Sáng hôm sau Hạ Huỳnh bị Lạc Niệm Niệm gọi dậy, phòng ngủ không lắp đặt máy quay, Lạc Niệm Niệm là người đại diện tiến vào gọi người là thích hợp nhất.
“Có phải tối qua hai người lại tiến hành cuộc sống về đêm không?” Lạc Niệm Niệm dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết.
Hạ Huỳnh ngượng ngùng vùi mặt trong ổ chăn, rầu rĩ cất tiếng: “Tớ cũng hết cách.”
Lạc Niệm Niệm tấm tắc hai tiếng: “Tớ thấy hôm nay tâm trạng của Bạc Kiến Từ tốt vậy là hiểu rồi, lúc làm bữa sáng cũng nhiều hơn.”
Hạ Huỳnh xốc chăn lên đột ngột ngồi dậy, vẻ đỏ ửng còn chưa hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt, cô vỗ hai má định trấn tĩnh bản thân.
“Tối nay tớ và anh ấy ngủ riêng!” Cô cắn răng nói.
Lạc Niệm Niệm chẳng tin một chữ nào trong lời nói của cô, cô bạn nhướng mày nói: “Tùy cậu, nhưng bây giờ mau rời giường đi, phải quay show đó.”
Hạ Huỳnh có cảm giác bị xem nhẹ…
Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng, mứt hồng làm xong hôm qua đúng lúc có thể sử dụng. Bạc Kiến Từ giúp Hạ Huỳnh quệt mứt hồng trên miếng bánh mì, sau đó đặt vào đĩa của cô, động tác dịu dàng ngay cả dáng vẻ cũng dịu dàng.
“Sao hôm nay em không khen anh nữa.” Anh cười hỏi.
Hạ Huỳnh cắn một miếng bánh mì lớn cho hả giận, giống như nó là Bạc Kiến Từ: “Không đáng khen, khen rồi anh bay vút lên cao, em quyết định thu về những lời đã khen anh trước đó.”
“Kiên quyết thế à?” Bạc Kiến Từ cười nhẹ.
Hạ Huỳnh hừ hừ: “Đợi em xem biểu hiện của anh rồi mới quyết định.”
Tổ chương trình cũng lờ mờ đối với đoạn đối thoại này, nhưng nó cũng không trở ngại đem cảnh này làm một đoạn nhỏ giữa hai người. Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, đoạn nhỏ này càng giống như là đường, cũng càng giống khoe ân ái.
“Em muốn ăn bánh hoa quế không?” Bạc Kiến Từ nghĩ cách dỗ dành cô, “Muốn uống trà hoa quế không? Ở sân có một cây hoa quế, chúng ta có thể hái hoa để làm.”
Hạ Huỳnh vốn muốn gật đầu, nhưng lập tức cảm thấy mình phải dè dặt một chút: “Có thể làm xong hôm nay không?”
“Hoa quế hái xong phải hong gió một đêm mới làm được.” Bạc Kiến Từ thấy cô có hứng thú bèn nói cô nghe, “Ngày mai có thể làm kẹo hoa quế và bánh hoa quế cho em.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi hái hoa quế.” Hạ Huỳnh vẫn không nhịn được, cô luôn giữ lòng hiếu kỳ đối với những việc chưa từng tiếp xúc, “Có phải cần hái rất nhiều không?”
Bạc Kiến Từ gật đầu: “Chờ lát nữa phơi hoa quế, anh sẽ đi soạn nhạc, em ở bên cạnh xem thử có linh cảm viết lời không.”
Hoa quế thật sự rất thơm, lúc Hạ Huỳnh tới gần hít một hơi, mùi hương thấm vào lòng người. Ánh sáng vàng rọi trên cành, cô không giống Bạc Kiến Từ hái hoa, mà dùng kéo cắt cả nhánh cây xuống.
Hạ Huỳnh cắt tỉa lá cây xong thì đặt những đóa hoa quế này trong phòng ngủ và phòng khách, theo sự chuyển động của cô, hình như cả ngôi nhà đều tràn đầy mùi hoa quế.
Lần này Bạc Kiến Từ có mang theo đàn ghi-ta, vốn định nhân lúc nghỉ ngơi đàn cho Hạ Huỳnh nghe. Anh đã có ý tưởng về giai điệu từ sớm, thế là lấy đàn ghi-ta thực hành ngay xem thử hợp âm có hợp không.
Khi Hạ Huỳnh đang ở bên cạnh cầm cuốn sổ tay đờ người ra thì một giai điệu vui tai chợt khiến cô bừng tỉnh.
“Anh đã soạn nhạc xong rồi?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Bạc Kiến Từ cười cười: “Đâu có đơn giản như vậy, cơ mà hôm nay chắc là có thể hoàn thành.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Huỳnh cũng hiểu được mình phải cố gắng, không thể để cuốn sổ tay trống trơn mãi, cho dù quẹt đại cũng phải quẹt mấy cái.
