Lộ Nhâm gào lên một tiếng, ngây người nhìn Ân Bắc Lâm.
Kẻ làm việc xấu chỉ nháy mắt, ngạo nghễ nhìn cậu, chống người muốn đứng lên.
Cắn cậu xong thì muốn bỏ chạy?
Lộ Nhâm: "..."
Đây chính là nụ hôn đầu của cậu đấy!
Lộ Nhâm bĩu môi.
Không biết xấu hổ hay khó chịu nhiều hơn, Lộ Nhâm vượt qua bản tính rụt rè, không biết lấy sức lực ở đâu ra, nắm lấy khuỷu tay Ân Bắc Lâm, mạnh mẽ kéo ngược trở lại.
Quần chúng đang vây xung quanh: "...?"
Đây là tình huống gì?
Ân Bắc Lâm ngạc nhiên loạng choạng.
Lộ Nhâm mím môi, ôm chặt Ân Bắc Lâm không buông, lại còn đưa tay kia ra sờ lưng anh.
Có rồi! Ánh mắt Lộ Nhâm sáng lên, giây tiếp theo lập tức vỗ mạnh lên lõi của máy cảm biến.
"Máy cảm biến của Ân Bắc Lâm bị bắn trúng, out!"
Nghe được thông báo này, Lộ Nhâm cười toét miệng, cuối cùng cũng buông tay ra.
Cho anh cắn tôi!
Lộ Nhâm nằm giang hai tay hai chân trên mặt đất, lấy mu bàn tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn Ân Bắc Lâm đang ở trên người mình, nhếch miệng cười nói: "Em thắng rồi."
Khi Lộ Nhâm nói ra lời này, vầng hào quang của mặt trời đã hoàn toàn khép lại trên rặng san hô, màn đêm dần buông xuống.
Ân Bắc Lâm chống người ngồi lên.
Anh bình tĩnh nhìn Lộ Nhâm.
Tóc đen xõa ra khỏi mũ bảo hiểm, khuôn mặt tuấn tú lấm lem, ửng hồng, khóe môi còn có vết thương.
Nhưng đôi mắt kia lại đen bóng, sáng rực khi cười nói “Em thắng rồi”
Đầu lưỡi ung dung thong thả lướt qua răng hàm, Ân Bắc Lâm bỗng thấy có ham muốn không tên đang rục rà rục rịch.
Rất muốn...
Rất muốn cắn Lộ Nhâm thêm cái nữa.
Khoảnh khắc khi nam chính nhìn qua đây, nụ cười trên mặt Lộ Nhâm từ từ tắt ngúm.
Ặc.
.
.
Tại sao cậu luôn cảm thấy lúc này ánh mắt của nam chính cực kỳ đáng sợ...
Không phải nam chính cảm thấy mất mặt chứ? Anh giận rồi?
Tim đập thình thịch, Lộ Nhâm vô thức nuốt một ngụm nước bọt, tự dưng bắt đầu hối hận.
Đệch mợ...!Sao cậu lại trêu chọc nam chính chứ?
Lúc này Lộ Nhâm quả thực muốn quay ngược thời gian trở về ba phút trước để tự gõ đầu mình cho tỉnh táo.
Trong mấy loại tiểu thuyết ngựa giống văn của Long Ngạo Thiên này, làm xấu mặt nam chính không phải là tội lớn nhất sao?
Nụ hôn đầu có quan trọng bằng mạng quèn không?
Không phải bị Ân Bắc Lâm cắn miệng một cái thôi sao? Mấy ngày nay bị anh cắn cổ không biết bao nhiêu lần.
Thêm một lần nữa thì có sao?
Lộ Nhâm nơm nớp lo sợ giương mắt, hay là, xem như cậu thua...làm lại lần nữa.
Lúc cậu đang muốn nói câu này thì người ở đối diện bỗng duỗi tay ra.
