Nhìn vẻ mặt tái xanh của Trần Tư Vũ, mặc dù không hiểu sao càng khen Trần Tư Vũ mặt càng đen, Lộ Nhâm vẫn rất biết điều mà im miệng.
Sau khi chào hỏi với Hứa Thanh Thanh, Châu Tử Xuyên, Nhiêu Manh Manh và thầy Lạc, cậu liền ngượng ngùng đứng bên cạnh Ân Bắc Lâm, thành thật ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.
Vẫn còn một vị khách mời cuối cùng chưa đến, mấy người bọn họ đứng đợi ở bến tàu.
Trần Tư Vũ nhìn lướt qua ống kính phát sóng trực tiếp, lấy lại tinh thần.
"Tôi còn chưa hỏi cậu đó." Trần Tư Vũ nhếch mép cười nói, " Sao hôm nay lại đi cùng giáo viên đến vậy?"
Nhiêu Manh Manh nghe xong nhướng mày, không chút lưu tình liếc Trần Tư Vũ một cái.
[Cuối cùng cũng có người hỏi, vừa nãy nhịn nửa ngày rồi, tôi cũng rất muốn biết!]
[Họ không thể nào cùng một chỗ đâu...!Ân Bắc Lâm sống ở Sky Tower đấy, Lộ Nhâm làm sao có thể đủ khả năng sống ở đó?]
[Có gì đâu, sống chung chả là sống cùng một chỗ à, he he]
[Muốn chèo thuyền cp đến phát điên rồi sao? Thật sự cảm thấy Lâm gia với Từ mẫu ở bên nhau là chuyện tốt ư?]
Lộ Nhâm vội xua tay nói:Không phải đâu, tại vì sáng nay xe của tôi bị hỏng, vừa hay xe của anh Lâm ở gần đây nên chúng tôi cùng đến luôn."
Nói đến việc này, Lộ Nhâm liền cảm thấy hơi đau trứng.
Lúc sáng cậu và Ân Bắc Lâm xuống khá muộn, Hoàng Oanh đến mắng còn chưa kịp mắng bọn họ đã phải vội vàng đưa Ân Bắc Lâm đi luôn.
Tất nhiên cậu vẫn là do anh Ngô đưa đi, kết quả là đi được nửa đường, chẳng hiểu sao chiếc xe ấy vậy mà lại hỏng.
Hết cách, Hoàng Oanh đành phải quay xe trở lại đón cậu.
Lúc xuống xe, Hoàng Oanh nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt nghiêm nghị như giáo viên chủ nhiệm, nghiêm khắc cảnh cáo cậu: "Lần thứ hai rồi đấy Lộ Nhâm! Cậu có thể để người khác bớt lo đi không?!"
...!Cậu cũng có muốn xe bị hỏng đâu!
Lộ Nhâm trong nội tâm gào thét oan uổng nhưng dưới cái nhìn của Hoàng Oanh La Sát, cậu vẫn rất ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
"Bây giờ hai cậu cùng xuống xe, tôi trở về liền làm PR bản hợp đồng của cậu với studio chúng ta, cậu đi quay show tự mình chú ý một một chút cho tôi đừng có gây cho tôi một đống chuyện!"
Nghĩ đến biểu cảm của Hoàng Oanh lúc sáng, Lộ Nhâm vẫn có chút lo lắng.
Trần Tư Vũ đứng đối diện đột nhiên nói: "Tôi nhớ nhà cậu ở khu phía Tây mà, sao lại cùng đường vậy?"
[...!Chắc không phải là lại ăn vạ nữa đấy chứ]
[Cãi nhau suốt một đường về phía Bắc, những bạn fan CP có thể nào tỉnh táo hơn được không, nhìn xem biểu cảm của Lâm gia kìa, hoàn toàn lạnh lùng đấy thấy không]
Trần Tư Vũ nói xong, trong lòng cười xấu xa.
Còn nói cái gì mà xe bị hỏng, rõ ràng chính là cố ý tính kế đợi xe của Ân ảnh đế...
Nhưng ngay sau đó, cậu ta nghe thấy Châu Tử Xuyên cười thành tiếng.
"Khu phía Tây? Vậy lần sau có thể đến chỗ anh!" Châu Tử cười cười ha ha: "Anh Lâm bận rộn như vậy, nếu nhờ anh cũng có thể đưa em đi."
