Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng

chương 11: đây là heo nhà tôi, hôm nay cậu ấy hơi xấu hổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chủ đề trên Weibo kia vẫn không ngừng nóng lên, ngoại trừ Weibo đầu tiên ra thì càng ngày càng có nhiều bình luận ác ý. Chúc Lương Cơ lăn chuột load lại trang, từng từ【ôm đùi lớn】,【buộc chặt ác ý】,【chiêu trò bán hủ】 lướt qua trước mắt cậu, giọng nói Tiêu Dương truyền đến: “Cậu nói việc thay đổi diễn viên lúc đó là do Hạ Tê Xuyên đề xuất. Tổ đạo diễn bên kia có biết mấy cậu thảo luận những gì không?”

“Không rõ.” Chúc Lương Cơ nhớ lại tình huống lúc đó, hình như mấy máy quay xung quanh họ không bật: “Hình như không.”

“Anh liên lạc với ekip, cameraman đang quay Thôi Huyên của bọn họ khi đó, không quay tình huống bên các cậu,” Tiêu Dương nói: “Hiện tại chương trình đã phát sóng, độ hot đang có xu thế hạ xuống. Công ty có tra xét thử, mấy người tham gia thảo luận cơ bản đều là fan thật.”

“?”

“Ý là, lần này ngoại trừ mấy blogger ra thì không có thuỷ quân, chỉ là vừa vặn những người này chĩa mũi dùi về phía cậu. Mà chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như có thể tìm được đạo diễn công khai làm rõ chuyện này sẽ lắng xuống, nếu không làm rõ, sau này có khả năng sẽ bị người ta đồn đại.” Tiêu Dương thoáng chần chờ: “Nếu không thì nhờ ảnh đế ra mặt giúp cậu một chút? Hắn là thích hợp nhất.”

“Nói cái gì?” Chúc Lương Cơ nuốt nước bọt: “Bảo anh ấy đăng Weibo nói là do anh ấy thay đổi kịch bản?”

“À… thì.”

“Lỡ như những người kia quay qua chửi anh ấy thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Dương sững sờ, anh muốn nói kia là Hạ Tê Xuyên đó. Chỉ cần không chạm tới vấn đề đạo đức, dù có là phiền phức lớn hơn nữa thì Hạ Tê Xuyên tuyệt đối sẽ có cách đè xuống. Ảnh đế chính là cổ đông của Thịnh Thế, hậu thuẫn mạnh đến đáng sợ. Nhưng anh không thể nói như thế với Chúc Lương Cơ, tên nhóc chết tiệt này rất manh động.

“Anh Dương,” Chúc Lương Cơ quả nhiên không phụ kỳ vọng của Tiêu Dương: “Anh nói mấy người chửi em đều là fan thật, nếu như những người này thấy anh ấy nói giúp em thì có khi nào thẹn quá hóa giận mà trở thành antifan luôn không?”

Tiêu Dương ỉu xìu: “Có cái rắm.”

Chúc Lương Cơ tổng kết: “Chửi em tốt hơn, cứ như vậy đi.”

Tiêu Dương: “…”

Chúc Lương Cơ ra mắt ba năm vẫn luôn mang tính tranh luận. Phẫu thuật thẩm mỹ, không có kỹ năng diễn xuất, quy tắc ngầm, đủ loại tin xấu được gắn lên người cậu. Lúc bắt đầu cậu cũng rất để ý, thường thường lấy di động lên Baidu tra tên mình, rồi từ từ cậu cũng quen đối mặt với những bình luận ác ý kia. Quan trọng nhất là, chuyện bị bôi đen hôm nay chỉ tính là chuyện nhỏ, quả thực không đáng nhắc tới.

