Chờ đôi vợ chồng mới rời đi, đạo diễn Từ lại bắt đầu mài dao làm thịt lợn cừu, à không, khách mời!
"Chỉ có Bắc Lâm và Tiểu Lộ nhận được vé trải nghiệm chuyến du lịch một ngày," Đạo diễn Từ cười nhẹ, "Mọi người nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa là đến lúc khán giả yêu cầu rồi!"
Khán giả cảm thấy thương cho Lạc Cửu Ca, Nhiêu Manh Manh và Hứa Thanh Thanh, để họ ngồi đu quay ngựa gỗ và đu quay, nhưng ba nữ diễn viên còn mạnh mẽ hơn những gì cư dân mạng mong đợi, hoàn toàn không quan tâm hai trò đó.
Hứa Thanh Thanh cau mày, "Đây thứ chỉ có trẻ con mới ngồi."
"Cũng được mà," Nhiêu Manh Manh che miệng cười, "Ít nhất cũng dễ thương."
"Không đủ kch thích," Lạc Cửu Ca nói.
"Hay là lát nữa chúng ta đi tìm Tử Xuyên đi?"
Ba người nhìn nhau gật đầu hài lòng.
Trong số bốn người bên họ, chỉ có Châu Tử Xuyên được chỉ định đi tàu lượn siêu tốc - nhưng cậu ta cũng như Lộ Nhâm, hơi sợ độ cao, nghiêng ngả đi xuống thì thấy ba cô nàng đang hí hửng muốn ngồi tàu lượn siêu tốc.
"Không phải ngồi cùng nhau sao?" Hứa Thanh Thanh hất cằm ra lệnh, "Vẻ mặt đó là sao, đi."
Châu Tử Xuyên do dự, "Tôi… tôi không được khỏe…" Cậu ôm đầu nói, "Ôi, ôi trời, làm sao đây, hơi đau đầu, ngồi thêm lần nữa thì say nắng mất."
"Say nắng?" Nhiêu Manh Manh nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, "Ban nãy mặc đồ cún, không phải nói có thể chiến đấu một giờ đồng hồ sao?"
"Đúng vậy," Lạc Cửu Ca hơi mỉm cười, quyến rũ vuốt tóc, "Thôi, chị thấy em vẫn khỏe lắm."
Châu Tử Xuyên, "...Không, em không…"
Chưa đợi cậu nói lời từ chối, Châu Tử Xuyên khỏe lắm đau khổ bị kéo lên tàu lượn.
Bình luận cười hihi haha.
[Cười chết đi được, Châu Tử Xuyên giả bộ chóng mặt buồn cười quá, vừa rồi chạy lung tung như Saiyan trong mê cung mà nói bị say nắng?]
[Này này khung cảnh này hình như không đúng, mấy diễn viên nữ dịu dàng các chị sao lại quậy như này ]
[Cười xỉu, Châu Tử Xuyên đi tàu lượn như ra pháp trường vậy hahaha]
[Hahaha không được bắt nạt cún nhỏ ngốc nghếch! Em cún cũng cần được yêu thương!!]
[Châu Tử Xuyên làm tôi cười chết mất hahaha ban nãy hét to quá, muốn xem cậu ấy đi tàu lượn với Lộ Nhâm]
[Châu Tử Xuyên qua ải cũng hài lắm, cậu ấy chúng thuyền với Lộ Nhâm, vừa kêu vừa điên cuồng nháy mắt hahaha]
[Chị dâu: Hông được hông được đâu]
Về phần Triệu Thiên Dữ, chỉ có Triệu Thiên Dữ trong nhóm là rất đen đủi, cư dân mạng lại bỏ phiếu cao để anh ta đi nhà ma lần nữa.
Triệu Thiên Dữ, "..."
Quan Cảnh bên cạnh chớp mắt, "Anh Thiên Dữ, lần này không có yêu cầu, anh muốn ôm em la hét thì cứ tự nhiên nhé."