Trần Tư Vũ:"..."
...!Những người này chẳng lẽ không biết Lộ Nhâm đang giả bộ sao??
Trần Tư Vũ gần như không nói lên lời , nhưng may thay nhìn Lộ Nhâm ở đối diện nhìn có vẻ ấp a ấp úng, cậu ta liếc sang Ân Bắc Lâm phát hiện Ân Bắc Lâm như có như không nhìn chăm chú Lộ Nhâm, Trần Tư Vũ mới thấy dễ chịu hơn chút.
Đúng, chính là như vậy.
Ân ảnh đế công khai nhanh lên đi, Lộ Nhâm chính là vì ăn vạ anh nên mới lên xe của anh đấy.
Thưởng thức đủ bộ dạng vắt óc suy nghĩ tìm cách bào chữa của Lộ Nhâm, Ân Bắc Lâm cong môi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Lộ Nhâm, chậm rãi mở miệng: "Không sao, để anh đi là được rồi"
Đầu bị Ân Bắc Lâm giữ lấy, Lộ Nhâm trong lòng cả kinh, liếc xéo Ân Bắc Lâm một cái, sắc mặt ngày càng nóng dần lên.
Chết tiệt, tên này chắc sẽ không nói không sao, anh ta nhanh nhẹn, có thể đợi được đấy chứ?
Đúng như Lộ Nhâm dự đoán, cậu vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn, giây tiếp theo liền thấy khóe môi nam chính cong lên, giọng nói từ tính trầm thấp lại vang lên.
"Dù sao thì thầy Lộ và tôi thân nhau như vậy" Ân Bắc Lâm nhấc môi "Đi thêm một vòng cũng không thành vấn đề"
Trần Tư Vũ: "..."
Những người khác:"..."
Khu bình luận im lặng một giây, giây tiếp theo bầu trời bình luận dồn dập nhảy lên đến choáng ngợp.
[Nhất Lộ hướng Bắc là thật đó! CMN chốt đơn!!!]
[Ai vừa nói Ân lạnh lùng không để ý đó, vả mặt chưa?]
[Ghép CP]
[Xoa đầu hú hú hú hú hú ah ah ah ah ah, tôi sắp biến thành gà gào thét rồi hú hú]
Mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp, Lộ Nhâm thì thờ phào nhẹ nhõm, chỉ là vành tai vừa bị Ân Bắc Lâm thuận tay sờ qua cho chút đỏ lên.
...!Quả nhiên là lời nói nghe nhiều rồi, trở nên miễn dịch rồi ư?
Cậu vậy mà thật sự cho rằng câu nói vừa rồi của nam chính hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ á! Cái này còn không bằng những lời mà hôm nay anh ấy nói trước mặt Hoàng Oanh ấy!
Đúng, phải như vậy chứ.
Lộ Nhâm xoa xoa mặt, hạ quyết tâm.
Cho, cho dù là giúp đỡ lẫn nhau, cậu, một trai thẳng ba tốt, luôn bị nam chính chọc đến đỏ mặt là sao vậy chứ.
Xin hãy nhớ đây là tiểu thuyết Long Ngạo Thiên cắt tình đoạn dục đấy.
Này!
[được dùng để châm biếm một số nhân vật trong tiểu thuyết, truyện tranh hoặc phim hoạt hình, những người rất mạnh ngay khi xuất hiện, làm mọi việc mà không cần lý do và có thể dễ dàng giết kẻ thù mạnh mẽ mà không cần suy nghĩ.]
Tuyệt đối không thể nhảy sang bước tiếp theo được.
Đôi mắt phượng đen liếc qua bên này, ánh mắt lóe lên.
Người trong tầm mắt không chút ngượng ngùng mà ngây ngô xoa xoa khuôn mặt, vẻ mặt có chút trống rỗng.
Dường như không ngờ đến cảnh tượng như bây giờ, Ân Bắc Lâm nhướng mày.
Một lúc sau, anh đưa mắt đi chỗ khác, khóe môi cong cong thích thú.
Lại trôi qua thêm mười phút nữa, vị khách mời bí ẩn cuối cùng cũng đến.
Đám đông truyền đến náo động, một số khách mời cũng nghe tiếng quay đầu ngoảnh lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đi tới, vẻ mặt của Lạc Cửu Ca lập tức trầm xuống.