Hạ Tê Xuyên đã giúp cậu nhiều lần như vậy, coi như sau này cậu không có biện pháp đáp trả thì cũng không thể cứ gặp rắc rối liền kéo người ta xuống nước. Tiêu Dương bên kia điện thoại vẫn chưa từ bỏ ý định mà đề nghị có thể nhờ Hạ Tê Xuyên tùy tiện like Weibo gần nhất của cậu hay không, Chúc Lương Cơ nói: “Có nhớ khi đó anh làm sao gạt được em gia nhập Xán Tinh hay không?”

Tiêu Dương: “Cậu gục ngã dưới thế giới xa hoa mà anh miêu tả?”

Chúc Lương Cơ: “Anh nói em có thể nhìn thấy Hạ Tê Xuyên, còn có thể xin được chữ kí của anh ấy.”

Tiêu Dương lập tức hết hy vọng: “Chuyện lúc trước coi như anh chưa nói gì, bye bye fanboy nhỏ.”

Cuối tháng ba, tiết trời ấm áp. Mấy tuần trước Thôi Huyên có nhận làm nữ chính cho một bộ phim truyền hình cổ trang, khả năng tháng sau sẽ gia nhập đoàn phim. Văn Nhất Châu vì thế cố ý tập trung phần diễn của Thôi Huyên quay một lượt. Hôm nay là này cuối cô ở đoàn phim.

Trong trường quay, nhất tỷ đóng vai nữ thư kí đang ngồi ở bàn trang điểm, cô ung dung thong thả soi gương son môi. Người phụ nữ mang một đôi tất cao màu đen tao nhã, hai chân trắng noãn được bao bọc bên dưới chất vải mỏng manh. Cô đứng dậy, in lên bức ảnh cạnh gương một nụ hôn.

Dấu son môi màu đỏ lưu lại trên tấm hình kia. Máy quay chuyển động nhắm ngay bức hình.

“Được rồi,” Văn Nhất Châu hô ngừng: “Buổi chiều quay bổ sung thêm mấy cảnh, cảnh của Thôi Huyên coi như xong.”

“Đạo diễn muốn giữ em đến trưa sao?” Thôi Huyên đùa giỡn: “Cơm hộp buổi trưa phải dễ ăn một chút.”

“Được, lát nữa cho cô thêm cái chân giò.”

Thôi Huyên: “…”

Chúc Lương Cơ nhìn bọn họ cười cười, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Lê Kháp, nhờ trợ lý đi mua một bó hoa mang về. Buổi trưa Thôi Huyên nhận được điện thoại của quản lý, đối phương yêu cầu cô livestream hiện trường đóng máy khoảng nửa giờ. Rating ngày hôm qua của 《Minh tinh làm những gì khi làm việc》 rất khá, nổi bật trong một mớ phim truyền hình. Quản lý muốn thừa dịp chương trình vẫn còn đang hot bảo Thôi Huyên livestream lại ngày cuối cùng của cô tại đoàn phim, coi như tuyên truyền sớm cho bộ phim.

“Cảnh 《Chân thám》, lần , Action!”

Ống kính nhắm vào trong phòng giam Thẩm Trường Tinh, anh mặc quần áo tù nhân, sắc mặt so với lúc trước tái nhợt đi không ít. Anh đã được đánh tiếng trước, bảo rằng hôm nay có người đến thăm tù, nhìn thấy người đàn ông tiến vào, trên mặt Thẩm Trường Tinh hiện ra ý cười nhàn nhạt.

“Lục tiên sinh.”

“Ở đây thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, so với dự đoán của tôi thì tốt hơn rất nhiều.”

“Tôi còn tưởng rằng ngài họa sĩ khi vào ngục giam sẽ có ý ăn năn hối cải,” Lục Cung đánh giá vẻ mặt người trước mặt: “Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi?”

“Phỉ Phỉ là cội nguồn linh cảm của tôi, không có cô ấy, vạn vật với tôi mà nói đều không còn màu sắc.” Thẩm Trường Tinh nói: “Ngài không yêu ai, loại cảm giác đó ngài sẽ không hiểu được đâu.”

Lục Cung nghiêng người về phía trước, khóe mắt nhiễm nét tàn bạo: “Cậu còn nói được à.”

