu chắc chắn đã khóc rồi, thật sự không muốn tôi dỗ dành?"
Yến Hảo hô với bóng hình Giang Mộ Hành. Một khắc sau liền trông thấy Giang Mộ Hành đi đến ban công, kéo rèm cửa lại.
"..."
Sáng thứ sáu, Dương Tùng dãi nắng ghé thăm, xách theo một túi đào.
"Cây nhà họ hàng mọc đào, xanh um không ô nhiễm, cứ ăn lại mọc."
"..."
Yến Hảo mở túi ra xem: "Nhiều lông ghê."
Dương Tùng đói đòn chọc tức: "Không nhiều bằng đùi Giang Mộ Hành."
Mặt Yến Hảo lạnh lẽo: "Cái rắm."
"Chậc." Dương Tùng xem thường, "Mày cũng chỉ dám nói tục trước mặt tao, đến trước mặt nó lại giả bộ làm đứa trẻ ngoan."
Yến Hảo cầm quả đào lớn màu hồng phấn đi rửa: "Chẳng thực sự đúng."
"Chẳng thực sự đúng?" Dương Tùng học cách cậu nói chuyện, "Cười rụng răng luôn đó bạn tôi ơi?"
Yến Hảo vẩy nước lên người Dương Tùng.
"Đệt!" Dương Tùng giũ bộ đồ mới mua, "Ba ngàn sáu đấy, mày đền cho bố đi."
Yến Hảo xem như không nghe thấy, cậu cắn đào nếm thử: "Chả ngọt mấy."
Dương Tùng giật quả đào cắn hai miếng: "Của nhà trồng là thế này, vẫn là hương vị hồi còn bé."
Yến Hảo đi vào phòng bếp, Dương Tùng chợt nhớ tới điều gì, cậu ta kêu lên: "Vãi cả nồi, Tiểu Hảo, Giang Mộ Hành đâu, có phải đang ở trong phòng không? Mày mau gọi nó ra đi, nó thấy hai ta ăn chung một quả đào thì tám phần mười sẽ đạp đổ bình dấm chua, tao muốn xem."
"Xử sự vừa vừa phải phải thì sau này gặp nhau mới vui vẻ." Yến Hảo nói.
Mặt Dương Tùng run rẩy.
"Rồi nó đâu? Nó vứt lại một mình mày trong nhà, còn mình ra ngoài chơi?"
"Không có, đang đánh máy tính."
Yến Hảo mở tủ lạnh lấy chai Fanta lớn: "Mày uống không?"
"Trẻ con mới uống ba cái này."
Dương Tùng ngậm đào, tay lướt qua cậu với đến tủ lạnh, vớ lấy chai bia duy nhất.
Yến Hảo im lặng: "Không phải tiệc chia tay mấy hôm trước nhậu rồi à, vẫn chưa uống đủ?"
Dương Tùng vả cậu một câu: "Em trai, mấy hôm trước mày ăn cơm, thế là từ nay về sau không ăn nữa?"
Yến Hảo: "..."
Dương Tùng lục lọi trong bếp: "Trên đường tới tao đụng phải ai ấy, à Uông Phi Phi."
Vẻ mặt Yến Hảo tức khắc biến đổi: "Không nói gì đúng không?"
"Có thể nói gì chứ, tao cũng chẳng quen bả."
Dương Tùng vuốt cằm: "Tao tưởng bả sẽ tìm tao hỏi chuyện mày, không ngờ rằng bả không hề đề cập đến mày. Cãi nhau hay tuyệt giao?"
Yến Hảo nói đôi ba câu về cuộc gặp gỡ tình cờ không vui đợt quốc khánh năm ngoái.
Dương Tùng khoác vai cậu: "Hèn chi."
"Giờ bả đã gạch ngang mày trong danh sách ứng cử viên làm thông gia, mặc xác mày. Đối với mày mà nói thì là một chuyện quá tuyệt vời, trăm lợi nhưng không hề có hại, đại cát đại lợi nhá anh Hảo."
Yến Hảo không đầu không đuôi nói: "Tao phải dành thời gian đến miếu tạ thần."
Dương Tùng: "..."
"Các nguyện vọng đều đã được thực hiện?"
"Ừ."
"Mẹ nó, sao tao thậm chí không thành nổi một cái? Lẽ nào khi thả cá tao không hoạt bát đáng yêu bằng mày?"
"..."
Dương Tùng đây có một thói xấu, không thích ngồi ghế, chỉ thích ngồi đất, lưng dựa tường hoặc ghế sofa, chân tuỳ ý banh ra, mắt híp lại, như con chó to bên cửa khi chiều.
"Tìm xong phòng trên thành phố A chưa?"
Yến Hảo lắc đầu.
Dương Tùng biếng nhác nói: "Hai bữa nữa tao phải lên đó thăm người thân, tao đi giúp mày một chuyến vậy, xem ảnh trên mạng với ngoài đời có khớp không, nếu khớp thì tao lựa ra cho mày, đến lúc đó mày chọn trong số ấy."
Yến Hảo ngẫm nghĩ: "Được."
Cậu gửi địa chỉ của vài căn phòng thuê trong ghi chú điện thoại cho Dương Tùng: "Đều là chung một kiểu phòng, cũng cùng nằm trên một con đường."
Dương Tùng tuỳ tiện lên mạng tìm: "Không gần đại học A?"
"Không." Yến Hảo uống ngụm Fanta, miệng ngập vị táo xanh, trong chát là ngọt, "Quanh đó không có khu tao thích."
Dương Tùng phóng to bản đồ: "Chỗ này cách đại học A bao nhiêu? Vẫn đạp xe đạp đi học tan học hả?"