"...g… im miệng!!"
[Nhìn khẩu hình, chẳng lẽ Triệu Thiên Dữ muốn nói bậy? ]
[Tôi chưa bao giờ thấy Quan Cảnh thảo mai như vậy, cười chết]
[Triệu Thiên Dữ: Khuôn mặt trắng trẻo ban nãy bị nhãi này chọc tức đến đỏ mặt]
[cp của Quan Cảnh với Triệu Thiên Dữ có thể gọi là Tể Chủng Thiên, Đang Làm Ruộng]
[Tể Chủng Thiên hahaha]
[Huhuhuhu tui nhìn họ rất thú vị nhưng tôi muốn xem bữa tối dưới ánh nến của chị dâu với ông Lâm cơ!!]
[, tôi thậm chí còn chuẩn bị máy tính bảng, chỉ để mở hai màn hình, kết quả là đây?]
[Aaa, không phát sóng trực tiếp, sao lại nói cho tôi sẽ có bữa tối dưới ánh nến?!]
Ekip Người Tình Trong Mộng hiển nhiên rất thành thạo mánh lới quảng cáo, nghe nói buổi phát sóng trực tiếp ban đầu chỉ bao gồm trò chơi, còn phần tương tác sau đó của khách mời, họ đều ghi hình mới phát sóng.
Ghi hình thì ghi hình, vậy mà còn cố ý nói bữa tối dưới ánh nến, hiện tại người hâm mộ đều nóng lòng muốn xem tiếp nhưng không được, tức đến tìm kiếm về Người Tình Trong Mộng trên Weibo lên hotsearch.
Bên kia.
Khách sạn Giấc Mộng nằm ở lưng chừng núi, nhà hàng được trang trí sang trọng, trang nhã, kính màu tráng men phủ lên mái vòm lâu đài cao vút, thật là mộng mơ.
Lúc này, mặt trời sắp lặn, màu cam tím nhẹ nhàng trải dài trên bầu trời, khu vui chơi dần dần sáng lên.
Ekip chương trình đã sắp xếp cho họ cạnh ô cửa sổ kính trong suốt, nhìn ra toàn bộ khu vui chơi kỳ ảo.
Những vì sao đã sáng, đu quay phía xa quay chậm rãi, bầu trời cũng tối dần, cùng với ánh nến ấm áp, quá lãng mạn.
Cảm giác bị theo dõi không ngừng ập đến, Lộ Nhâm cúi đầu xuống, để trốn tránh người đối diện.
Uống một ngụm một ngụm nước dứa nhưng lại không thấy vị ngọt.
Trong đầu cậu vẫn lặp đi lặp lại câu nói của Ân Bắc Lâm "Ngốc chút cũng không sao, dù sao… có thể dạy cậu."
Ai, ai muốn anh dạy!! Lộ Nhâm gầm gừ!
Sau hơn nửa giờ, cậu bắt đầu trở nên buồn bực, hối hận vì đã không phản bác kịp thời.
Tại sao lúc đó không phản ứng lại chứ?
Hôn, hôn thì hôn, mặc dù không biết có bị chụp ảnh hay không, nhưng trước mắt phát sóng trực tiếp, nhất định phải đứng lên...!Như này sao mà chống đỡ được, còn ra cái gì…
Nghĩ đến đây, cậu thấy kỳ quái lại không thể quên được, Lộ Nhâm gục đầu xuống, uống hai ngụm nước lạnh, cảm thấy mặt bớt nóng hơn một chút.
Lộ Nhâm nước mắt lưng tròng nghĩ, cảm thấy xấu hổ.
Không biết lúc đó bị làm sao, nhưng nhìn thấy đôi mắt Ân Bắc Lâm cụp xuống vì lạnh, anh hôn cậu ngay khi đầu cậu nóng lên — thôi, hôn đi.