Thẩm Trường Tinh không trả lời. Anh bị xử tù chung thân, bởi vì vụ án vẫn đang trong quá trình xử lý, thời gian thăm tù cũng chỉ cho mười phút, Lục Cung đứng lên đi ra ngoài. Văn đạo đưa ống kính nhắm ngay vào ngục giam hoạ sĩ, Thẩm Trường Tinh nhìn bóng lưng Lục Cung, nhẹ giọng nói.

“Điều tôi ghen tị nhất, đó là có những người có thể thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của họ nhưng lại có thể thoát khỏi trừng trị của pháp luật. Ngài có nghĩ tới hay không, bên cạnh ngài cũng sẽ tồn tại những người như thế?”

Bước chân Lục Cung dừng lại, không quay đầu.

Trong đầu của hắn chợt lóe lên những hình ảnh vụn vặt, cô gái câm theo dõi hắn, gậy bóng chày dính máu, ánh mắt của cô gái câm điềm đạm đáng yêu lúc vào ngục giam…

“Tiểu Cung,” một giọng phụ nữ cắt ngang suy nghĩ của hắn, Lục Cung ngẩng đầu, nữ thư kí nở nụ cười xinh đẹp với hắn: “Sao thế, sao đi không nhìn đường?”

“Không có chuyện gì.” Lục Cung lắc đầu đi về phía trước. Người phụ nữ đứng im liếm đôi môi đỏ mọng của mình, cô nhìn bóng lưng Lục Cung, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.

“Cắt!” Văn Nhất Châu nói: “Chúc mừng Thôi Huyên, hoàn tất cảnh diễn!”

Diễn viên ở đây dồn dập chúc mừng, Hạ Tê Xuyên đi cạnh nhất tỷ tiến về trước: “Chúc mừng.”

“Lần gần nhất anh nói chúc mừng em đóng máy đã là ba năm trước,” nhất tỷ cũng cười: “Em nhờ vào bộ phim kia mà được ảnh hậu, lần này không biết còn có thể mượn gió đông của anh nhận được giải nữ phụ hay không?”

“Sẽ được,” Hạ Tê Xuyên nghiêm túc gật đầu: “Em diễn rất khá.”

“… Sao lại đột nhiên nghiêm túc như thế.” Thôi Huyên lập tức thu hồi ánh mắt, không dám đối diện với hắn: “Em đã nói với anh là đừng có đi quyến rũ lung tung, quyến rũ xong là phải kết hôn đó có biết không hả?”

“Không phải em thích—— “

“Hạ Tê Xuyên!” Thôi Huyên không thể nhịn được nữa cắt ngang lời hắn: “Im miệng.”

“Chị,” Giọng Chúc Lương Cơ chen vào, sau khi xác định hiện tại Thôi Huyên không livestream thì cậu mới ôm một bó hoa hồng lớn đi về phía trước: “Tặng chị, chúc mừng chị hoàn tất cảnh quay.”

Mặt Thôi Huyên lộ vẻ kinh ngạc, chợt cười nói: “Cảm ơn Lương Cơ.”

“Hình như nhìn chị rất cảm động,” Chúc Lương Cơ cách một bó hoa hồng lớn đối diện với cô: “Trợ lý của em nói mấy cửa hàng hoa gần đây đều chỉ có hoa hồng, chị không ngại chứ?”

“Ngại gì mà ngại,” Thôi Huyên đón lấy bó hoa rồi ôm cậu một cái: “Chị thích nhất là hoa hồng.”

Thôi Huyên chào hỏi mọi người rồi ôm bó hoa hồng tới phòng trang điểm, cô nói đại khái năm phút sau sẽ livestream, đến lúc đó sẽ để trợ lý Chiêu Chiêu của cô sẽ ra thông báo trước. Thôi Huyên đi rồi, Chúc Lương Cơ cong mắt với Hạ Tê Xuyên, cậu vò vò tóc: “Anh, em quay lại phòng trang điểm chuẩn bị một chút.”