Yến Hảo "Ừa": "Bình thường cũng không có cơ hội và thời gian rèn luyện sức khoẻ, chỉ có thể đạp xe."
Dương Tùng trợn trắng mắt, vãi, quen thằng người yêu mà cả đống chỉ số đều ăn đứt mình thì có mà tập sml à?
Huống hồ hai người đều thuộc độ tuổi năng lượng tràn trề không dùng hết, sau này e là tập mỗi ngày.
Dương Tùng thình lình phát hiện một bên cổ của người anh em có dâu tây, cậu ta hít một hơi, nỗi lòng ông anh già lại nổi lên.
"Tiểu Hảo, tao nghe bảo người có thâm niên có khả năng nhận biết đồng loại, nhìn một phát biết ngay, trong đại học tuyệt đối có dạng người này, thậm chí không thể thiếu."
Yến Hảo cắn da môi: "Không vấn đề gì."
Dương Tùng liếc mắt: "Bình tĩnh vậy sao?"
"Không thì làm gì giờ?" Yến Hảo nhún vai, "Nếu đụng chuyện buồn nôn thật, thì cứ gặp chiêu phá chiêu đi."
Dương Tùng ngập ngừng, than thở: "Đừng trách tao nói khó nghe, Giang Mộ Hành như vậy ấy, tài giỏi đủ mặt, lên đại học vẫn là người có tiếng tăm, ngồi lên ngai vàng giáo thảo. Không nói việc sẽ bị bao nhiêu em gái để mắt, dù sao cấp ba đã có cả đống rồi, chỉ vậy thì không có gì lo lắng. Tao muốn nói là nhất định sẽ bị con trai gạ gẫm. Mày đừng không tin, tao gửi mày lời này."
Yến Hảo cụp mi, che khuất thứ trong mắt, cậu không lên tiếng.
"Mày cũng đừng nghĩ nhiều quá, tao chỉ nhắc mày một điều, lên đại học chú ý chút."
Dương Tùng gãi gãi đầu, càng muốn nói nhiều hơn càng không nghĩ ra từ, cậu ta mắng: "Nam nữ đều phải phòng, mày yêu đương đéo mẹ mệt phát sợ."
Yến Hảo hồi lâu mới cười thành tiếng: "À."
Toàn thân Dương Tùng nổi da gà, đột nhiên cảm giác cậu ta ngược rồi, cậu ta nên lo lắng cho đám người theo đuổi Giang Mộ Hành.
Chẳng mấy chốc, Dương Tùng lôi kéo Yến Hảo chơi Street Fighter.
Yến Hảo không muốn chơi lắm, cậu hành Dương Tùng đã lâu, không có cảm giác thành tựu.
Dương Tùng vừa mò tay cầm dưới tủ tivi, vừa vứt ra một câu trong lúc lơ đãng: "Thừa dịp bây giờ ta vẫn còn có thể ở cùng nhau thì cứ chơi đi, chơi lần nào hay lần nấy."
Yến Hảo nhăn mày: "Nói chuyện này làm gì?"
Dương Tùng ngoái đầu nhìn người anh em, thấy bầu trời u ám quen thuộc trên gương mặt cậu, cậu ta không khỏi xúc động lạ.
Kể từ khi yêu đương, cái thằng này trở nên sáng sủa hơn.
"Ý của tao là, hai năm sau cái thứ này không còn trên thị trường nữa." Dương Tùng nói, "Không ai chơi."
Sắc mặt Yến Hảo dần trong xanh, cậu đi qua đá đá cái tên Dương Tùng lục ngăn kéo bừa bãi: "Tránh ra."
Dương Tùng xịch qua một bên: "Tối tiệc chia tay, thằng Tống Nhiên khóc."
Yến Hảo tìm ra chiếc tay cầm màu đỏ ném vào lòng cậu ta: "Khóc cái gì?"
Dương Tùng chép miệng một cái: "Hết cấp ba vẫn không có mối tình đầu thôi."
Yến Hảo không thể hiểu nổi, thành tích và tướng mạo của Tống Nhiên mặc dù đều không đạt điểm tối đa, song vẫn luôn nằm ở vị trí cao, chưa từng hạ xuống.
"Nó độc thân suốt không phải vì chính nó không muốn yêu?"
"Cách nói không đúng, phải gọi là không gặp được người muốn yêu."
Dương Tùng uống nốt ngụm bia cuối cùng, lấy thuốc lá và bật lửa ra: "Đêm đó lúc hát karaoke chọn bài "Thuận buồm xuôi gió", cả phòng gào hết cả lên. Đậu má, có thể nói là nửa đêm kinh hồn."
Yến Hảo tưởng tượng hình ảnh kia, đau não, cậu hỏi Dương Tùng: "Mấy giờ bọn mày giải tán?"
"Buổi sáng. Bọng mắt ai nấy to đùng, da mặt nhăn nhúm, cứ như bị yêu tinh hút mất nguyên khí, qua một đêm già đi mười tuổi."
Dương Tùng vừa châm thuốc, thì trong phòng truyền tới giọng Giang Mộ Hành: "Yến Hảo."
Yến Hảo không buồn nghĩ đợi đáp: "Ơi!"
Trong phòng không có âm thanh.
Yến Hảo muốn đứng dậy thì bị Dương Tùng kéo lại: "Giang Mộ Hành chỉ gọi mày một tiếng chứ đã nói gì đâu, mày làm gì thế?"
Yến Hảo nói: "Cậu ấy nhớ tao rồi."
Dương Tùng: "..."
Vãi chưởng, này là muốn ngọt chết ai vậy?