Chuyện phải kể từ nửa tiếng trước.
Lộ Nhâm đi giày cao sáu phân cuống cuồng suýt thì ngã tận hai lần mới chạy từ xe đến phòng nghỉ của Ân Bắc Lâm trong năm phút.
Cuối cùng cũng cửa, Lộ Nhâm hổn hển gõ cửa, “Anh Lâm? Em đến rồi, em là Lộ Nhâm.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vào.”
Lộ Nhâm nuốt nước bọt.
Run rẩy đẩy cửa ra, cậu rùng mình.
Không phải vì "cảm giác lạnh lùng áp bức" của nam chính, mà bởi vì phòng nghỉ của Ân Bắc Lâm có điều hòa.
Lộ Nhâm đứng ở cửa kinh ngạc.
Nhìn từ bên ngoài, phòng chờ của Ân Bắc Lâm chẳng qua là một cái lán tạm bợ, nhưng bên trong lại khác...
Không khí phảng phất mùi hương tao nhã, đèn sáng trưng, chiếc bàn gương tròn trông có vẻ đắt tiền.
Ân Bắc Lâm đang ngả lưng đọc sách trên chiếc ghế sofa trắng.
Trên sô pha có mấy cái gối vuông có chữ HERME, bên cạnh có một cái đèn sàn thiết kế rất đẹp, còn có một cây thiên tuế rất đẹp mắt...
Lộ Nhâm mím môi.
...Quả nhiên vô nhân tính y như Đông Phương Chi Trúc viết.
Một bia đỡ đạn như cậu phải chen chúc trên một chiếc xe để trang điểm.
Ân Bắc Lâm làm một phòng nghỉ ở nơi hẻo lánh này, có điều hòa cũng thôi đi, lại còn lắm đồ linh tinh như thế này...
Không, có nhất thiết phải đặt ghế sô pha với thảm ở đây không?
Lộ-giai cấp vô sản-Nhâm im lặng.
“Đứng ở cửa làm gì,” Ân Bắc Lâm mắt vẫn dán vào sách, “Lại đây.”
“Ồ!… Đến đây!”
Xoa xoa da gà nổi lên bởi điều hòa, Lộ Nhâm cẩn thận đóng cửa lại rồi bước tới.
Giày cao gót đen dè dặt dẫm lên thảm màu xám đậm, cậu đứng bên sô pha, lúng túng giải thích, “Anh Lâm...!Ban nãy em không kịp xem điện thoại nên mới tới muộn, xin lỗi.”
Ân Bắc Lâm thản nhiên nói.
Tay anh vẫn đang cầm một quyển sách, bìa sách màu đen tuyền, vì vậy nên ngón tay cầm sách vô cùng trắng, gọn gàng lại thanh mảnh.
Vì mê tay nên Lộ Nhâm vô thức nhìn một cái, phát hiện trên cuốn sách có hai chữ.
"Siddhartha Gautama".
...Nam chính thích đọc kinh Phật?
Bỏ đi, Lộ Nhâm lắc đầu, bây giờ không phải lúc nghĩ tới cái này.
Cậu lắp bắp nói: “Anh Lâm, về năm triệu, em…”
“Tôi sẽ bảo Hoàng Oanh đi trả.” Ân Bắc Lâm để thẻ đánh dấu trang vào trong sách, bình tĩnh nói: “Yên tâm.”
...Đm!?
Còn có chuyện như vậy??
Lộ Nhâm không khỏi nhếch miệng cười, có lẽ là bởi vẻ mặt vui vẻ của cậu quá rõ ràng, Ân Bắc Lâm nhướng mi liếc cậu một cái.
Lộ Nhâm bị nhìn, nhanh chóng kiềm chế nở một nụ cười, hùng hổ nói: “Con người Lâm thật sự tốt bụng quá đi.”
Nói vậy, Lộ Nhâm học theo mấy cô gái trang điểm cho anh hôm nay, giơ hai ngón tay cái nịnh nọt, “Không hổ là anh Lâm, anh Lâm là người tốt bụng nhất mà em từng gặp!”
Nói xong, Lộ Nhâm lại cười rạng rỡ.
Lúc đến, cậu còn đang suy nghĩ nên quỳ thế nào đáng tin hơn, nhưng bây giờ xem ra, cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi – nam chính đâu có khoa trương tàn nhẫn như Đông Phương Chi Trúc đã viết!
Tuy rằng sau này cậu sẽ trả lại, Lộ Nhâm vui vẻ nghĩ, nhưng bây giờ không có năm triệu, Ân Bắc Lâm bảo bỏ ra thì bỏ ra, cậu chỉ muốn đóng dấu Ân Bắc Lâm là người đàn ông tốt nhất trên thế giới haha...!
Lộ Nhâm còn đang vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm của Ân Bắc Lâm.
“Chỉ là năm triệu mà thôi.”
Lộ Nhâm sửng sốt, người đối diện chậm rãi đóng sách lại.
“Tiêu chút tiền tiêu vặt cho đồ chơi nhỏ.”
Nói lời này, Ân Bắc Lâm đứng dậy, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cậu, ngản ngớn nói, “Tôi rất sẵn lòng.”
“Đồ chơi nhỏ” khiến hai ngón tay cái của cậu cứng đờ.
Lộ Nhâm, "..."
"Thế nào?," Ân Bắc Lâm lười biếng "Hả?" một tiếng, "Biểu cảm gì đây?”
Giày cao gót lùi lại phía sau.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, cười lắp bắp nói: "Không, không, em...!Em chỉ đang nghĩ, năm triệu cũng không nhỏ, hay, hay là trả lại anh Lâm thôi...”
"Ồ? Trả lại?" Ân Bắc Lâm đến gần, cười như không cười, “Vậy ngày mai cậu sẽ trả cho quản lý của cậu trước, hay là trả cho tôi trước.”