Lộ Nhâm thẫn thờ, tóc hai bên thái dương bị Ân Bắc Lâm đẩy ra sau tai.
Ân Bắc Lâm lười nhác: "Ừ" một tiếng: "Em thắng."
...!?
Lộ Nhâm sững sờ một giây, giây tiếp Ân Bắc Lâm nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đứng lên.
Lộ Nhâm nguyên vẹn đứng lên, nhưng trong lòng rối tinh rối mù, vô thức nhìn Ân Bắc Lâm lần nữa.
...!Ừ?
Bỏ qua dễ dàng vậy sao?
Vậy áp lực vừa mê hoặc lại vừa đáng sợ lúc nãy là gì?
Lộ Nhâm hốt hoảng nghĩ, chẳng lẽ lúc nãy chị là ảo giác của cậu?
Lúc này bên cạnh bỗng truyền tới âm thanh dịu dàng.
"Lộ Nhâm, không sao chứ?"
Nhớ
Ngươi hỏi câu này là Tô Hi, Lộ Nhâm nói: "Không… á!"
Cậu vừa nhếch miệng, khóe miệng đau rát.
Lộ Nhâm: "..."
Lúc này cậu mới nhớ ra, Ân Bắc Lâm vừa cắn cậu ngay trước mặt mọi người...
"Phù" lần này không chỉ là khóe môi nóng lên, khuôn mặt Lộ Nhâm cũng bắt đầu bốc hỏa.
Toang rồi! Giời ạ, nếu cảnh tượng này được phát sóng, thì chẳng phải cậu sẽ thành xác chết bị đánh hết lần này tới lần khác sao?
Hơn nữa rốt cuộc việc này là sao? Mẹ kiếp.
Hậu cung có tiềm lực nhất của Ân Bắc Lâm tổng cộng có bốn người.
Bây giờ thì hay rồi, trong bốn người đó, có ba người đã nhìn thấy cả rồi.
Lộ Nhâm nhất thời quẫn đến nổi đầu muốn phình to.
Cậu xấu khổ dùng khóe mắt liếc nhìn nam chính.
Nếu cuối cùng anh đúng là tuyệt tình không vợ thì nam chính anh đừng trách tôi...!là do anh kiếm chuyện trước đấy.
Tô Hi là hỏi Lộ Nhâm nhưng ánh mắt lại nhìn tới nhìn lui trên người Ân Bắc Lâm.
Sau khi nghe Lộ Nhâm ngượng ngùng nói không sao thì cô ta lại hỏi Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm cũng chỉ lạnh lùng nói "Không sao, chỉ là đụng trúng mà thôi."
Đụng trúng...?
...!hay hôn trúng?
Không biết Vj bên cạnh có quay lại được cảnh tượng lúc nãy không? Tô Hi hơi khựng lại, mím môi liếc nhìn vj bên cạnh.
Hẳn là không.
Sắc mặt Tô Hi vừa khó chịu lại vừa không cam lòng, nhưng Ân Bắc Lâm đã chặn ngang rồi.
Nhưng...Tô Hi vừa nghĩ tới cảnh tượng bị Ân Bắc Lâm che kín lúc nãy...lông mày nhíu chặt.
Nếu chỉ là đụng trúng, vậy cảnh tượng cuối cùng không cho người khác xem là sao đây?
Còn có...
Tô Hi, Nhiêu Manh Manh, nghiêng đầu, ánh mắt không khỏi rơi lên mu bàn tay của Ân Bắc Lâm.
Trên mu bàn tay không đeo găng tay laser có những vết trầy xước.
...!Rõ ràng là anh có thể kịp thời duỗi tay ra đỡ sau đầu Lộ Nhâm.
Sao có thể đụng trúng được?
Trừ khi...
Ánh mắt Tô Hi tối sầm.
Là Ân Bắc Lâm tự muốn...
"Bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay vang lên, đạo diễn Tiền vừa vỗ tay vừa bước tới, tràn đầy năng lượng đứng ở đó.
Mà sau lưng ông ta chính là Nhiêu Manh Manh và Trần Tư Vũ đã bị out từ sớm.
"Mọi người đã rất cố gắng!" Đạo diễn Tiền chép miệng: "Nhưng đáng tiếc đội thắng lớn nhất lần này chính là Lạc Cửu Ca và Lộ Nhâm!"
"Thật ra mỗi tổ đều có kho gỗ laser nhưng tôi thấy các người đều không phát hiện."
Đạo diễn Tiền nói tới đây thì rất tò mò: "Đến phút cuối hoàn cảnh của Lạc Cửu Ca và Lộ Nhâm rất bất lợi.
Lúc các người ẩn nấp đã nói gì với nhau? Sao có thể thắng được?"
Lạc Cửu Ca liếc nhìn Lộ Nhâm: "Đây là cách của Lộ Nhâm, cậu ấy bảo tôi ra ngoài làm mồi nhử.
Còn cậu ấy thì kéo dài thời gian."
Trần Tư Vũ nghe vậy, lập tức gật đầu, hiếm lắm anh ta mới tán thành cách làm của Lộ Nhâm một lần.
"Tôi cũng đã nói vậy.
Bọn họ đã bị bao vây, chắc chắn phải tách ra mới có thể thắng." Trần Tư Vũ lẩm bẩm: "Một người đã bị bắt rồi, một người khác lại đi nữa thì chẳng khác nào nộp mạng? Không ai chơi Vương giả như vậy cả."
Nhiêu Manh Manh nghe xong, trề môi, cố nén giận nói: "Làm vậy không tốt lắm đâu."
Cô mỉm cười nói: "Lộ Nhâm, cậu để chị Cửu Ca kéo dài thời gian, sao cậu có thể chắc chắn thực lực của chị ấy không bằng cậu, không thể thắng người khác chứ?"
Lộ Nhâm nghẹn họng: "Không phải, quan trọng là..."
Cậu vẫn chưa nói xong Lạc Cửu Ca đã giải thích giúp cậu
"Lúc đó tôi bị đau dạ dày." Lạc Cửu Ca cười quyến rũ, hờ hững nói: "Bệnh nghề nghiệp thôi mà.
Không chạy được."
"Bắc Lâm mãi không đi ra.
Nếu tôi đi ra trong bảy tám phút cuối, đám người Tử Xuyên sẽ là người đầu tiên bắt được tôi ."
"Lúc này, Bắc Lâm cũng sẽ đi ra, bởi vì nhất định phải loại bỏ một người, nếu như anh trốn đến phút cuối, cũng sẽ không được tính được thêm quyền."
"Đợi Bắc Lâm đi ra, Tiểu Lộ mang theo máy cảm biến của tôi trên lưng đi vòng sau lưng..." Lạc Cửu Ca hơi mỉm cười: "Tôi ôm máy cảm biến của Tiểu Lộ có thể chiến thắng."
Lạc Cửu Ca nói xong đôi mắt xinh đẹp hờ hững lướt nhìn trên người Tô Hi.
"Thế nào, chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau không tệ nhỉ?"
Tô Hi: "..."
Châu Tử Xuyên thán phục: "Tôi nói mà, lúc nãy tôi hoàn toàn không thấy máy cảm biến sau lưng Lạc Cửu Ca!"
Hứa Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Lộ Nhâm như thể mới gặp cậu lần đầu tiên: "Không ngờ cậu lại có đầu óc như vậy..."
Lộ Nhâm "? ? ?"
Sao lại không ngờ? Lộ Nhâm xỉa xói.
Tôi làm gì mà khiến các người nghĩ tôi không có đầu óc chứ?
Bỏ đi, Lộ Nhâm đau lòng nghĩ.
Mấy chị vui là được.