Cô ta nghiến chặt hàm, ánh mắt nhìn về phía người đang đi tới.
Tô Hi.
Lúc này, bình luận cũng vô cùng hưng phấn mà liên tục bay lên.
[Trời ơi! Không ngờ vị khách mời bí ẩn tập hai là Tô Hi.]
[Ngạc nhiên chưa, Tô Hi chẳng phải đang quay phim sao, vậy mà lại đến làm khách mời tạm thời, đến cô ấy cũng mời được, ekip chương trình làm việc chăm chỉ quá]
[A a, có tiền có thể sai khiến ma quỷ mà.
Bạn đưa cô ta hai mươi triệu xem cô ta có thờ ơ nổi không!]
[Đầu tiên, bộ phim của Tô Hi sắp đóng máy rồi, ok? Hơn nữa, tới tuyên truyền phim sao lại thành ma xui quỷ khiến? Tô Hi muốn đến chẳng lẽ không được à? Lạc Cửu Ca còn đến được, lẽ nào Tô Hi không được đến?]
[Cái gì mà Cửu Nhi còn đến được cô ta sao lại không được đến, fan của Tô Hi nói chuyện hẳn hoi cho tôi ok?]
Khu bình luận quá ồn ào, vẻ mặt Tô Hi rất bình tĩnh, mặc một bộ sườn xám duyên dáng đến đầu gối, mỉm cười bước tới từng bước.
"Xin lỗi mọi người, phim trường trước đây hơi xa, trên đường bị tắc đường.” Tô Thiển quy củ hối lỗi nói: “Làm phiền mọi người phải đợi lâu rồi."
Châu Tử Xuyên và Nhiêu Manh Manh lập tức lắc lắc đầu.
Nhiêu Manh Manh nhẹ nhàng nói, "Không, không, cô Tô đến đây đã vất vả rồi."
Tô Hi liền cười nhẹ, cô vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn Lạc Cửu Ca, "Cửu Ca, lâu rồi không gặp."
Lạc Cửu Ca khóe môi giật giật, " Đã lâu không gặp."
[Rùng mình, chỉ có mình tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người Lạc và Tô không ổn sao.]
Lộ Nhâm vừa nghe hai chữ thấy cô Tô, mới chợt hiểu ra, cuối cùng cũng biết người đến là ai.
...!Hóa ra đây chính là Tô Hi thị hậu.
Ký ức trong đầu lóe lên một chút, lại cộng thêm một chút ấn tượng trước đây của nguyên chủ, Lộ Nhâm liền càng hiểu rõ hơn về Tô Hi.
Tô Hi được coi là tiền bối có thâm niên trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình, bắt đầu từ “Hướng Thiên Ca” năm cô hai mươi mấy tuổi, dù là phim cổ trang, phim thần tượng thanh xuân hay phim đô thị, cho đến bộ phim đô thị cô đã từng diễn ở tuổi của mình, cô gần như chưa từng thất bại.
Thật sự có thể coi là nữ thần quốc dân, có trọng lượng hơn chức ảnh hậu của Lạc Cửu Cơ nhiều.
Ngay khi Lộ Nhâm chuẩn bị chào hỏi, Trần Tư Vũ đứng bên cạnh liền đưa tay ra vượt qua cậu, "Chào chị Tô."
Vừa nghe gọi, Tô Hi vốn chỉ gật đầu với mọi người liền quay lại mỉm cười với cậu ta: "Tư Vũ, lâu rồi không gặp."
Bực hết lần này tới lần khác, Trần Tư Vũ cuối cùng cũng cười sâu hơn một chút.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, khóe môi vừa mới nhếch lên của cậu ta liền đông cứng lại trên mặt.
Tô Hi nhàn nhạt vươn tay ra, không phải với cậu ta mà hướng đến Lộ Nhâm đứng cạnh.
"Cậu chính là Lộ Nhâm phải không, nghe danh đã lâu."
Nghe danh đã lâu?
Lộ Nhâm ngây người một lúc, mới vội đưa tay ra nắm lấy đầu ngón tay của Tô Hi, "Chào Tô tiền bối!"
Lúc này, Tiền đạo diễn tươi cười bước tới, "Được rồi, tất cả khách mời đều đã đến đủ, vậy buổi phát trực tiếp có thể dừng rồi."