Đoán chừng mất một buổi chiều, Hạ Huỳnh rốt cuộc viết được mấy chữ trên cuốn sổ tay, mức độ khó khăn có thể so với viết bài văn hồi thi đại học, thậm chí còn khó hơn.
Bạc Kiến Từ giống như người thầy, vươn tay về phía Hạ Huỳnh: “Em viết lời sao rồi? Cho anh xem.”
Hạ Huỳnh giấu cuốn sổ ở sau lưng, lập tức mím môi nói: “Em còn chưa viết xong, đợi thêm lúc nữa.”
Bạc Kiến Từ không ép cô, đối với người lần đầu thử viết lời, đây vốn là chuyện rất khó khăn.
“Vậy em chờ anh soạn nhạc xong, khi đó khẳng định có thể cho em nhiều linh cảm hơn.” Anh nói.
Hạ Huỳnh gật đầu, sau đó sờ bụng: “Hình như em đói bụng rồi, buổi tối mình ăn gì thế?”
“Cơm với tôm xào dứa chua ngọt thế nào?” Bạc Kiến Từ nuông chiều hỏi.
Đôi mắt Hạ Huỳnh phát sáng, gật đầu ngay: “Em thích món đó lắm!”
Khi mùi thơm phức của món tôm xào dứa chua ngọt bưng tới trước mặt Hạ Huỳnh, cô cầm thìa cảm thán một tiếng: “Mặc cho ai nhìn em cũng phải khen một câu A Từ nhà em thông minh khéo tay.”
“Chẳng phải em đã nói sẽ không khen anh nữa à?” Bạc Kiến Từ vừa ngồi xuống vừa cười hỏi.
Hạ Huỳnh nếm một miếng, cô than thở ra tiếng: “Em chỉ là nể tình thức ăn ngon. Nói thật, em cảm thấy đây là một chương trình mỹ thực.”
Nhân viên cách đó không xa có cùng cảm tưởng gật đầu, mùi thức ăn đã bay ra từ sớm, bọn họ ngoại trừ nuốt nước bọt thì chẳng thể làm gì cả, thật là thèm ăn mà.
“A Từ, nếu anh làm blogger mỹ thực chắc là cũng thu hút một lượng lớn người hâm mộ.” Hạ Huỳnh nhìn anh nói.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Anh thấy với khuôn mặt này của anh là đủ rồi.”
Hạ Huỳnh không ngờ anh sẽ nói vậy, cô chỉ im lặng vài giây rồi mới gật đầu tán thành: “Em cho phép anh khen bản thân như vậy, bởi vì đó là lời thật.”
Buổi tối, Hạ Huỳnh tắm xong đi ra, Bạc Kiến Từ vẫn ngồi trước máy tính làm việc, nghiêm túc đến mức hoàn toàn khác biệt với tên vô lại tối qua.
“A Từ, anh không đi tắm nghỉ ngơi sao?” Cô hỏi một câu.
Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh soạn nhạc xong trước thế thì em viết lời cũng tiện hơn.”
Hạ Huỳnh ngẩn ra, cô không ngờ Bạc Kiến Từ lại thật sự lo lắng tới điểm ấy, thậm chí còn bày ra điệu bộ không làm xong thì không nghỉ ngơi. Cô im lặng ở một bên, lắng nghe giai điệu đứt quãng ngày càng lưu loát, cũng càng ngày càng hay hơn.
Chờ khi giai điệu kia hoàn thành, Hạ Huỳnh rõ ràng nghe được tiếng thở phào của Bạc Kiến Từ. Mà cô cũng là lần đầu nhìn thấy anh soạn nhạc, nghiêm túc sốt sắng lại có kiên nhẫn, một Bạc Kiến Từ hoàn toàn khác biệt.
Hạ Huỳnh đột nhiên có linh cảm, cô chạy đến đầu giường đi lấy cuốn sổ tay.
“A Từ, anh đi tắm trước đi, hình như em có linh cảm rồi!”
Bạc Kiến Từ mỉm cười, anh đứng dậy lấy quần áo đến phòng vệ sinh. Chờ anh trở lại, Hạ Huỳnh đúng lúc buông bút xuống, cô khép lại cuốn sổ tay nói: “Cho em thêm chút thời gian nữa, em sẽ viết xong toàn bộ!”
“Xem ra anh có sự trợ giúp rất lớn đối với em.” Anh cười nói.
Hạ Huỳnh xoay chuyển con ngươi, cô nằm trên giường lăn vào lòng Bạc Kiến Từ, cô kéo cổ áo của anh, nhỏ giọng nói: “Anh giúp em nhiều vậy, thế…”
“Đi ngủ sớm chút.” Bạc Kiến Từ trực tiếp tắt đèn.
Hạ Huỳnh nhìn thấy căn phòng chợt tối sầm lại, cô chớp mắt không biết Bạc Kiến Từ có ý gì.