Đạo diễn Tiền ngạc nhiên vỗ tay: "Được lắm, tiểu Lộ, tôi phát hiện cậu là người có khiếu nghệ thuật đấy!"
Ông ta khen ngợi không dứt khiến Lộ Nhâm thấy thẹn, ngượng ngùng sờ đầu, khiêm tốn nói không có gì.
"Sao không có gì được chứ, lúc nãy tôi đã nhìn thấy trong camera rồi." Đạo diễn Tiền chặc lưỡi cảm thán: "Tôi phát hiện đứa bé này rất có dũng khí lấy yếu địch mạnh!"
Lộ Nhâm: "...!?"
Lấy yếu địch mạnh?
"Hai người cắn xe nhau, chậc… quấn thành một cục.
Tôi đứng bên cạnh xem mà máu trong người sôi sùng sục!"
Đạo diễn Tiền cảm khái nói: "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu bị Ân Bắc Lâm đè dưới đất không nhúc nhích được sẽ nhận thua, giỏi lắm cậu nhóc.
Hai người quấn lấy nhau cũng bốn năm giây ấy nhỉ?"
Lộ Nhâm: "Cắn xe nhau kịch liệt"...
Lộ Nhâm run rẩy nhấc tay lên, đạo diễn Tiền chúng ta đừng nói tới đề tài này nữa được không?
Nhưng đạo diễn Tiền vẫn luyên thuyên không dứt: "Tiểu Lộ à, có phải cậu đã tính xong thời gian kiểm soát rồi không? Bắc Lâm vừa mới đứng lên đã bị cậu kéo ngược lại.
Ặc, tôi nhìn thấy thôi mà đã hưng phấn, nóng rực cả người!"
"Chỉ là hai người có ai bị thương không? Haiz?" Đạo diễn Tiền nói đến đây bất chợt thở dài.
"Vết thương trên miệng của cậu là sao?" Đạo diễn Tiền nhìn Ân Bắc Lâm, lại nhìn Lộ Nhâm, buồn bực trề miệng: "Sao thế này? Đã vậy còn là một người bị bên trái, một người bị bên phải vô cùng đối xứng nữa chứ?"
Lộ Nhâm: "..."
Ân Bắc Lâm "..."
Nhiêu Manh Manh, vj và Trần Tư Vũ: "? ? ?"
Châu Tử Xuyên, vj và Hứa Thanh Thanh, Tô Hi, Vj, và Lạc Cửu Ca...
Những người tận mắt nhìn thấy đều ngầm hiểu ý im lặng.
Miệng kề trúng miệng thì làm sao không đối xứng cho được?
...
Cũng như lần trước, lần này chỉ có hai đội thắng, cũng được đãi một bữa cơm hoành tráng.
Còn về đội thua, đạo diễn Tiền cười híp mắt: "Còn hai đội thua phải ăn chực của hai đội thắng."
Hứa Thanh Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu: "Tôi mới không!"
"Không ăn một bữa cũng chẳng sao." Trần Tư Vũ liếc nhìn Lộ Nhâm, hừ một tiếng giả mù sa mưa cười nói: "Tôi cũng không đói lắm."
Mặc kệ mấy người không muốn ăn suy nghĩ thế nào, lần này hai đội thắng có thể nói là được tiếp đãi như quan lớn về làng.
Ekip chương trình đặt tiệc nướng tận nơi, nào là hải sản, thịt ba chỉ, ức gà đủ thứ, nói chung là muốn gì có đấy.
BBQ do nhân viên phục vụ nướng, mùi vị đó thật tuyệt!
Bọn họ còn phải bắt đầu làm tập trước nữa đấy!
Ân Bắc Lâm và Tô Hi vẫn ăn uống rất nhã nhặn.
Nhất là Tô Hi.
Cô nằng nặc đòi ăn cơm ngoài lều gỗ.