[Hả? Sáng sớm bác phát trực tiếp chỉ để tiết lộ cho chúng tôi vị khách mời? Dù sao cũng phải cho chúng tôi xem tập hai có nội dung gì đã chứ!]
[Ekip chương trình chơi xỏ chúng tôi đấy à?]
"Mọi người lập tức phải lên du thuyền rồi, " Đạo diễn Tiền cười ha ha trước ống kính, "Lần phát trực tiếp này vốn dĩ chỉ để thông báo trước vị khách mời bí ẩn là ai thôi, vì vậy nên xin kết thúc tại đây."
"Nội dung tiếp theo, mời các bạn đón xem tập thứ hai nhé!"
[Du thuyền? Có phải đi ra biển không? Nói với tôi một tiếng đã rồi kết thúc!]
[Đừng mà, phát thêm một lúc nữa thôi, hu hu hu làm ơn, không thể phát đến phần áo tắm được sao?]
Không được đấy.
Cảnh tượng cuối cùng chính là khuôn mặt cười hắc hắc của đạo diễn Tiền.
Ekip chương trình không chút lưu tình trực tiếp tắt luôn ống kính.
Đồng thời khi từ khóa “Người tình trong mộng" không phải là người đang lên hot search, ekip chương trình đã bắt đầu đưa các khách mời lên du thuyền.
Lộ Nhâm đi theo sau Ân Bắc Lâm, có chút tò mò nhìn bóng lưng của Ân Bắc Lâm và Tô Hi.
Không giống với những nữ chính khác, dường như quan hệ giữa Tô Hi và Ân Bắc Lâm khá tốt.
Tô Hi cười nhẹ đi cùng Ân Bắc Lâm, cũng không biết đang nói chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng cười, mà Ân Bắc Lâm cũng không có dáng vẻ cách xa ngàn dặm như bình thường.
Và quan trọng nhất là lần này Ân Bắc Lâm không hề gọi cậu đến để giả vờ.
Không để cậu giả vờ trẹo chân!
Lộ Nhâm thở dài một hơi.
Nội tâm lại nảy lên một ý nghĩ, lẽ nào hướng đi của nguyên tác là Tô Hi là nữ chính?
Thực ra cũng không phải là không thể!
Nghĩ về trong nguyên tác, có chút ý rằng Ân Bắc Lâm và Tô Hi là hồng nhan tri kỷ, cho dù là trong diễn xuất hay trong cuộc sống, chủ đề chung giữa họ dường như cũng khá nhiều.
Vì vậy lúc đó anh mới dùng cổ phần của Tô Hi!
Nhưng nghĩ lại, Lộ Nhâm lại có chút đắn đo.
Nhưng nếu như Tô Hi cũng sẽ tham gia chương trình này, vậy tại sao lúc đầu còn lập một hiệp ước hôn nhân với Nhiêu Manh Manh cơ chứ?
Lộ Nhâm có chút không thể đoán ra được.
Bất kể thế nào, sự xuất hiện của Tô Hi chính là một dấu hiệu tốt! Lộ Nhâm trong lòng kích động, tay nắm chặt, lại nhớ đến mấy cái kế hoạch phá sản của bản thân trong tập .
Vừa hay, chủ đề lần này là niềm đam mê, hay là, hay là cố gắng xem có thế nào khiến cho Tô Hi và Ân Bắc Lâm tiếp xúc nhiều chút, tạo nên chút hint...
Cậu, cậu có phải sẽ không cần đọc truyện cổ tích cho nam chính nghe nữa?
Lộ Nhâm càng nghĩ càng thấy thú vị, vốn dĩ đi theo sau Ân Bắc Lâm, nhưng càng ngày bước càng chậm, càng lúc càng lùi về phía sau.
Nếu là người cuối cùng lên du thuyền, chắc sẽ không bị Ân Bắc Lâm bắt ngồi bên cạnh nữa đúng không?
Đang nghĩ như vậy, Lộ Nhâm đột nhiên nghe thấy tiếng “Hừ!” rất lớn từ người bên cạnh.
Lộ Nhâm rùng mình sợ hãi, ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Lại nhìn sang bên cạnh, trái tim đang treo lơ lửng của Lộ Nhâm mới "thịch" một cái rơi xuống.
