Tiểu Phong ngồi ở trên giường cầm lấy điện thoại, gọi cho số điện thoại đã lâu cô không liên hệ, cô khẩn trương! Cô sợ hãi! Đầy cõi lòng cô chờ mong, trong mắt cô có ánh sáng, điện thoại được nhận!
“Alo! Mẹ.”
“Tiểu Phong, mẹ đột nhiên có một hội nghị khẩn cấp, hiện tại lại có rất nhiều việc, nên không quay về.”
Nói xong bên kia lập tức cúp máy, ánh sáng trong mắt Tiểu Phong từng chút từng chút biến thành trào phúng.
“Mẹ, mẹ có biết đã bao lâu mẹ không về rồi không? Tiểu Phong… nhớ mẹ.”
Tiểu Phong lẩm bẩm tự nói với màn hình điện thoại đã tối sầm, lại “rầm” một cái ném điện thoại ra ngoài hét lớn: “ ngày lẻ giờ phút giây đấy mẹ có biết không?”
“Hôm nay là sinh nhật tuổi của con mà mẹ, vì sao? Vì sao lại lần lượt cho con hy vọng lại lần lượt chính miệng hủy diệt đi? Vì sao? Mẹ nói cho con vì sao?”
Cô bé tuyệt vọng lần lượt kêu gào với người nhà của chính mình, cô mong chờ có người đáp lại, cô mong chờ có người ôm cô một cái nói cho cô biết vẫn có người yêu cô, vẫn có người để ý đến cô.
Đáy mắt thâm quầng của cô bé có thể thấy được, tơ máu màu đỏ trong mắt nhìn dữ tợn cực kỳ, hai tay cô bé ôm chân mình co thành một khối, ở trong căn phòng không có ánh sáng này, ánh sáng duy nhất vẫn là độ sáng màn hình điện thoại mà cô đã ném đi, nhưng rất nhanh đã tối sầm.
Qua một hồi lâu, cô bé ngẩng đầu nhìn lọ thuốc ngủ ở mép giường phát ngốc, trong ngăn kéo đã có vài lọ thuốc ngủ trống không, duỗi tay lấy nước lạnh bên cạnh uống xuống, xốc chăn lên nằm vào, trước khi nhắm mắt tự nói với chính mình: “Trần Phong, ngay mai tiếp tục sống.”
Những lời này là câu nói trước khi cô bé đi ngủ sẽ nói với chính mình, nói cho chính mình mỗi ngày đều đang đợi chính mình, đợi đến ngày mai, hôm nay hãy quên đi tất cả! Bắt đầu một ngày mới.
Ngày hôm sau, Tiểu Phong rời khỏi giường sớm, sau khi thu thập tốt đi bộ đến nơi làm việc, trên đường cô nhận được điện thoại mẹ gọi: “Trần Phong, công việc mẹ đã xin nghỉ giúp con rồi, mẹ một tháng cho con tiền không đủ tiêu hay sao? Hiện tại con nên học tập thật tốt, có phải mẹ hai ngày không nói con liền nghĩ rằng việc con thôi học mẹ không biết hay không, chiều nay mẹ hy vọng mẹ có thể nghe thấy tin con đến trường học.”
“Mẹ, con…” Lời nói của Trần Phong còn chưa nói xong điện thoại đã bị cúp: “Mẹ, mẹ có biết con đã trải qua cái gì ở trường học không?” Cô bé nói hết những gì chưa nói hết.
Các bạn học ở trường học cho rằng con là một quái vật dị loại, có bệnh, tất cả những thứ đó mẹ có biết không? Có thể mỗi lần điều tra cũng điều tra thêm những thứ đó hay không, những việc đó chẳng lẽ con không nói mẹ không thể đi điều tra hay sao? Hay là nói ở trong lòng mẹ chỉ cần con ở trường học bất luận là có an toàn hay không đều không quan trọng đây? Mẹ, mẹ có biết không? Con gái… mệt rồi.
Thời tiết hôm nay rất phù hợp với tâm tình của cô bé, buổi sáng khi ra ngoài trên đỉnh đầu răng đầy mây đen, Trần Phong đi trong mưa, cô đưa ô cho một cô bé mới tan học.
Trần Phong đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy bởi vì mẹ mình nói một câu đơn giản để mình bỏ bao nhiêu công việc, Trần Tĩnh bà ấy có biết tiền mỗi lần chính mình gửi qua cô chưa từng dùng một chút nào, số tiền của cô dùng đều là do cô tự làm việc mà kiếm lấy, cô đã có thể một mình đảm đương một phía, đã có thể tự nuôi sống chính mình. Trần Tĩnh, mẹ có biết không?
Cô bé ném một bình rượu không cuối cùng vào thùng rác, đi trong mưa, đột nhiên có vài người đi đến trước mặt cô, cô bé quen biết các cô, nhưng những người đó để lại cho cô mấy ký ức không tốt trong trí nhớ của cô.
“Ồ! Đây không phải là Trần Phong sao? Làm sao thế? Người mẹ có tiền của mày không cần mày, để mày trời mưa cũng không mang theo ô à? Muốn chúng tao nhường một cái ô cho mày không? Ha ha.”
Trần Phong nhìn cô ta một cái, âm thanh làm người nghe không hiểu bất luận tình cảm gì “Không cần.” Nói xong, muốn trực tiếp đi qua người các cô về nhà.
Sau đó các cô cũng không muốn buông tha Trần Phong như vậy: “Tự cao tự đại cho ai xem chứ! Làm sao mỗi ngày lạnh mặt là cho rằng chính mình không ai bì nổi hay sao?”
Trần Phong “Tôi không có.”
“Mày không có? Nó nói nó không có các cậu nghe thấy không?”
Mấy người khác gật đầu cười phụ hoạ: “Nó nói nó không có, nhưng chúng mình nói nó có thì chính là nó có.”
“Đúng vậy đúng vậy, mỗi ngày bày khuôn mặt đó cho ai xem chứ?”
……
……
Lời nói của các cô giống như dao nhỏ, từng dao từng dao không lưu tình mà cứa vào ngực của Trần Phong, cuối cùng Trần Phong bị các cô đẩy trên mặt đất, cô không biết các cô ấy rời đi khi nào, Trần Phong chỉ biết, hiện tại cả người mình đều đau, Trần Phong không thể quên được mỗi lần gặp các cô ấy, lúc rời đi luôn luôn từng người từng người dẫm lên tay mình đi qua.
Trần Phong đã không có sức lực đứng lên, cả người thoát lực, Trần Phong nghĩ thầm, cứ như vậy đi! Có lẽ qua tối nay cô sẽ đi đến một nơi có người yêu mình, để ý đến mình, cô sẽ rời xa thế giới đem đến cho cô mình đầy thương tích này.