Vốn dĩ phải hợp tác thê hiện tình cảm, nhưng lần đầu tiên bị ma quỷ dẫn lối, không trách được ai…
Nhưng mà, lưỡi...
Nhắc đến hai chữ đó, sắc mặt Lộ Nhâm vừa nguội lại có xu hướng đỏ trở lại, cắn mạnh ống hút.
...Sao phải hôn như vậy!!
Nếu biết trước anh sẽ hôn như vậy, cho dù thấy Ân Bắc Lâm đáng thương, cậu cũng sẽ không ngu xuẩn thuận theo!
Cậu không ngốc!
Vừa nghĩ đến đây, giọng nói lười biếng của Ân Bắc Lâm đột nhiên vang lên từ phía đối diện.
"Cậu còn muốn uống bao lâu."
…Làm sao, hôn lâu như vậy thì được, cậu uống nước lại không được sao?
Lộ Nhâm chua xót nghĩ, giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng Ân Bắc Lâm.
"Ly cạn rồi."
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm cúi đầu, nước dứa trong ly thủy tinh đã cạn sạch, không biết vừa rồi mình đang nhấm nháp thứ gì.
Lần này Lộ Nhâm càng thêm ngượng ngùng, nói: "Em, em không để ý…"
Lời giải thích này chẳng bằng giải thích, người đối diện như đang mỉm cười.
Ân Bắc Lâm "Ừm" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Mới cạn chưa đầy một phút, nên không để ý là cũng bình thường."
Lộ Nhâm, "…"
…Có cần thiết không? Tôi mất hồn nói ra vui lắm sao, Lộ Nhâm khóc.
Không chịu nổi Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm ra vẻ nói "Đói quá đói quá", ủ rũ cầm một miếng sò đưa lên miệng - cái này đã được đặt ở trước mặt cậu từ lúc nào, cậu không quan tâm mà cho vào miệng.
Nhai xong liền nuốt xuống, chẳng qua là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm.
Ân Bắc Lâm đột nhiên thấp giọng cười một tiếng.
Lộ Nhâm còn đang cúi đầu nhồi gan ngỗng thì đôi tay trắng nõn thon dài đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Cậu chưa kịp phản ứng, khóe miệng đã được lau.
Ân Bắc Lâm rút tay về, một tay chống cằm, nhướng mày nhìn cậu, "Cũng đâu có ai giành với cậu."
"...Khụ, khụ khụ!!"
Lộ Nhâm bỗng ho, sặc nước miếng.
Lộ Nhâm ho sặc sụa, mặt đỏ tía tai, trong lòng rống lên cmn - Cmn, nam chính đã từng đóng phim thần tượng nào chưa?! Thoại này giống Mary Sue quá đi mất!!
Xấu hổ nhận lấy khăn ăn mà Ân Bắc Lâm đưa, Lộ Nhâm ho khan một tiếng, che miệng lại rồi mới dừng lại được.
Thay vì nhìn vào đôi mắt cười như không cười của người đối diện, lần này Lộ Nhâm lại cúi đầu thấp hơn, chỉ lộ ra hai vành tai đỏ bừng.
Cậu biến nỗi buồn bực của mình thành sức mạnh, cúi đầu bới rau, ăn rất nhiều trong bữa tiệc buffet sang trọng - nhưng dù ăn nhiều, cậu vẫn thấy như mình chưa ăn gì.
Quản lý sảnh phục vụ nở nụ cười và hỏi trải nghiệm bữa ăn của họ như thế nào, đặc biệt là khi anh ta nêu tên cụ thể món trứng cá tầm.
Lộ Nhâm, "..."
Trứng cá tầm? Cái vừa ăn vào miệng?
Người quản lý vẫn đang chờ câu trả lời, Lộ Nhâm ngập ngừng, cười hai cái, giơ hai ngón tay cái lên và liên tục nói: "Ngon, ngon,", người quản lý hài lòng rời đi.