“Hay là chuẩn bị quay tôi lần nữa, tìm người khác kiếm chút tiền tiêu vặt?"
"..." Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, "Anh ơi, do em hồ đồ, em, em chưa từng muốn quay cái gì để lấy tiền...!"
"Vậy thì cậu tính trả thế nào?” Ân Bắc Lâm, “Hử?”
...Nam chính ơi anh muốn gì thì nói, sao cứ đến gần vậy cứu?
"...Anh, anh Lâm," Lộ Nhâm lắp bắp, "Em, em có thể mượn tiền của anh trước để trả cho người ta...!Sau đó, trả anh gấp đôi?"
"Được."
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, "Vậy thì em…”
Dưới chân kêu một tiếng, Lộ Nhâm còn chưa nói hết, vô thức đưa mắt nhìn, mới phát hiện đằng sau chỉ còn một bức tường.
Quay lại, Ân Bắc Lâm giơ tay ra, chặn cậu lại trước tường.
Sau đó, Ân Bắc Lâm hơi cúi xuống nhìn cậu một cái.
Bị đôi mắt phượng đen thẳm lại sáng tỏ đó nhìn chằm chằm, Lộ Nhâm cảm thấy lông sau lưng dựng đứng!
Bị Ân Bắc Lâm chặn lại, không có đường lui, đầu và lưng Lộ Nhâm dán chặt vào tường.
Ân Bắc Lâm khẽ nhếch miệng, “Nhưng mà, đồ chơi phải ngoan ngoãn nghe lời mới được.”
Lộ Nhâm không khỏi nuốt nước bọt… Nghe, nghe lời gì?
Dây giày cao gót không biết bị nới lỏng từ lúc nào, Lộ Nhâm cũng không biết, sợ hãi nhìn người trước mặt, rụt rè hỏi.
"Làm, làm sao coi là nghe lời? Anh, anh Lâm?"
"..." Ân Bắc Lâm im lặng hai giây, "Trả bằng người."
Trả bằng người??
Hai mắt Lộ Nhâm tối sầm, thất vọng nghĩ, đó không phải là làm giẻ lau sao????
Không, cái này không được!! Lộ Nhâm tái nhợt, đầu gối nhũn ra.
Cậu run rẩy khóc không ra nước mắt, "Anh, em sai rồi, chúng, chúng ta có thể..."
Đổi cách khác...?
“Hử?”
Chỉ một tiếng “Hử” này, Lộ Nhâm hiểu ý của anh là “Cậu thử nói không xem?”.
Lời từ chối của Lộ Nhâm nghẹn ở cổ họng, tức hộc máu!
Cmn, nam chính anh ra ngoài hỏi một tên đàn ông xem ai muốn?
"Thế nào?" Đôi mắt phượng của Ân Bắc Lâm hơi nheo lại, có vẻ không vui, "Làm bạn trai của tôi, cậu không muốn?"
...Bạn trai?
Bạn trai cái gì cơ??
Đầu óc Lộ Nhâm trống rỗng, đờ đẫn nhìn người trước mặt.
Ân Bắc Lâm nhìn thấy Lộ Nhâm ngây ra, lông mày khẽ nhếch lên ý cười.
Bị kẹp chặt hàm, Lộ Nhâm rùng mình một cái, hoàn hồn.
Ân Bắc Lâm nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu khó mà chống lại nói: “Nói đi.”
“Em, em…”
Lộ Nhâm lắp bắp kinh hãi, đầu gối trái ý muốn của chủ nhân, mềm nhũn.
Dây giày cao gót đã nới lỏng từ lâu, chân cậu nhũn ra, giày cao gót rơi ra, Lộ Nhâm kinh hãi ngã về phía trước—
“Bịch!”
Lộ Nhâm ngồi lên người Ân Bắc Lâm, váy đỏ xộc xệch
Cậu thì không sao, nhưng Ân Bắc Lâm lại ngã xuống đất vang lên một tiếng to.
Lộ Nhâm nhìn thấy Ân Bắc Lâm bị mình đè ở dưới, cả mặt hiện đầy chữ “Đm”!
Mặc kệ Ân Bắc Lâm vừa nói gì, Lộ Nhâm nhanh chóng kéo Ân Bắc Lâm đứng dậy.
Ôm lấy mặt Ân Bắc Lâm, sờ lên sau gáy anh, Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, “Anh Lâm, anh không sao chứ—”
“Cạch—”
Cửa mở ra.
Lộ Nhâm sửng sốt một lát, hoảng hốt ngẩng lên, chỉ thấy Hoàng Oanh đứng ở bên cửa, biểu cảm như mây đen bao quanh thành phố.
"Đm, Oanh, chị Oanh?!"
“Hai người làm gì vậy hả?” Tiếng Hoàng Oanh lên cao quãng tám, dọa Lộ Nhâm giật nảy.
Lộ Nhâm giơ tay cuống cuồng giả thích, “Không phải...!Chuyện không phải...”
Chuyện không phải như chị nghĩ đâu đm?!!
Lộ Nhâm vừa muốn nói, váy trên người bỗng rách.
Hai chân lập tức khép lại.
Đồng tử Lộ Nhâm co lại cả người bị Ân Bắc Lâm ôm vọt lên...!
Hoàng Oanh, “...”
“Chính là chuyện mà chị nhìn thấy đấy.”
Trước mặt Hoàng Oanh, Ân Bắc Lâm một tay ôm Lộ Nhâm, cúi đầu nhìn băng cá nhân trên người Lộ Nhâm.
Lộ Nhâm cứng người.
Anh uể oải nói, “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Lộ Nhâm, “...”
Hoàng Oanh, “...”