Năm ngón tay của Lộ Nhâm bị nắm chặt kéo xuống.
Sáng sớm bận bịu hơn nửa giờ, mãi mới làm xong, Ân Bắc Lâm đè lên người cậu, ôm lấy cậu, lười biếng cọ xát vào cổ cậu.
Đầu Lộ Nhâm trống rỗng, hiền đến nỗi không thể hiền hơn.
Ân Bắc Lâm sảng khoái từ trên giường vật dậy hôn lên vành tai cậu, cậu vẫn đang nằm trên giường.
Ngay khi Ân Bắc Lâm rời đi, mặt Lộ Nhâm có chút đỏ lên.
Cậu phục chính mình, Lộ Nhâm xấu hổ nghĩ, sáng sớm Ân Bắc Lâm nói làm cũng làm theo… không có chính kiến chút nào.
Rõ ràng hôm qua đã vậy rồi…
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm nhớ tới lời mà tối hôm qua Ân Bắc Lâm ép phải nói, sắc mặt càng đỏ hơn.
Lộ Nhâm kéo chăn bông lên, che mặt rú lên.
Mới hai giây, cơ thể đột nhiên giật bắn lên - chiếc chăn bông bị kéo ra.
Lộ Nhâm giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì người đột nhiên trống không.
Ân Bắc Lâm một tay đỡ vai cậu, dùng tay kia luồn qua chân rồi bế cậu lên.
“!”
Đột nhiên nhẹ bẫng khiến Lộ Nhâm giật mình, vội vàng vòng tay qua vai Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm ôm cậu đi về phía nhà bếp.
Anh mặc áo ngủ, phía trước vẫn để hở, trong nháy mắt, Lộ Nhâm có thể nhìn thấy Ân Bắc Lâm xương quai xanh trắng nõn có một vết răng tím - hình như là bị cậu cắn.
Mặt Lộ Nhâm càng nóng hơn, trong lòng không khỏi chửi thề một tiếng.
Không phải lại muốn nữa chứ?
“Anh!” Lộ Nhâm bị cơ bắp cường tráng của Ân Bắc Lâm làm hoa mắt, khuôn mặt nóng rực, hoảng sợ từ chối, “Em không thể nữa!… Em đau lưng quá!”
Hơn nữa… Lộ Nhâm sắp gào thét rồi, cho dù anh là nam chính thì cũng không sợ suy thận à?! Hả???
“Ai nói anh muốn nữa."
Ân Bắc Lâm nói, ôm cậu ngồi xuống.
Anh dùng đôi mắt phượng đen nhìn qua rồi nhướng mày, “Anh đưa em ra ăn cơm.”
Su đó Lộ Nhâm nhận ra trên bàn có một bàn đồ ăn sáng tinh tế nóng hổi - có lẽ là do nhân viên mang đến.
Thì ra là ăn cơm thật… tối qua không đến nhà ăn, cậu còn tưởng là nhà ăn py hay gì.
Ân Bắc Lâm lười biếng nói: “Hình như em nghĩ anh cầm thú quá rồi.”
Nghe anh nói lời này, Lộ Nhâm lập tức xấu hổ, “Không… anh đột nhiên như thế này…” Cậu cứng họng hồi lâu rồi mới than phiền: “Em có thể tự đi được!”
“Không phải đau lưng sao?”
“…“ Đó là chuyện lúc sau!
...Quên đi, dù sao cũng không thể nói được anh.
Lộ Nhâm không khỏi rối rắm, đỏ mặt, chuẩn bị xuống khỏi tay Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm dùng một tay ôm lấy eo cậu, ôm cậu vào lòng, “Xuống làm gì?” Ân Bắc Lâm cười nửa miệng, "Ngồi trên người anh không phải tốt hơn sao?"
Lộ Nhâm mặt nóng bừng, kìm lòng không đậu nói: “Anh như thế này em ăn không nổi…”
“Ồ?”Ân Bắc Lâm kinh ngạc nhướng mày nhìn cậu "Muốn anh đút cho em ăn à?"
