Edit: cầm thú
"Trước tiên uống thuốc này đi, Tiểu Lâm nói hai viên thuốc buổi sáng cô vẫn chưa uống."Phó Thành đặt cái ly lên tay Tần Thất Bảo, sau đó đổ từ trong chai ra hai viên thuốc màu xanh nhạt, để trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô, "Uống thuốc rồi cơ thể mới khỏe lại nhanh được."
Đối diện với viên thuốc trước mặt, khuôn mặt cô gái xám xịt, ngồi trên mép giường không nhúc nhích, bàn tay vẫn cầm cốc nước, nhưng không nhận lấy thuốc kia.
Cô vốn dĩ không bị bệnh!
Theo lý thuyết mà nói uống xong thuốc này chỉ khiến cơ thể cô xảy ra tác dụng phụ, đầu óc choáng váng, tứ chi không còn sức lực, đừng nói làm chuyện khác, ngay cả ngủ cũng không được ngủ ngon!
"Thất Bảo ngoan, chẳng phải cô không muốn nhìn thấy quỷ sao? Cô chỉ cần uống thuốc đúng giờ, chúng nó sẽ từ từ biến mất."
Rất nhiều bệnh nhân bài xích với thuốc, Phó Thành thấy thế cũng không quá khó khăn, kiên nhẫn ngồi một bên khuyên nhủ, bàn tay vẫn giữ tư thế đưa ra, cho dù Tần Thất Bảo không chịu uống cũng không rút lại.
"Chúng nó sẽ không biến mất đâu."
Tần Thất Bảo nghiêm mặt, gằn từng tiếng, sau đó giơ tay cầm lấy thuốc trong tay Phó Thành, bỏ vào miệng, bưng ly nước lên uống một ngụm xuống, động tác lưu loát.
Ánh mắt cô gái rất kiên định, khiến Phó Thành ngẩn người, không hiểu sao có chút chột dạ, mở miệng, nhưng không biết nói gì, đành thở dài, giơ tay xoa đầu cô, rồi cầm lấy cái ly để sang một bên.
"Tôi mệt rồi." Uống thuốc rồi, Tần Thất Bảo nằm xuống giường, kéo chăn che từ đầu đến mông, trong chăn truyền ra giọng nói buồn phiền.
"Tôi đi ra ngoài, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe." Trong giọng nói của cô mang theo ý tứ đuổi khách rất rõ ràng, tất nhiên Phó Thành có thể nghe hiểu, vì thế cầm quyển sổ ghi chép đi ra ngoài.Trong lòng anh ngược lại không hề thoải mái, đứng theo góc độ là bác sĩ, có lẽ là do cảm xúc của người bệnh không ổn định, đây là hiện tượng cực kì bình thường, triệu chứng của tâm thần phân liệt, giống y hệt với những người bệnh khác.
...
Phó Thành vừa rời đi, Tần Thất Bảo liền xoay người lại, thò đầu ra ngoài giường, nôn vào thùng rác ở dưới đất.
Thực ra vừa nãy cô không có đem thuốc nuốt vào, chẳng qua chỉ để ở dưới hàm bên dưới đầu lưỡi, rồi uống một ngụm nước mà thôi. Có điều thuốc này không có bao con nhộng, thuốc gặp nước tan ra, có không ít nước thuốc chảy vào trong cổ họng, phải nôn miết mới ra được.
Một tay Tần Thất Bảo nắm lấy mép giường, một tay ôm ngực, cố gắng không phát ra tiếng, phun viên thuốc dưới đầu lưỡi ra, sau đó dùng nước súc miệng.
"Khụ khụ..."
Trong miệng đều là mùi đắng chát của thuốc, khiến cô gái phải ho mấy tiếng, giơ tay lấy ly nước đặt trên đầu giường, uống một ngụm lại phun một ngụm, rửa sạch mùi đắng kia.
"Phù..." Làm xong toàn bộ mọi chuyện, Tần Thất Bảo mới nằm xuống giường lại, thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi ngày cô đều phải làm việc này hai lần, đã sớm thành thói quen, nếu không thì thời điểm giống như ban nãy đều uống thuốc vào, như vậy sẽ cảm thấy khó chịu, toàn thân mềm nhũn, ngay cả mí mắt cũng không mở lên nổi.
Cho dù chưa bị quỷ giết chết, cũng sẽ chết vì uống quá nhiều thuốc a!
...
Lăn qua lăn lại cho tới trưa, lại ói thuốc ra, Tần Thất Bảo mệt quá, nằm trên giường không được bao lâu thì ngủ thiếp đi, nhưng cũng không được yên giấc, cô nằm mơ.
