Editor: Cà ri
"Nhanh lên! ở đằng kia, cô ấy ở đằng kia!"
"Gọi chưa? Đèn chùm sắp rớt rồi!"
"Tôi vừa gọi rồi."
"Cao như vậy, một cô gái nhỏ như cô ấy làm sao lại leo lên đó chứ!"
"Đệm hơi đâu? Bên dưới đã lót đệm hơi chưa?"
......
Hành lang bệnh viện vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là y tá tầng , ngay cả quyển sách rớt trên mặt đất cũng không có ai để ý, vài người dẫm qua trang giấy chạy xuống dưới tầng, vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương.
"Tiểu Lâm, bệnh nhân phòng đâu?"
Hàng lang khu nội trú tần , một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng từ trong phòng bệnh đi ra, duỗi tay ngăn lại y tá đi qua hỏi.
"Ở đằng kia a! Bác sĩ Phó anh mau xem, người nằm bò treo trên đèn chùm chính là bệnh nhân phòng !"
Tiểu y tá bị ngăn lại gấp đến lỗi sắp phải khóc, bệnh nhân này là người mà cô và hai y tá khác phụ trách, kết quả vừa lơ đãng một chút đã trốn chạy đi ra ngoài còn bò treo lên đèn chùm tầng ba.
Cái này thì tốt tồi, thắt lưng quần nối liền với đèn chùm mà bị đứt, người trực tiếp từ phía trên rơi thẳng xuống dưới tầng một, còn có thể không sống nổi! Mà trách nhiệm đều là của bọn cô!
"Treo trên đèn chùm?"
Phó Thành nghe thấy vậy đem bút tùy ý cài vào túi áo trước ngực, đi vài bước tới trước lan can cúi đầu nhìn xuống, quả thật thấy một bóng người nho nhỏ ghé vào trên đèn thủy tinh tầng ba, lung lay thoáng động, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể rớt xuống dưới.
Tiểu Lâm sớm đã chạy xa, Phó Thành cau mày đứng trước lan can nhìn một lát, rồi cũng đứng thẳng người lên, bước nhanh đi về phía cửa thang máy.
Chuyện này anh không muốn quản cũng phải quản, chủ nhiệm Lưu về hưu, anh được lãnh đạo điều từ khoa thần kinh bệnh viện số tới khoa thần kinh bệnh viện số , mà anh lại tiếp nhận hai bệnh nhân từ chủ nhiệm Lưu, thực không khéo là bệnh nhân phòng bệnh số chính là một trong số đó.
...
"Thất Bảo, Thất Bảo em xuống đây có được không?"
"Chị sẽ không bao giờ tiêm em nữa, cũng không cần uống thuốc, xuống đây trước có được không hả?"
Trên hàng lang tầng ba gần bàn của y tá chen đầy người, tất cả đều cùng nhất chí ngẩng đầu nhìn cô gái treo trên đèn chùm, hai y tá cầm đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ, kết quả người thì không khuyên được, mà bản thân đã khóc trước.
"Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!"
Một cô gái mặc áo bệnh nhân màu xanh nằm bò treo trên đèn chùm, tóc buông xõa rối tung, sắc mặt tái nhợt, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, làm cho người khác không nhìn rõ mặt của cô.
Mà lúc này cô đang hướng về phía không khí hét khàn cả giọng, vừa hét còn vừa dựa sát về một bên, giống như thấy được cái gì đó rất đáng sợ ở giữa không trung.
Mọi người bị tiếng hét to làm giật cả mình, theo bản năng mà chuyển ánh mắt theo hướng cô gái nhìn về phía giữa không trung, lại là trống không, cái gì cũng không thấy... thấy quỷ sao?
"Cầu xin các người đừng tới đây! Tôi hóa vàng mã cho các người, hương nến, trái cây, đồ cúng, tôi đều đốt hết cho mấy người!"
Tần Thất Bảo thật sự đúng là thấy quỷ, ở trước mặt cô, có một nữ quỷ áo trắng, nữ quỷ kia làn da trắng xám, áo quần rách nát, trên mặt đẫm máu, hai mắt thì một bên còn nguyên, một bên khác thì hoàn toàn rớt ra khỏi hốc mắt treo lắc lư trên gò má.
Máu tươi từ trong miệng chảy ra, hòa lẫn với nước dãi nhỏ giọt chảy xuống, rớt xuống trên váy trắng của nó, máu me nhây nhụa, làm cho người ta có một loại cảm giác đánh thật sâu vào thị giác.
Nữ quỷ áo trắng này là lệ quỷ, bên cạnh còn dẫn theo mấy tên tiểu lâu la, vẻ bề ngoài thì đều không nỡ nhìn thẳng, những cục máu đông và thịt nát treo trên người lung la lung lay, Tần Thất Bảo đang treo trên đèn chùm nhìn thấy trực tiếp nôn khan.
......
"Con nhóc này thật sự là Thiên sư sao? Sao chúng ta chưa làm cái gì mà cô ta đã sợ tới mức trèo lên đèn rồi?!"