Lộ Nhâm, "..."
Anh ơi, ai dạy anh đọc hiểu vậy?!!
Cậu đầu hàng.
Bây giờ Ân Bắc Lâm định ôm cậu, vậy thì cứ ôm đi — dù sao cũng không phải một hai lần.
Lỗ tai đỏ bừng, Lộ Nhâm bắt đầu ăn lấy ăn để.
Ân Bắc Lâm như không đói bụng, vui vẻ nhìn cậu, dựa lưng vào ghế.
Lộ Nhâm thấy mặt nóng bừng, nuốt một ngụm cháo, hoang mang thúc giục, “Sao anh không ăn đi.”
Ân Bắc Lâm lười biếng mở miệng.
...Còn muốn được đút cho ăn?
Đúng là công chúa.
Lộ Nhâm toát mồ hôi hột, cầm lấy một cái bánh bao nhân tôm đưa qua.
Ân Bắc Lâm cắn vài cái đã hết rồi lại mở miệng.
Lộ Nhâm, "...= ="
Cứ như vậy, cậu ăn một miếng, lại đút cho anh một miếng, chầm chậm ăn tiếp mấy miếng.
Lộ Nhâm đã ăn no, định đút thêm một miếng nữa cho Ân Bắc Lâm thì đôi đũa của cậu đột nhiên khựng lại.
Một bàn tay to ấm áp luồn vào vạt áo ngủ rồi dán lên lên eo trần của cậu.
Lộ Nhâm sững sờ, quay đầu - bắt gặp đôi mắt đẹp tuyệt chứa đầy dục vọng của Ân Bắc Lâm.
“Cục cưng.” Ân Bắc Lâm trầm giọng nói: “Ăn xong rồi, bây giờ cho anh xin phép làm cầm thú được không?”
Lộ Nhâm, “…”
Cái gọi là mặt người dạ thú chắc là như thế này.
Sau hai ngày ở nhà, Lộ Nhâm cảm thấy mông hơi không bình thường.
Không phải đang xem phim bị kéo lấy ôm, thì cũng là lúc đang tắm.
Mười anh em ngón tay của Lộ Nhâm, đó gọi là làm việc chăm chỉ ngày đêm.
Cũng may, cậu luôn biết chỗ nào đó của mình chưa chăm tốt, nên cũng không đến nỗi.
Nhưng dù như vậy, Ân Bắc Lâm vẫn là không thỏa lòng, mỗi ngày đều nghĩ tới vào sâu giao lưu một lần, sợ tới mức Lộ Nhâm từ chối ba lần liên tiếp.
“Không, không được!” Lộ Nhâm đưa tay đập vào ngực Ân Bắc Lâm, lắp bắp nói: “Hôm nay không được.”
“…”
Ân Bắc Lâm chống hai tay nâng người lên, chăn bông từ trên vai trượt xuống.
Anh yên lặng nhìn Lộ Nhâm, vẻ mặt rất không hài lòng nói: “Lại là lần sau?”
“Tại sao?” Ân Bắc Lâm khẽ cau mày, “Ngày hôm qua đau thì không sao, nhưng hôm nay phải cho anh một lý do.” "
Lần trước em không thoả mãn sao? ”Ân Bắc Lâm dừng lại nói, “Nhưng không phải lúc đó cũng bắn vài lần rồi sao…”
…Cái quái gì vậy! Lộ Nhâm vội vã giơ tay che miệng Ân Bắc Lâm, "Không phải!"
Khuôn mặt điển trai bên dưới của Ân Bắc Lâm bị che lại, đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy vẫn nhìn cậu đầy khó hiểu và bất mãn, câu nói "Nếu thoả mãn thì sao không cho làm" sắp bay ra từ trong ánh mắt.
“Không… anh à, ngày mai chúng ta có một lịch trình!” Lộ Nhâm buông tay đang che miệng Ân Bắc Lâm, ngượng ngùng nói, “...Lúc đó dáng đi của em kỳ cục phải làm sao!”