Ở trong giấc mơ, cô thấy mình biến thành một đạo sĩ cực kì lợi hại, giống y hệt phim vậy, biết múa kiếm lại biết vẽ bùa chú, những con quỷ bình thường hù dọa cô đến mức run lẩy bẩy, cũng bị cô một kiếm xuyên thủng, đánh cho hồn bay phách tán, đám còn lại thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cô còn mơ thấy con quỷ nam buổi sáng đem cô đẩy từ trên đèn chùm xuống, bởi vì hắn muốn ăn trộm đèn treo của cô nhưng không cẩn thận làm rơi hương nến, cô liền không nể mặt đánh hắn một trận!
"Thất Bảo, Thất Bảo, tỉnh dậy đi."
Tần Thất Bảo học theo chính mình trong mơ nhặt kiếm gỗ trên mặt đất lên diệt trừ ma quỷ, nhưng chưa kịp đánh quỷ, đã bị một giọng nói đánh thức.
"Chị Tiểu Lâm..."
Cô đấu tranh mở mắt, tinh thần Tần Thất Bảo rất không vui, cô còn chưa đánh thắng con quỷ nào đã bị gọi dậy, ít ra phải để cô hoàn thành giấc mộng đẹp chứ.
"Không được ngủ nữa, em ngủ từ sáng tới tối, nếu không dậy ăn cơm, cơ thể không chịu nổi đâu."
Tiểu Lâm đưa khăn ướt cho cô, "Lau mặt một chút cho tỉnh ngủ, chị dẫn em đi ăn cơm."
"Dạ."
Tần Thất Bảo không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm khăn lau mặt.
"Bắt đầu từ ngày mai nhất định phải dậy sớm, đi xuống lầu hoạt động với mọi người,
Nhìn cô gái khép hờ mắt, giống như con mèo đang dùng khăn lông lau mặt, sắc mặt cô gái do bệnh nên trắng xanh, Tiểu Lâm liền có chút đau lòng.
Mặc dù tất cả y tá chăm sóc Tần Thất Bảo đều thích kêu cô là "em", nhưng không biết người khác như thế nào, còn Tiểu Lâm thực sự coi Tần Thất Bảo là em gái, cũng thật lòng chăm sóc cô, hy vọng cô có thể sớm khỏe lại.
Nếu không thì tiêu tốn mấy năm trong bệnh viện, đến khi hết bệnh rồi ra ngoài, sẽ gặp khúc mắc với xã hội, dễ dẫn đến suy sụp tái phát bệnh cũ.
"Chị Tiểu Lâm, tối nay ăn gì vậy?"
Thời điểm không gặp quỷ tư duy của Tần Thất Bảo cực kì rõ ràng, tất nhiên cũng nhìn ra người nào đối xử thật lòng với mình, vì thế mặc quần áo tử tế xong thì bước xuống giường, kéo cánh tay Tiểu Lâm hỏi.
"Còn có thể ăn cái gì, căn tin trong bệnh viện của chúng ta chỉ có chừng đó món." Tiểu Lâm cười thấp giọng nói, "Nhưng mà em có thể tới bàn ăn của y tá, hôm nay chị Tiểu Phương mang theo ớt cay, để chị bảo chị ấy chia cho em một ít."
"Vậy thì tốt quá!"
Tần Thất Bảo vừa nghe thấy ớt, hai mắt liền sáng lên, đặc biệt là chữ "cay" kia, trong lòng không kìm được vui mừng, từ trước đến nay cô cực kì thích ăn cay.
Đi theo Tiểu Lâm đến bàn y tá, Tiểu Lâm chào hỏi y tá trưởng xong, kéo Tần Thất Bảo ngồi xuống trước mặt, chia phần cơm trong hộp của mình cho cô.
"Thất Bảo, chị có trộn cơm chung với ớt cay, em ăn thử đi." Y tá Tiểu Phương thấy cô ngồi xuống, liền mở miệng nói.
Trải qua một lần buổi sáng kia, cả đám y tá lầu đều cực kì quan tâm cô, sợ cô lại bị kích thích.
"Cám ơn chị Tiểu Phương." Tần Thất Bảo lông mày cong cong, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
"Không cần khách khí, ăn hết rồi chị lại cho em thêm!"
Có thể bởi vì mất trí nhớ, cho nên khí chất của thiếu nữ mười tám trở nên cực kì giống con nít, vẻ mặt tươi cười rất thu hút người, nụ cười đơn thuần như vậy, làm cho người ta muốn đưa hết đồ ăn ngon cho cô
"Tách tách!"
Chiếc đũa kẹp lấy miếng, cô gái đang định bỏ vào miệng, chợt nghe thấy tiếng chảy nước dãi trên đỉnh đầu.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy một cỗ nước dãi trong suốt chảy trước mặt, "lạch tạch" nhỏ lên trên miếng thịt của cô.
"Có thể cho ta ăn thử không?"
Phía trên đầu cô, có một tiểu quỷ bay lượn, bộ dáng tiểu quỷ khoảng chừng đứa trẻ sáu bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thời điểm nói chuyện nước miếng liên tục chảy "tí tách".
"A!"