Là Hứa Thanh Thanh.
Sợ chết khiếp, cậu còn tưởng Ân Bắc Lâm đã đến nhanh như vậy.
Có điều khi nhìn sang, cậu mới nhìn thấy trên tay đại tiểu thư còn xách một chiếc va li.
Sắp phải đi lên cầu thang rồi, Lộ Nhâm lập tức hiểu được ý của Hứa Thanh Thanh, rất tự giác đưa tay, "Để tôi, để tôi."
Trần Tư Vũ đứng một bên quan sát, khóe môi giật giật, cậu ta ngoảnh đầu nhìn máy quay, hả hê nhìn chằm chằm dáng vẻ mặt đơn phương từ một phía của Lộ Nhâm.
Nào ngờ ngay giây tiếp theo, cậu ta liền nhìn thấy Hứa Thanh Thanh vậy mà lại đẩy va li qua, giọng điệu ra lệnh: "Giúp tôi mang lên đàn đàng hoàng, đừng có làm đổ."
Lộ Nhâm vỗ ngực, "Nhất định sẽ không đổ đâu."
Từ Thanh Thanh khịt mũi, liếc hắn một cái rồi khoanh tay trước ngực bước lên du thuyền.
Trần Tư Vũ nhìn Lộ Nhâm kéo chiếc va li, "..."
Những con người này, từng người một rốt cuộc bị làm sao vậy?
Khuôn mặt Trần Tư Vũ méo mó.
...!Dựa vào đâu.
Dựa vào đâu mà đồ hắn đến chạm cũng không được chạm, Lộ Nhâm lại có thế?
Lộ Nhâm là cái thá gì, tại sao mọi người ở đây đều đánh giá cậu ta cao như vậy?
Lộ Nhâm lề mà lề mề, là người cuối cùng bước vào du thuyền.
Quả nhiên, trên chiếc sofa màu trắng gạo đã có một hàng người ngồi.
Nhìn thấy Lạc Cửu Ca và Tô Hi một trái một phải ngồi cạnh Ân Bắc Lâm.
ánh mắt Lộ Nhâm lập tức sáng lên.
Chỉ là ngay giây tiếp theo, nam chính nhàn nhạt nhìn qua.
Lộ Nhâm lạnh sống lưng, cậu nhanh chóng cúi đầu, chột dạ ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.
...Nhìn, nhìn tôi làm gì!
Tôi mang va li cho đại tiểu thư nhà anh đấy, biết không!
May thay, lúc này đạo diễn Tiền đi tới.
"Còn một lúc nữa chúng ta mới ra đến đảo." Đạo diễn Tiền mỉm cười vỗ tay bước tới, "Nhân lúc này chúng ta bắt đầu phần đầu tiên của tập hai."
Sau khi đạo diễn Tiền nói xong, ekip chương trình liền phát cho bọn họ mỗi người một cái máy tính bảng.
Lộ Nhâm hiếu kỳ nhìn.
Đại khái là ekip chương trình tự thiết kế một trò chơi nhỏ, trên đó có bảy cột, ngoại trừ bản thân cậu, trên mỗi chiếc cột đều viết tên các vị khách mời khác.
Hàng trên cùng là một bức ảnh đôi mắt và nút lật trang.
Đạo diễn Tiền bên cạnh nói một cách hùng hồn, " Hôm nay, chủ đề của chúng ta là niềm đam mê."
"Điểm đầu tiên của đam mê là gì..." Đạo diễn Tiền kéo dài giọng, "Tất nhiên là sự hấp dẫn lẫn nhau."
“Căn cứ vào điểm này, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị trò chơi nhỏ này.” Đạo diễn Tiền mỉm cười, “Các vị có thể thấy trên đó ngoài chính mình ra, những chỗ trống khác đều là tên của những vị khách mời ngày hôm nay, việc mà các vị phải làm là điền đặc trưng thật sự về ngũ quan của các vị khách mời và các điểm đặc trưng khác của họ.
"
Lộ Nhâm hiểu rồi, tức là đoán xem ngũ quan nào là của ai thôi.
Châu Tử Xuyên có chút mờ mịt, "Đạo diễn, chúng tôi chỉ có tám người, tại sao trong này có mười sáu tấm ảnh vậy?"