Ngoài cảm giác bữa tối dưới ánh nến nơi thôn dã trên núi ra, mỗi một động tác của cô đều tao nhã chỉn chu.
Mà Lộ Nhâm và Lạc Cửu Ca ở bên cạnh lại ăn như hổ báo.
Lộ Nhâm ngồi trên chiếc ghế mây trong nhà gỗ dựng tạm, nhồm nhoàm ăn thít, lại ăn rau cuộn thịt, trên tay cầm ly rượu tu ừng ực.
Vốn Lạc Cửu Ca đã nói cô húp cháo là được rồi, Lộ Nhậm cố ý gọi cháo rau để cô lót dạ.
Cháo vừa được đem đến, lúc đầu ảnh hậu Lạc còn ăn nhỏ nhẹ từng miếng cũng rất nhã nhặn như Tô Hi kế bên.
Đợi nhìn thấy Lộ Nhâm càng ăn càng nhiều, cô ta cũng thấy đói, cuối cùng cũng mặc kệ, ăn ngấu nghiến theo Lộ Nhâm.
Sát bên cạnh là Hứa Thanh Thanh từ chối “ăn xin”.
Lộ Nhâm liếc mắt nhìn qua, Hứa Thanh Thanh kiêu ngạo xoay mặt đi chỗ khác để lại bóng lưng đối diện với bốn người đang ăn cơm.
Châu Tử Xuyên đói đến bụng kêu ừng ực, cứ ngồi bên cạnh chảy nước miếng, trong mòn con mắt.
Lộ Nhâm nhìn vậy cũng không đành lòng.
Cậu thương hại ngoắc tay, Châu Tử Xuyên nhìn thấy, mắt sáng lên, lập tức như chó vẫy đuôi chạy nhanh tới.
Lộ Nhâm buồn cười nhét thịt vào miệng Châu Tử Xuyên.
Châu Tử Xuyên giống như trong phim hoạt hình, “ừng ực” một tiếng, xiên gỗ văng ra ngoài, toàn bộ thịt không thấy tăm hơi.
Lạc Cửu Ca ăn uống no say nhìn thấy, vểnh môi nói: "Đói vậy sao?"
Châu Tử Xuyên ngẩn ngơ.
Một cái nhíu mày, một nụ cười của Lạc Cửu Ca càng có sức hấp dẫn khó tả hơn món thịt thăn bò sốt tiêu đen trên tay cậu ta.
Châu Tử Xuyên run lên, ngơ ngẩn nhìn Lạc Cửu Ca.
Máy quay phim thức thời ghi lại hình ảnh này của hai người.
Lạc Cửu Ca hơi cúi xuống, kẹp miếng thịt thăn bò sốt tiêu đen, nhướng mày quyến rũ: "Có muốn ăn không?"
Châu Tử Xuyên sửng sốt một hồi, sau đó ngơ ngác gật đầu.
Lạc Cửu Ca gắp miếng thăn bò, híp đôi mắt xinh đẹp: "Đi theo tôi…"
Châu Tử Xuyên ngẩn ngơ.
Cô, cô Lạc thật xinh đẹp…
Chờ chút...!Ảnh hậu muốn đút tôi.
Châu Tử Xuyên phản ứng lại, lập tức liếm môi.
Một giây sau, Châu Tử Xuyên trợn mắt há to mồm.
"A… hả?"
Châu Tử Xuyên há hốc mồm .
Thịt thăn bò sốt tiêu đen từ từ được đưa đến miệng của Lạc Cửu Ca.
"Nằm mơ đi." Lạc Cửu Ca khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười khoái trá: "Dùng tia laser bắn tôi mà còn muốn tôi đút cho ăn à."
Châu Tử Xuyên, "..."
Không biết tại sao, Châu Tử Xuyên bỗng dưng mặt đỏ .
Lộ Nhâm: "? ? ?"
Anh Tử Xuyên à, anh đỏ mặt như vậy là không đúng đâu!