Cô gái hét lên một tiếng, lập tức ném đôi đũa đi, lảo đảo đứng lên, mới lùi về sau vài bước liền vấp phải chân ghế, ngã xuống đất.
"Thất Bảo làm sao vậy?!"
Hiện tại trời đã tối, người bệnh đều quay về phòng, ngoại trừ Tiểu Lâm và Tiểu Phương phải trực ca, tính luôn y tá trưởng và một y tá khác, tổng cộng bốn người.
Cho nên chỗ hành lang tối đen như mực, trừ bàn y tá bên này, không một bóng người, Tần Thất
Bảo đột nhiên la lên một tiếng, tiếng hét chói tai vang vọng khắp bảy tầng lầu, khiến bốn người sợ tới mức giật mình đứng lên.
...
"Nó... nó muốn ăn ớt của em!"
Vừa nhìn thấy quỷ, lý trí của Tần Thất Bảo đã bị sợ hãi chiếm chỗ, chân mềm nhũn ngồi dưới đất, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào không trung trước mặt.
Lúc này tiểu quỷ lần theo mùi hương bay tới hộp đựng cơm, giơ móng vuốt ra, gạt bỏ bí và rau xanh sang một bên, tóm lấy miếng thịt, cắn một miếng.
"Cạp."
Tiểu quỷ nhìn miếng thịt thèm không chịu nổi, thời điểm cắn dùng lực rất lớn, kết quả không cắn được thịt, mà khiến hai răng nanh trên dưới đập vào nhau!
"Hu oa!"
Không ngờ, tiểu quỷ không ăn được thịt cũng không tới dọa Tần Thất Bảo, nó "Oa" một tiếng ngã bên cạnh hộp cơm òa khóc, vừa khóc vừa la "Thịt, thịt thịt."
Tần Thất Bảo trợn tròn hai mắt, lúc này đã sợ tới mức quên mất, ngây ngốc ngồi dưới đất.
"Thất Bảo, ai muốn ăn ớt của em, nơi này ngoại trừ bốn người chúng ta, đâu còn ai nữa đâu, em nhìn thấy cái gì?"
Trong lòng Tiểu Phương không kìm được hoảng sợ, vội vàng bước lên kéo cô từ mặt đất đứng dậy.
"Em, hình như em nhìn nhầm rồi."
Tần Thất Bảo nhỏ giọng, đồng thời nắm chặt quả đấm dưới ống tay áo, không muốn người khác nhìn thấy cô khác thường, cô biết, ở đây không ai tin tưởng cô có thế thấy quỷ.
"Không có việc gì thì ngồi xuống ăn cơm đi, nếu không đồ ăn lạnh mất."
Y tá trưởng bảo Tiểu Phương kéo Tần Thất Bảo ngồi xuống, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một đôi đũa đưa cho cô.
Tần Thất Bảo cầm đôi đũa, cơ thể cứng ngắc không nhúc nhích, hộp cơm này đã bị tiểu quỷ dùng móng bới móc, còn nhỏ nước dãi vào, sao cô có thể ăn được nữa.
"Hu hu... hu hu hu... thịt, muốn ăn thịt!"
Tiếng khóc vẫn còn bên tai, Tần Thất Bảo cố gắng dời tầm mắt, nhưng tiểu quỷ này cố tình chạy tới trước mặt cô khóc lóc um sùm, vừa khóc vừa lăn lộn trên bàn, bởi vì người khác không nhìn thấy nó, cho nên cứ tới trước mặt cô.
"Tiểu, chị Tiểu Lâm, em muốn về phòng ăn cơm..."
Rốt cuộc Tần Thất Bảo cũng không thể ngồi yên, nghiêm mặt đứng lên, không đợi y tá đồng ý, hai tay run rẩy bưng hộp cơm trước mặt, chạy như bay về phòng bệnh .
Cô chạy trốn, tiểu quỷ kia càng bay nhanh hơn cô, canh thời gian bước vào phòng nhanh hơn cô một bước, dùng quỷ lực kéo cô vào!
"Cho ngươi, cho ngươi hết những thứ này, đừng quấn lấy tôi nữa!"
Cửa phòng "Ầm" một tiếng đóng lại, Tần Thất Bảo cảm thấy có một cỗ sức lực không thuộc về mình, không nhịn được ném đồ ăn xuống đất, đồ ăn rơi vung vãi.
"Những thứ này ta đều không ăn được! Để ta chỉ ngươi cách đưa thịt cho ta ăn!"
Giọng nói tiểu quỷ bỗng nhiên trở nên bén nhọn, ngũ quan vặn vẹo, thất khiếu đồng loạt chảy máu, làm nổi bật làn dan trắng bạch, cực kì đả kích mắt người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lão Thất Bảo bị dọa, lại không có trí nhớ, mới trở nên nhát gan tính tình trẻ con như vậy, đợi cô ấy khôi phục trí nhớ liền a ha ha ha