"Nếu như chỉ có tám tấm thì còn chơi kiểu gì." Đạo diễn Tiền cười hắc hắc, nói một cách đầy chính nghĩa: "Tất nhiên là phải cho nhiều một chút để kiểm tra ấn tượng bản năng của các anh chị đối với các vị anh chị khác."
Nói xong, đạo diễn Tiền lập tức nói: " Phải làm trong vòng năm phút, bắt đầu tính giờ nhé! Các anh chị không được dòm ngó người bên cạnh trông như thế nào đâu, máy quay đang quay đấy!"
Lời nói vừa dứt, nhân viên ekip chương trình ngồi bên cạnh lập tức giơ bảng, trên đó là năm phút đếm ngược.
...!Này cũng nhanh quá đi?
Lộ Nhâm trong lòng than thở, đột nhiên quá đi, còn không cho thời gian phản ứng.
Nhưng cũng hết cách thôi, cậu cúi đầu bắt đầu làm.
Châu Tử Xuyên còn được, Lộ Nhâm hồ đồ làm một lượt, đem những người da ngăm đen chọn toàn bộ.
Chọn xong Châu Tử Xuyên, Lộ Nhâm liền bắt đầu có chút mờ mịt.
Bởi vì không có đường viền, chỉ có một tấm ảnh nhỏ, đặt lại với nhau thành ra cái nào cũng giống cái nào, dựa theo trí nhớ, chọn ra Nhiêu Manh Manh, Hứa Thanh Thanh và Lạc Cửu Cơ, còn Tô Hi và vị khách mới Trần Tư Vũ, cậu hoàn toàn không có ấn tượng nhiều lắm, chỉ có thể chọn bừa một cái.
Người duy nhất hoàn toàn chắc chắn là Ân Bắc Lâm.
Lông mày đơn giản.
...Ừm, đôi mắt này móc vào trong và cong ra ngoài, là của Ân Bắc Lâm, không sai.
Mũi cũng đơn giản, cậu còn luôn cảm thấy mũi của anh đẹp đến bất ngờ mà.
Miệng lại càng dễ nhận ra.
Đôi môi của Ân Bắc Lâm mỏng, màu nhạt, với đỉnh môi rõ ràng nên Lộ Nhâm nháy mắt đã chọn ra ngay.
Còn tay thì...
Lộ Nhâm chỉ nhìn lướt qua, chỉ một lát liền từ mười sáu tấm ảnh chọn ra còn hai bức cuối cùng.
Trong bức ảnh này, bàn tay mảnh khảnh và thon dài, các đốt ngón tay gọn gàng, không khiến người ta cảm thấy gầy gò, các khớp xương chắc khỏe nhưng không quá choáng ngợp, thậm chí hình dạng các đầu ngón tay cũng vô cùng hoàn hảo.
Lộ Nhâm vừa nhìn liền biết, đó là bàn tay mà cậu thích nhất.
Đó là đôi bàn tay của Ân Bắc Lâm.
Lộ Nhâm kéo bức tranh, vô thức đưa nó vào cột tên Ân Bắc Lâm.
Lúc này, nhân viên ekip chương trình bất ngờ lên tiếng nhắc nhở, "Mọi người chỉ còn ba mươi giây thôi nhé."
Trái tim Lộ Nhâm lệch một nhịp.
Thình thịch!
Trong đầu Lộ Nhâm chợt lóe lên những lời đạo diễn Tiền vừa nói.
...Nếu như cậu chọn đúng toàn bộ ảnh của nam chính thì có phải lại giống như chất huỳnh quang lần trước, cậu sẽ luôn ở cạnh Ân Bắc Lâm?
Vậy Tô Hi với Ân Bắc Lâm chẳng phải không có hoạt động nào sao.
Chết tiệt, không thể làm vậy được!
Lộ Nhâm đột nhiên nhanh trí, tỉnh táo lại.
Mặc kệ ekip chương trình đã bắt đầu đếm ngược năm giây, nhanh chóng đổi vị trí tay của Ân Bắc Lâm với tay của người khác.
"Hết thời gian." Đạo diễn Tiền nói: "Dừng tay lại ngay, mọi người không được động đậy nhé."
Lộ Nhâm thở dài một hơi, vỗ ngực thoát khỏi kiếp nạn.