Ân Bắc Lâm dừng lại.
Chết tiệt, tên này sẽ không quên đâu, đúng không?!! Lộ Nhâm sắp gầm lên.
Cậu nhanh chóng nói thêm, “Còn nữa, lần nào anh cũng làm như vậy… Mắt em lại sưng lên, người khác sẽ nhìn thấy.”
Ân Bắc Lâm im lặng.
Bị anh nhìn chằm chằm trong yên lặng, ánh mắt Lộ Nhâm loé lên.
Thật ra hai điều này đều không phải lí do quan trọng nhất.
Lí do quan trọng nhất...!là cậu với sợ.
Bình thường thì không sao, nhưng cái khoái cảm lần trước, mỗi lần nghĩ lại cũng thấy…
Quá điên rồ.
Đến mức, Lộ Nhâm mặt đỏ bừng nghĩ, sắp không còn là chính mình nữa.
Ân Bắc Lâm vẫn nhìn cậu chằm chằm, giống như không vừa lòng với câu trả lời này.
Lộ Nhâm hơi áy náy lại hơi buồn cười.
…Chỉ là mấy ngày nay không ấy ấy thôi mà?
Sao lại giận dỗi như một đứa nhóc vậy?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Ân Bắc Lâm, lòng Lộ Nhâm lại mềm nhũn.
Cậu đưa tay vuốt mái tóc đen của Ân Bắc Lâm ra sau đầu, làm một chút tâm lý, hít một hơi.
“…Lần sau được không anh,” Lộ Nhâm mặt đỏ bừng nói, “Đợi bận xong rồi… em, em hứa!”
Ân Bắc Lâm nhìn cậu chằm chặp, “Thật sao?”
"…Thật!”
Vừa dứt lời, người trên người đột nhiên cúi xuống.
Sợi tóc xẹt qua bên gáy, ngứa ngáy, hơi thở ấm áp lướt qua hốc vai, thân thể Lộ Nhâm trong tiềm thức run lên - xương quai xanh bị cắn.
Hơi đau, lại bị ai đó cắn.
Ngay khi Lộ Nhâm gằn giọng, liền nghe thấy Ân Bắc Lâm uể oải.
"Đóng dấu rồi,” Ân Bắc Lâm nói, “không được hối hận.”
Nói xong, Ân Bắc Lâm lăn lộn nằm xuống.
Ân Bắc Lâm luồn tay từ phía sau ôm lấy eo cậu, quấn lấy cậu.
Người ta hay nói người thích ôm khi ngủ thiếu cảm giác an toàn - nhưng thật lòng mà nói, việc ở cạnh nhau ấm áp như vậy quả thực rất thiết thực và thoải mái.
Lộ Nhâm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
"Với lại..."
Trái tim Lộ Nhâm căng lên...!còn gì nữa?
Giọng nói quyến rũ lười biếng của Ân Bắc Lâm vang lên từ phía sau, "Anh không phải anh của em, anh là chồng em."
Lộ Nhâm, "..."
Ngày hôm sau, buổi ra mắt của "Đao Phong" đã được tổ chức tại rạp Lâm Giang Hoàn Vũ.
Rạp Hoàn Vũ là một rạp chiếu phim độc lập vô cùng lớn, được bao quanh bởi trung tâm mua sắm CBD lớn nhất ở Lâm Giang, bên ngoài rạp chiếu phim được rải thảm đỏ.
Buổi ra mắt bắt đầu lúc mười hai giờ trưa, mọi người đã chờ sẵn bên hàng rào từ sáng sớm.
Thời gian đến, mọi người lần lượt vào.
Tiếng hét của fan vang lên không ngừng.
Văn Nhân và Hà Uyển trốn học thể dục đến xem, bò trên sàn gần bức tường kính của trung tâm thương mại, lo lắng chờ đợi.