Cậu vừa mới quay lưng bước hai bước, giọng nói của Hạ Tê Xuyên từ phía sau truyền đến.

“Mở miệng nhờ tôi giúp đỡ khó lắm sao?”

Chúc Lương Cơ thoáng chần chờ, quay đầu lại nói: “Kỳ thực chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát…”

“Chuyện không to tát gì mà Xán Tinh lại đột nhiên bảo Thôi Huyên livestream?” Hạ Tê Xuyên nói: “Xán Tinh dự định dựa vào livestream giúp cậu làm rõ, cậu định trốn tôi lúc bắt đầu livestream phải không?”

“Không có,” Chúc Lương Cơ dừng một chút: “Em cảm thấy—— “

“Thầy Hạ, thầy Chúc,” Chiêu Chiêu vội vội vàng vàng chạy tới: “Chị Thôi Huyên bắt đầu livestream rồi.”

Gần như lúc cô vừa dứt lời, Thôi Huyên mở cửa phòng trang điểm đi ra. Nhất tỷ cầm gậy selfie, cô hiển nhiên biết việc này là do Xán Tinh sắp xếp, thấy hai người bọn họ đứng cùng nhau, Thôi Huyên hai, ba bước chạy tới bên này. Chú ý tới Chúc Lương Cơ thế mà lại muốn tránh, Hạ Tê Xuyên dứt khoát ôm lấy bờ vai cậu, cực kỳ thân mật dán vào bên tai cậu: “Cậu luôn nghĩ không muốn làm phiền tôi.”

Ý trong lời nói chính là, cậu không thật sự xem tôi là bạn bè.

Chúc Lương Cơ vội vàng lắc đầu: “Không có——”

“Đang quay mấy người đó,” ngữ điệu Thôi Huyên ung dung: “Chuyện ngày thường tại đoàn phim, ảnh đế với tiểu sinh tương ái tương sát.”

“Chào mọi người,” Hạ Tê Xuyên thích nghi rất nhanh, hướng về máy quay vẫy vẫy tay, một tay khác gắt gao ôm lấy Chúc Lương Cơ không buông: “Đây là heo nhà tôi, hôm nay cậu ấy hơi xấu hổ.”

Chúc Lương Cơ: “…”

Vì cắm tai nghe nên mọi người chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Thôi Huyên, Thôi Huyên vội vàng lặp lại lời của Hạ Tê Xuyên một lần nữa, Chúc Lương Cơ vừa lúng túng vừa có chút vui vui, thế nhưng câu nói tiếp theo của Thôi Huyên trực tiếp làm cho cậu cứng đờ tại chỗ.

“Cảm ơn 【Hạc Tê Lương Cơ】 đã tặng một phi cơ,” Thôi Huyên nói: “Wow, lại một chiếc nữa, cảm ơn mọi người đã ưu ái người dẫn chương trình mới ra mắt này.” (, )

() Hạc Tê Lương Cơ – hè xī liáng jī đồng âm với Hạ Tê Lương Cơ ghép tên của hai người lại

() mấy món quà ảo có thể đổi thành tiền mà người xem có thể tặng cho người livestream á, mình nhớ hình như có ô tô, máy bay, du thuyền, du thuyền là lớn nhất thì phải

Bọn họ vẫn đang mặc trang phục đóng phim, Hạ Tê Xuyên mặc sơ mi, Chúc Lương Cơ mặc quần áo tù nhân. Vải vóc mỏng manh không ngăn được nhiệt độ của người đàn ông bên cạnh. Hạ Tê Xuyên cao hơn cậu, cánh tay với cơ bắp mạnh mẽ khoát lên vai Chúc Lương Cơ, cậu cụp mắt.

Cậu không phải hoàn toàn không thèm để ý, cậu chỉ là không ngờ tới có người nguyện ý cho cậu cảm giác an toàn.