Nữ quỷ áo trắng thấy cô gái không ngừng run rẩy cơ thể, còn hướng về phía chúng nó bên này cầu xin tha thứ, cũng vô cùng nghi ngờ quay dầu hỏi con quỷ bên cạnh mình.
"Thật sự là Thiên sư! Mấy tháng trước em còn bị cô ta đánh! Cô ta chỉ cần vung tay một cái, cả người em bốc khói trắng, xém chút nữa thì hồn bay phách tán rồi!"
Nhớ tới kinh nghiệm lúc trước, con quỷ run run một trận, thấy thì tránh né không dám cùng dám cùng cô đối diện.
"Mày sợ cái gì? Bây giờ cô ta đang sợ chúng ta!" Nữ quỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đem con quỷ này một chân đá ra ngoài.
"Đi, đem cô ta từ trên đèn chùm đẩy xuống! Chờ cô ta chết rồi, chúng ta liền đem đạo lực trên người cô ta hút hết!"
"Đừng, đừng giết tôi, muốn bao nhiêu tiền giấy tôi đều đốt cho các người... đừng giết tôi!"
Tần Thất bảo nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong tiếng nói vô thức mang theo tiếng khóc nức nở, đầu ngón tay bị dây điện đèn chùm hở ra cắt đứt, làn da trắng nõn chảy máu, nước mắt rơi xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Bởi vì kinh nghiệm trải qua trước đây, sợ hãi của con quỷ này đối với Tần Thất Bảo đã khắc sâu vào trong xương máu, cho dù bây giờ cô có biến thành bộ dáng nhu nhược nhát gan thì nó vẫn do dự không dám tới gần.
"Tiền giấy có lợi ích gì?! Chúng ta là ác quỷ, muốn có tiền thì cướp!"
Nữ quỷ áo trắng cười nhạo, lại đạp con quỷ kia một cái, "Đừng kì kèo mè nheo, cũng không phải là chưa từng giết người, làm nhanh lên!"
"Tần Thiên sư, chúng tôi cũng chỉ vì kế sinh nhai... cô trăm nghìn lần đừng trách tôi, tôi đây cũng chỉ là bị bắt buộc....!"
Không còn đường lui, con quỷ kia cũng chỉ đành cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, duỗi tay ra, đem cô gái đẩy từ trên đèn chùm xuống dưới.
"A!"
Cùng với một tiếng thét chói tai, cô gái từ trên đèn chùm ngã xuống, cơ thể với tốc độ thật nhanh rơi xuống.
Nhóm người vây quanh trên hành lang tầng ba lập tức bùng nổ, mấy y tá nhát gan nhanh chóng duỗi tay bịt kín hai mắt lại, nhìn cũng không dám nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới.
"Không cần khóc, cô ấy không chết."
Mấy y tá đứng trước lan can bụm mắt hu hu khóc thành tiếng, bỗng nhiên nghe được một tiếng nói chuyền đến, quay đầu lại chỉ thấy Phó Thành vừa nói chuyện với các cô đang chạy xuống dưới tầng.
"Bác, bác sĩ Phó..."
Tiểu Lâm nhìn bóng lưng của anh biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, lau khô nước mắt, cũng lấy hết can đảm xoay người nhìn xuống dưới tầng, quả thật không nhìn thấy hình ảnh máu me giống như trong suy nghĩ. Mở to hai tròng mắt, mới nhìn thấy Tần Thất Bảo nằm dưới đống chăn bông thật dày mà bảo vệ trải, cả người cuộn tròn lại không nhúc nhích, cũng không biết là bị thương hay là bị dọa choáng váng.
"Thẩm Kỳ mắt của mày đâu! Người ta rải chăn bông bên dưới, mày liền đem người ta đẩy xuống dưới chỗ chăn bông?"
Nữ quỷ áo trắng thấy người vẫn còn mạnh khỏe, tức giận đến lỗi đầu bốc khói, một chụp đem Thẩm Kỳ ném qua một bên, sau đó vươn móng vốt sắc bén tấn công về phía cô gái bên dưới, đầu móng tay nhắm thằng về phía ngực thề phải đâm thủng trái tim cô!
Người này thật sự là Thiên sư, hơi thở trên người rất cường đại, hơn nữa còn có thể tự động mở thiên nhãn, chẳng qua là đang mất trí nhớ, không cách nào khống chế và thi triển đạo thuật, cũng coi như cô ta nhặt được tiện nghi lớn rồi.
Đạo sĩ tuy rằng không dễ chọc, nhưng đạo lực trên người bọn họ đối với quỷ mà nói chính là sự bổ sung tuyệt vời, quỷ bình thường hấp thu có thể trực tiếp biến thành lệ quỷ, lệ quỷ hấp thu vậy thì càng lợi hại hơn, nói không chừng ngay cả quỷ sai cũng không thể làm gì được!