Cũng may, quản lý không hỏi thêm, nếu không cậu cũng không biết nói gì khác ngoài việc ăn rất ngon...
Quả nhiên lợn rừng không được ăn cám tốt, Lộ Nhâm khóc, trứng cá tầm siêu đắt!
Không nhớ cái đó, sao lại nhớ nam chính sờ mặt?
Quên đi, Lộ Nhâm vỗ vỗ mặt, lấy lại tinh thần.
Dù sao thì bữa ăn này cuối cùng cũng kết thúc...!
Sau bữa tối dưới ánh nến, trời đã tối, bầu trời đầy sao và ánh đèn khu vui chơi bên ngoài cửa sổ, các khách mời khách cũng không đến, chắc là ăn ở khu vui chơi rồi.
Khách sạn Giấc Mộng ở ngay trên lầu khu buffet sang trọng này, người phụ nữ ở quầy lễ tân ở sảnh thấy họ đến liền mỉm cười.
"Chào buổi tối hai vị, muốn nhận phòng một đêm sao?"
Cô lễ tân khẽ cười, sau khi nhìn thấy tờ giấy Ân Bắc Lâm đưa cho, cô bắt đầu xử lý thủ tục cho họ.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Lộ Nhâm thở phào nhẹ nhõm, mở nắp nước khoáng, yên lặng uống một hơi.
Vừa bị Ân Bắc Lâm đến chỉ biết ăn, uống không đủ nước, bây giờ miệng lại khô khốc.
Ai biết chị đẹp ở quầy lễ tân làm việc nhanh như vậy, cậu còn chưa uống xong hai ngụm, phòng đã mở xong, dịu dàng nở nụ cười.
Dịch vụ tốt thật...!Lộ Nhâm thầm gật đầu, ừng ực uống nước, bỗng giọng nói ấm áp từ quầy lễ tân truyền đến.
"Biết đâu hai vị là một đôi, khách sạn đặc biệt nâng cấp cho hai vị thành phòng Tổng thống với giường King."
"Chúc hai vị ở lại vui vẻ."
Lộ Nhâm phun ra một ngụm nước.
Đúng là phòng Tổng thống sang trọng.
Mặc dù đây là lời nói vô nghĩa, nhưng khi Lộ Nhâm mở cửa ra, suýt nữa bị viên cẩm thạch sáng chói làm cho mù mắt.
Lộ Nhâm sững sờ nhìn phòng khách rộng rãi, trong lòng sửng sốt.
Vốn dĩ nghe nhân viên lễ tân nói, cậu nghĩ rằng nâng cấp giường King nghĩa là đổi từ phòng đôi thành giường King, nhưng, nhưng...!Thế này thật quá rồi, đúng không??
Ân Bắc Lâm đi tắm rồi.
Lộ Nhâm bắt đầu một mình khám phá phòng Tổng thống.
Đèn chùm pha lê sáng bóng treo bên trên, những cây đàn piano Steinway ở góc, chiếc ghế sofa to rộng, cậu ngồi trên đó cảm thấy quá mềm, không thoải mái như chiếc sofa ở nhà.
Gần bàn cà phê có một đ ĩa hoa quả, Lộ Nhâm lấy một quả nho, đi tới quầy bar nhỏ dạo quanh.
Rượu vang Dom Perignon được cho vào trong bát nước đá, ly rượu vang được treo ngược, lối đi bày đủ đồ trang trí tinh xảo kiểu phương Tây, trên tường treo những bức tranh siêu lớn.
Trong khung tranh màu bạc, các màu tím, hồng và xanh trộn lẫn với nhau.
Như một giấc mộng, Lộ Nhâm không hiểu nó, vì vậy cậu quyết định gọi nó là nghệ thuật.
Băng qua lối đi lấp lánh, đi đến hành lang phía bên kia, mở vài cánh cửa xem thử.