“Em đã quên ngày mai chúng ta ra ngoài hẹn hò sao?” Bạc Kiến Từ nhét Hạ Huỳnh về ổ chăn, “Buổi tối không nên quá mệt mỏi, anh sợ ngày mai em không dậy nổi.”
Hạ Huỳnh: “…” Người đàn ông này lại tri kỷ thấy ghét!
Ngày hôm sau, Hạ Huỳnh dậy sớm trang điểm nhẹ rồi thay một chiếc váy, bởi vì hôm nay có thể ra ngoài hẹn hò. Nói mới nhớ, cô và Bạc Kiến Từ yêu nhau lâu vậy, nhưng bị giới hạn trong thân phận người nổi tiếng, chưa một lần nào hẹn hò đúng nghĩa. Bạc Kiến Từ mặc áo sơ mi cùng màu với chiếc váy của cô, mái tóc chải thẳng tăng thêm mấy phần phong cách sinh viên ngây ngô.
Hạ Huỳnh nhìn anh cảm thán: “Hồi đại học nếu em có thể gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy, nhất định mỗi ngày đều chạy tới xem.”
Bạc Kiến Từ vừa nắm tay cô đi ra ngoài, vừa cười nói: “Không cần gặp được ở đại học, bây giờ có thể nhìn mỗi ngày.”
Hạ Huỳnh ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt chế nhạo nói: “A Từ nhà em bây giờ rất yêu chính mình đó.”
Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng đóng cửa xe, sau đó đi vòng qua chỗ ghế lái, thấy Hạ Huỳnh ngoan ngoãn cài dây an toàn xong anh mới yên tâm khởi động xe.
“Hình như chúng ta chưa từng hẹn hò trên đường phố, không nghĩ tới quay một show thực tế còn có thể thực hiện nguyện vọng.” Hạ Huỳnh ngẫm lại cũng rất kích động, “Ăn cơm, xem phim, có thể làm mọi việc một cách quang minh chính đại, thậm chí không cần đội mũ và đeo khẩu trang!”
Chương trình đã quay được mấy hôm, đây là lần đầu tiên Bạc Kiến Từ thấy Hạ Huỳnh hưng phấn vui vẻ như vậy, điều này khiến khuôn mặt anh cũng đượm theo ý cười.
Tới trung tâm thành phố Tân, tuy rằng hôm nay là ngày làm việc trong tuần, nhưng trên ngã tư đường vẫn rất đông người, tổ chương trình nghĩ tới nhân khí của hai người nên đã đề phòng trước.
Hạ Huỳnh xuống xe mới phát hiện không thấy Bạc Kiến Từ đâu, cô vừa nhìn xung quanh thì khóe mắt xuất hiện bóng dáng của một bó hoa. Cô theo bó hoa nhìn qua, đúng lúc thấy được Bạc Kiến Từ đang tươi cười.
“A Từ?” Hạ Huỳnh ngạc nhiên, “Anh chuẩn bị hồi nào thế?”
Bạc Kiến Từ cười đáp lại: “Anh đã nói trước với chị Đan, hẹn hò là phải tặng hoa cho nên anh liền chuẩn bị.”
Có lẽ cân nhắc đến việc để tiện cầm lấy, Bạc Kiến Từ không khoa trương tặng đóa hồng gì đó, nhánh hồng đơn giản phối với hoa cúc dại càng mới mẻ, cũng thích hợp với Hạ Huỳnh hơn.
“Em thích lắm!” Hạ Huỳnh nhận lấy, trên mặt không thể giấu được niềm vui, “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Nhìn thấy quần chúng nhiệt tình đang dần tụ tập lại xung quanh, Hạ Huỳnh cảm thấy nên mau chóng rời đi thì tốt hơn.
Tổ chương trình chọn một con đường râm mát tương đối ít người, lấy cảnh quay cho chương trình vừa đẹp lại rất thích hợp.
Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ nắm tay nhau, vừa đi vừa nói cười. Hai người không biết mình đã lên hot search, mà ảnh tiết lộ việc hẹn hò cũng đã đăng lên weibo. Trong ảnh chụp chính là đoạn Bạc Kiến Từ tặng hoa cho Hạ Huỳnh, chụp rất rõ nét, đặc biệt là nụ cười tươi trên mặt hai người.
—— rốt cuộc có spoiler rồi!
—— đợi lâu rồi, rốt cuộc khi nào phát sóng đây.
—— hai người đang cười cái gì, tại sao ngọt ngào vậy hu hu hu…
—— nhìn thấy Kiến Hạ xuất hiện, mị sống lại rồi!!!
—— là hẹn hò hả? Tặng hoa kìa! Tui rất chờ mong chương trình, mau chiếu đi!!
—— mọi người đều biết CP của tôi yêu đương chẳng khác nào là tôi yêu đương, cho nên cứ ngọt cho tôi!!
—— có một loại đồ đôi gọi là series váy của em sơ mi của anh…
—— hai người này đi trên đường giống như máy rải đường, đường không cần tiền à!
–
Lời tác giả:
Hạ Hạ: không cần tiền hì hì