Tầng này của trung tâm thương mại chật ních người hâm mộ, giống như hai người bọn họ, không đến kịp xếp hàng ở hàng đầu, Văn Nhân và Hà Uyển cũng xem như may mắn đến trước, khi đến có một chỗ trên tầng , nếu không đã bị bảo vệ đuổi lên tầng rồi.
Chờ gần một tiếng đồng hồ, Hà Uyển đứng lại liếc nhìn điện thoại, “Sao vẫn chưa tới?”
“Dư Hoài và Nhiêu Manh Manh đã đến rồi …”
“Còn hai phút nữa.” Văn Nhân bình tĩnh nói, "Chắc là sắp đến rồi.”
Quả nhiên, một lúc sau, một chiếc ô tô màu đen chạy tới.
Hà Uyển trợn to hai mắt, hưng phấn bắt tay Văn Nhân, "Đến rồi! Đến rồi!"
Vừa nói xong, Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm lần lượt xuống xe.
Ngay khi cả hai bước xuống xe, máy quay hai bên thảm đỏ lập tức nhắm vào họ.
Xuyên qua bức tường thủy tinh, Hà Uyển có thể nghe thấy.
Văn Nhân đang ôm cô, hai người kích động hét "Aaaaaa".
Không chỉ có họ, những người đang đợi ở đây, trên tầng này đều la hét.
——Không thể nào, hai người này thực sự quá đẹp trai.
Tóc của ông Lâm được chải ngược trông rất trưởng thành, anh mặc một chiếc áo khoác dài bằng vải lanh đan chéo màu xám ở bên ngoài và một chiếc áo cổ lọ màu đen sẫm ở bên trong.
Bộ đồ này nếu là người khác mặc thì có vẻ hơi xuề xòa, nhưng khi mặc lên người Ân Bắc Lâm lại có cảm giác lạnh lùng trầm tĩnh.
Lộ Nhâm mặc bộ đồ xám chì.
Chiếc áo sơ mi lụa tuyết bên trong được cài cúc tỉ mỉ đến chiếc trên cùng, chiếc cà vạt bóng màu xám đậm — mọi thứ đều toát lên phong thái ưu tú, ngoại trừ chiếc khăn vuông màu tím đậm pha chút đỏ trên ngực.
Vừa có chút quỷ dị, vừa có chút quyến rũ.
Hai người ở bên nhau, fan hét lên như khiến thủy tinh rung lên.
“Ông Lâm aaaaaa đẹp trai quá!!”
“Lộ Nhâm!! Lộ Nhâm ơi nhìn em đi!!”
“Nhất Lộ Hướng Bắc em yêu các anh!!!”
Hà Uyển biết mình gào thét qua kính cũng vô dụng, nhưng cũng không kìm nổi mà hét thêm mấy tiếng.
Cô kích động nhìn hai người từ trên cao.
Từ khi xem Người Tình Trong Mộng, sau đó Ân Bắc Lâm trực tiếp thông báo yêu đương, nổ cả mạng - cô liền lập tức lọt hố.
Lần đầu tiên trong đời đu cp thật.
...Hơn nữa, hai người này, đi cùng nhau, thực sự là hoàn toàn xứng đôi!
Hà Uyển sắp khóc luôn rồi.
Lúc vừa xuống xe, mặc dù khoảng cách xa, nhưng Hà Uyển có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng toát ra từ ngôn ngữ cơ thể và vẻ mặt của Ân Bắc Lâm.
Đó là sự điềm tĩnh của một siêu sao.
Anh đã quen với tất cả sự chú ý, xa vời khiến người ta cảm thấy không thể đạt được.
Nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy ông Lâm đưa tay vào phía bên trong xe.
Ngay khi tay Lộ Nhâm đưa lên - trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Ân Bắc Lâm, tựa như tuyết tan mùa xuân, khẽ cười nắm tay cậu.
Khi Hà Uyển nhìn thấy vẻ mặt sinh động của ông Lâm, liền muốn cắn khăn tay.
Có cp nào ngọt ngào hơn thế này không???
Cô nghĩ rằng không có đâu!!!!.