Ngoài phòng tập nhỏ, ở đây còn có một văn phòng siêu lớn, vô cùng xa xỉ, gỗ là chất liệu trang trí chủ đạo, nối với tủ sách trên trần nhà - thực sự có sách trên đó.
Tò mò lật vài cuốn sách, phát hiện không phải là tiếng Anh mà toàn là những thứ tiếng nước ngoài khó hiểu, Lộ Nhâm nghẹn ngào, vội vàng đặt lại một cách trịnh trọng.
Ngồi ở trên ghế ông chủ xoay một vòng, cái bàn gỗ lim đờ đẫn nhìn cậu, Lộ Nhâm xoay hai vòng, cảm giác có gì đó không đúng, ngồi thẳng lưng.
Phù.
Mặc dù phòng tổng thống sang trọng, Lộ Nhâm thở dài nghĩ, nhưng thay vì để ở, hợp để…
Bình tĩnh nghĩ lại, mặc dù tất cả đều lấp lánh - nhưng căn phòng này có vẻ nhỏ hơn nhà của nam chính một chút, ít nhất ban công của Ân Bắc Lâm cũng lớn cực kì…
Với lại nhà của nam chính là tông màu xám trắng đơn giản, mọi thứ ở đây quá bắt mắt, không tiện nghi, cũng không thu hút lắm...
Chờ đã...!Cậu đang kén chọn sao...?
Lộ Nhâm đột nhiên thấy tội lỗi vô cùng.
Mặc dù là một kẻ bần hàn vô sản, nợ nần chồng chất nhưng vẫn cho rằng người ta không tốt bằng nhà Ân Bắc Lâm sao?
Sao cậu dám hả Lộ Nhâm?! Quên họ của mình là gì rồi à?
Tự đáy lòng lên án bản thân, Lộ Nhâm lắc đầu cúi người rời khỏi văn phòng xa hoa này.
Đến cánh cửa cuối cùng, Lộ Nhâm lại mở to mắt - ở đây có phòng ngủ!!
Đm, còn là giường đôi!
Lộ Nhâm ngây một hồi, nếu ở đây còn có cả giường đôi, vậy giường King nâng cấp là loại giường nào...?
Lộ Nhâm vội vàng trở lại phòng ngủ chính.
Khi thấy phòng ngủ chính, cậu hoàn toàn sững sờ, "..."
Cái gọi là giường King nâng cấp, hóa ra lại là một chiếc...!giường siêu lớn?
Lộ Nhâm choáng váng.
...Kích thước của chiếc giường này là quá lớn!
Giường ở nhà đã là King size rồi, giường này còn lớn hơn giường ở nhà nam chính, cậu nghĩ bốn người đàn ông trong chương trình cộng với đạo diễn Từ ngủ cũng còn thừa, bây giờ lại chỉ có cậu với Ân Bắc Lâm…
Có phải là lãng phí tài nguyên không? Lộ Nhâm sắp kêu lên, giường tốt thì cũng được nhưng ném cánh hoa hồng lên trên làm cái gì??
Còn tạo thành hình trái tim
Lộ Nhâm, "..."
Nghĩ đến cảnh Ân Bắc Lâm nhìn thấy cảnh này, cậu xấu hổ đến mức tự hỏi ông trời.
...Cứu, có thể nương náu trong phòng ngủ phụ được không?
Lộ Nhâm nước mắt lưng tròng nghĩ, cho dù không ngủ được ở phòng ngủ phụ, cậu cũng có thể ra chiếc sô pha nằm một đêm… Ghế sô pha rộng đến mức hai cậu còn nằm được.
Rõ ràng là không.
Cậu vừa nảy ra ý tưởng được hai giây thì đột nhiên có người gọi tên.
"Lộ Nhâm."
"Hả?" Lộ Nhâm sửng sốt một chút, nhanh chóng lớn tiếng đáp lại, "Em đây!"