Lộ Nhâm trong lòng cười hắc hắc, dù sao thì trò chơi này mọi người đều không nhìn thấy người khác làm thế nào, cho dù đạo diễn Tiền công bố ra, chắc cũng sẽ giống với chất huỳnh quang lần trước, khách mời nói ra mình làm đúng bao nhiêu, sai bao nhiêu...
Vừa nghĩ như đây, đạo diễn Tiền ở phía đối diện đã kéo màn hình chiếu trong du thuyền xuống.
"Bây giờ mọi người đã làm xong." đạo diễn Tiền vui vẻ nói: "Chắc chắn rồi chứ, vậy giờ chúng ta cùng xem kết quả cuối cùng mà các vị lão sư làm ra như thế nào nhé."
"Người đầu tiên vừa hay là Tiểu Lộ," đạo diễn Tiền cười ha ha, " Chúng ta cùng xem nào."
Lộ Nhâm, "...?"
Run rẩy nhìn qua, trên màn hình đối diện là hình ảnh hôm đó mọi người đang chụp ảnh trang điểm.
Đường nét của tám người trong số họ đều đã được phóng lên, chỉ có ngũ quan và bàn tay là rỗng.
Đạo diễn Tiền nhấp thêm vài lần nữa, những ngũ quan của các nhân vật mà Lộ Nhâm vừa chọn ngay lập tức được lấp vào chỗ trống.
Đạo diễn Tiền cân nhắc, "Tỉ lệ đúng của Tiểu Lộ khá cao.
Của Châu Tử Xuyên và Lạc lão sư đã làm đúng hết rồi.
Của Hứa Thanh Thanh và Nhiêu Manh Manh chỉ sai bàn tay, còn của anh Ân cũng chọn sai bàn tay?"
Khi giám đốc Tiền nói đến đây, ông tò mò ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đảo qua bàn tay của Ân Bắc Lâm một vòng, sắc mặt của đạo diễn Tiền hơi kinh ngạc, "Tiểu Lộ, sao cậu lại chọn một bàn tay như vậy cho Ân Bắc Lâm?"
Nhìn Ân Bắc Lâm trên màn hình, Lộ Nhâm suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Trên màn hình, Ân Bắc Lâm đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhung màu đỏ, trên người mặc một bộ vest đen.
Đây có lẽ là ảnh chụp từ một tạp chí, tư thế của Ân Bắc Lâm vô cùng áp bức.
Tay phải anh chống cằm, mắt phượng liếc nhìn mọi người, khóe môi nhếch xuống, tất cả mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Ngoài trừ bàn tay trái của anh.
Nơi đáng vốn nên cầm rượu vang đỏ giờ đã trở thành một bàn tay nhỏ nhắn và tinh xảo.
Nhỏ nhắn tinh tế thì cũng thôi đi.
Ngón trỏ và ngón cái cũng được đặt một cách dễ thương, hướng tới ống kính bắn một trái tim hoàn hảo với mọi người.
Châu Tử Xuyên "phốc" một tiếng bật cười, "Ha ha ha ha ha ha Lộ Nhâm anh làm cái gì vậy!"
Ngay cả người luôn kiêu ngạo như Hứa Thanh Thanh, khuôn mặt lạnh nhạt cũng thoáng chút ý cười.
Nhiêu Manh Manh cũng che miệng, cười khẩy.
Xong luôn rồi...!hai mắt Lộ Nhâm tuyệt vọng tối sầm lại.
Vừa nãy không kịp nhìn, thì ra người kế bên Ân Bắc Lâm là Nhiêu Manh Manh!
Đạo diễn Tiền vẫn tò mò hỏi: "Tiểu Lộ, cậu nghĩ thế nào vậy?"
Lộ Nhâm hận không thể bịt miệng ông ta, cầu xin ông đừng hỏi nữa.
Nhân vật nam chính nãy giờ vẫn đang ngồi ở giữa lúc này đã ngoảnh đầu lại nhìn cậu không chớp mắt.
Hai mắt chạm nhau, Lộ Nhâm nuốt khan trong cổ họng.
"Tôi cũng rất muốn biết vấn đề này." Ân Bắc Lâm nhàn nhạt "Hửm?" một tiếng bằng giọng mũi, giọng điệu khó đoán, "Thầy Lộ, cậu nghĩ thế nào vậy, không ngại nói một chút chứ?"
Lộ Nhâm: "...”