Con quỷ áo trắng càng nghĩ càng kích động, ánh mắt nhìn Tần Thất Bảo thật giống như nhìn một miếng thịt quý, nước dãi nhỏ tí tách xuống đất.
...
"Không cần... không cần tới đây..."
Tần Thất Bảo trốn dưới đống chăn, bảo vệ bên cạnh gọi thế nào cũng không được, hai tay ôm đầu, mắt nhắm chặt liều mạng lắc đầu.
"Cạch, cạch..."
Mà ngay tại lúc tràn ngập quỷ khí quanh người, khi lệ quỷ kia sắp chạm vào cô, phía trước bỗng nhiên chuyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tần Thất Bảo trợn mắt một cái. chỉ thấy cách đó không xa có một bác sĩ đi về phía này, trong tay bác sĩ kia cầm một bản hồ sơ, trước ngực cài một cái bút, bộ dáng không chỉ đẹp trai, tỉ lệ dáng người còn vô cùng tốt, đi giày da, đôi chân dài bước một bước lại một bước đi về phía bên này.
Nhưng mà cái này không phải điểm quan trọng, qua trọng chính là trên người anh ta phát ra kim quang chói lọi, lượng kim quang chói mắt kia, làm động tác của nữ quỷ áo trắng kia bị ảnh hưởng chậm nửa nhịp, ánh sáng rọi lúc này đem người chiếu sáng, ở trong mắt Tần Thất Bảo giống như Đấng cứu thế đạp gió mà đến, làm tinh thần cả người của cô phấn trấn lên!
"Đi chết đi!"
Động tác của nữ quỷ áo trắng hơi chậm lại rồi lại khôi phục bình thường, tiếp tục vung móng sắc đâm về phía cô gái!
Vào phút ngàn cân treo sợ tóc, Tần Thất Bảo vốn nằm trên mặt đất chờ chết bỗng nhiên tỉnh lại, "lạch cạch" lăn về phía bên cạnh một vòng tránh thoát quỷ trảo, sau đó nhanh chóng đứng dậy, xốc chăn bông trùm lên đầu, dùng hết sức lực cả người chạy phía phía ánh kim quanh phóng đi.
"???"
Phó Thành vốn muốn đến xem người có bị thương hay không, thuận tiện khuyên bảo tâm lý một phen, kết quả còn chưa đi tới gần, chỉ thấy cô gái kia giống như đang chiến đấu tránh né vài cái, rồi sau đó chạy như bay về phía mình!
"Bịch!"
Người Tần Thất Bảo tuy rằng nhỏ gầy, nhưng lại đứng dậy chạy nhanh như tên lửa trực tiếp lao vào trong ngực Phó Thành, hai người ôm lấy nhau, sau đó đâm sầm xuống mặt đất.
Nữ quỷ áo tráng xoay cong vài cái đuổi theo, kết quả vừa mới tới gần, đã bị kim quang chiếu đến móng vuốt bốc lên khói trắng, lập tức kêu "a a" thê thảm lui lại.
"Phù..."
Cô gái thấy nữ quỷ lui lại, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi thả lỏng cả người thì lập tức mền nhũn, nhắm mặt lại nằm bò bất động, cảm thấy dưới người vừa ấm lại mềm, thật thoải mái, thoải mái đến sắp ngủ mất.
"Cô tên Tần Thất Bảo sao?"
Ngay tại lúc cô thật sự muốn ngủ đi, bên tai bỗng truyền đến một tiếng kêu rên, ngay sau đó chính là một giọng nam có chút khàn khàn.
"A? Tôi... đúng vậy."
Tần Thất Bảo bị dọa sợ, lúc này mới ý tức được mình đang đè lên một người, lập tức hoảng sợ từ trên người đàn ông lăn xuống dưới, lạnh run cúm rúm mà chống tay ngồi dậy, gật gật đầu,
"Cô vừa mới..."
Phó Thành từ trên mặt đất đúng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo, đang muốn duỗi tay kéo cô lên hỏi một chút, kết quả vừa mới nói được một nửa lời, hai mắt cô gái đột nhiên trừng lớn, từ trên mặt đất bật dậy, ôm lấy đùi hắn.
"Cứu tôi, bác sĩ cứu cứu tôi! Chúng nó lại tới nữa!"
Tay Phó Thành vươn ra cứng ngắc giữa không trung, cả người hóa đá, thật lâu mới cúi đầu, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho ngữ khí của mình nghe ra ôn hòa một chút, "Nghe lời, buông tay ra trước."
"Không, tôi không muốn, chúng nó ngay ở phía sau anh! Tôi buông ra một cái thì nhất đĩnh sẽ chết, hu hu hu..."
Tần Thất Bảo thấy "Đấng cứu thế" không vui vì bị cô ôm, miệng lập tức mếu máo, ủy khuất bật khóc, khóc đến lợi hại, tất cả nước mắt nước mũi đều cọ hết vào trên ống quần đang ôm, lực đạo trên tay càng siết chặt thêm một ít.
,,,,,??,,,,,