"Chưa lấy áo ngủ," Giọng nói trầm thấp từ tính của Ân Bắc Lâm truyền ra từ bên trong, vọng ra, "Lấy giùm tôi."
Có vậy cũng quên?
Lộ Nhâm than thở trong lòng, tại sao ở nhà không thấy anh quên? ?
Cậu tự hỏi có phải Ân Bắc Lâm cố tình làm vậy không.
Nhưng cố tình cũng không có cách nào khác, bên ngoài có máy quay, không thể bảo Ân Bắc Lâm mặc đồ trong đi ra được.
Nhưng...!nhưng...
Lẽ ra là chuyện bình thường, nhưng hôm nay...!Lộ Nhâm không biết tại sao mình lại khó xử như vậy.
Cảm giác không phải như đưa quần áo cho đàn ông..
Giống như đưa cho phụ nữ...!Ờm, mặc dù không phải vậy, nhưng dù sao thì cậu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng có khăn tắm trong đó...!chắc không sao đâu.
Cầm đồ ngủ lụa màu xanh nước biển do khách sạn chuẩn bị, cậu gõ cửa phòng tắm, "… Anh, em vào nhé."
Không có tiếng trả lời, Lộ Nhâm nghĩ rồi liền đẩy cửa đi vào.
Đi vào lại là một lối đi lát đá hoa cương khác được trang trí đẹp mắt, gương sáng, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Chẳng trách vừa rồi Ân Bắc Lâm phớt lờ cậu, phòng tắm trong phòng ngủ chính lớn như vậy, đoán là anh không nghe thấy.
Có tiếng nước rả rích bên trong.
Lộ Nhâm cũng không nghĩ nhiều, cầm áo ngủ tiếp tục đi.
Ngay khi cậu rẽ ở lối đi, cậu nhìn thấy một bóng lưng–
– trần như nhộng, nghiêng sang một bên.
"Bịch"
Đồ ngủ trong tay rơi xuống đất, Lộ Nhâm như hóa đá.
Như nghe thấy động tĩnh, người đàn ông đang lau tóc đứng cạnh bồn tắm quay lại.
Một giây tiếp theo, Lộ Nhâm nhìn thấy Ân Bắc Lâm nhướng mày, lau tóc rồi đi tới.
Những giọt nước ướt đẫm từ mái tóc đen của anh và nhỏ xuống bờ vai rộng.
Lộ Nhâm ngơ ngác nhìn người đi tới, giọt nước trượt xuống cơ bắp trắng trẻo, uốn thành dòng nước nhỏ giọt, chảy qua cơ bụng, xuống nhân ngư, chảy tới bắp đùi...
Một giây tiếp theo, Lộ Nhâm quay đầu nhanh như mắt bị chọc phải.
Người đàn ông trước mặt cười khẽ.
"Cũng không phải là chưa nhìn thấy." Ân Bắc Lâm dừng lại, khóe môi nhếch lên thích thú, "Không phải cậu xấu hổ chứ?"
…Xấu hổ cái gì, chẳng lẽ tôi không thể là chán rồi không muốn nhìn nữa à!
Tim đập thình thịch, Lộ Nhâm không muốn tranh cãi với Ân Bắc Lâm, cúi đầu đưa đồ trong tay qua, "...Anh, anh mặc nhanh đi."
"Nhanh cũng được…" Ân Bắc Lâm lười biếng nói, "Nhưng cậu làm giá treo cho tôi, sao mà nhanh được?"
Giá treo?
"Giá treo cái gì, quần áo đây…" Lộ Nhâm vô thức nói, bỗng thấy trên tay nhẹ hẫng.
Cúi đầu nhìn, thấy một cái giá áo trên tay trái, bên trên là luồng khí.
…Còn đồ ngủ…
Lộ Nhâm lại run rẩy nhìn xuống - thứ mà đôi giày cậu giẫm từ lúc nào là một màu xanh nước biển quen thuộc.
Lộ Nhâm, "..."