Thôi Huyên hình như đang xem bình luận: “Anh Hạ, có người hỏi mấy lần NG ngày hôm qua là sao.”

Câu này của cô hỏi rất khéo léo, rõ ràng là nhằm vào vấn đề của Chúc Lương Cơ thế mà Thôi Huyên lại hỏi Hạ Tê Xuyên. Một mặt cô muốn giúp Chúc Lương Cơ, mặt khác theo tính cách của Hạ Tê Xuyên mà cô biết, nếu đối phương đã nói ra mấy lời thân mật như thế thì nhất định sẽ giúp đỡ.

“Mấy cảnh diễn NG là tôi nhất thời thay đổi, không liên quan tới cậu ấy.” Ống kính nhắm ngay vào bọn họ, Hạ Tê Xuyên nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh: “Chúc Lương Cơ là bạn của tôi, hi vọng những người ủng hộ tôi cũng có thể yêu mến cậu ấy.”

Thôi Huyên lặp lại lời hắn nói một lần nữa, trong nháy mắt, trên mặt cô xuất hiện biểu tình đờ đẫn.

“Livestream… bùng nổ?”

Thôi Huyên livestream hai mươi phút, phút thứ hai mươi mốt bởi vì số lượng người xem đột nhiên tăng mạnh nên nền tảng bị lag, cuối cùng không chịu nổi mà sập. Không cần nghĩ cũng biết mấy fan kích động kia giờ khắc này có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng mà nếu mục đích livestream đã đạt được thì cũng chẳng có gì đặc biệt tiếc nuối. Nhất tỷ lắc đầu một cái: “Tiếc thật, bọn họ nói quà tặng của lần livestream này tôi với nhà đài mỗi bên một nửa, cũng không cần chia cho công ty.”

Chiêu Chiêu ở một bên đờ đẫn nói: “Đã nhiều đến phát kiếp rồi.”

Thôi Huyên như là nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi Lương Cơ, mấy hôm nữa chị có tổ chức tiệc bể bơi trong biệt thự của chị á, mời rất nhiều người, em có tới không?”

“Nếu chị đã kêu em, em nhất định sẽ đi.” Lúc livestream kết thúc Hạ Tê Xuyên liền buông cậu ra, hiện tại Chúc Lương Cơ thả lỏng không ít.

“Chiêu Chiêu, lát nữa đưa một tấm thiệp mời cho Lương Cơ. À không, hai tấm đi, em dẫn theo bạn gái nhé?”

Mấy hoạt động như này đều mang theo bạn gái, cậu suy nghĩ một vòng mấy nữ nghệ sĩ mà mình quen, hẹn tạm một người hẳn là không khó. Cậu đáp một tiếng, Hạ Tê Xuyên bên cạnh chầm chậm nói: “Không mời anh à?”

“Không phải anh không tham gia hoạt động của nhân loại sao?” Thôi Huyên nhíu mày: “Anh đừng đến, đến rồi lại đoạt hết hào quang của mấy anh chàng ở đấy, bọn họ sẽ hận chết em mất.”

“Anh cũng muốn hai tấm, cảm ơn.”

Thôi Huyên sững sờ: “Anh thật sự muốn đến?”

Hạ Tê Xuyên ừm một tiếng, không để ý ánh mắt suy tư của nhất tỷ, hắn vỗ vai Chúc Lương Cơ: “Còn nhớ cậu đã nói muốn mời tôi ăn cơm không?”

Suy nghĩ lại một chút thì hình như có chuyện này thật, lần đó Hạ Tê Xuyên đăng Weibo giúp cậu tránh thoát hãm hại của Krian, lúc đó xuất phát từ khách khí cậu nói muốn mời Hạ Tê Xuyên ăn cơm, đối phương đã đồng ý.

Chúc Lương Cơ: “Đương nhiên nhớ rồi.”

Hạ Tê Xuyên: “Đi thôi, ăn cơm tối.”

Chúc Lương Cơ:????? Kinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio