"Ông Elliott sẽ gặp cô bây giờ, Cô Donovan," người thư ký lên tiếng.
Kate đứng dậy theo cô ta vào phòng.
Ngày hôm qua, trông Kate thật suy sụp, nhưng đến thời điểm này cô đã chú trọng vào bề ngoài của mình, gắng sao cho thật điệu đà nữ tính, thích hợp với dáng vẻ mà cô mong chờ đến tuyệt vọng rằng sẽ chống đỡ cho thái độ cảnh giác, lạnh lùng và xa cách khó ưa của mình trước vị luật sư này vào lần gặp cuối cùng. Chiếc áo ngắn tay màu ngọc lam thắt lại ở phần eo che đi cái bụng nhô ra của cô và làm duyên dáng hơn với những hình ô màu ngọc lam sáng, màu ỏai hương và màu trắng xen kẽ nhau. Chiếc áo khoác vừa đủ ngắn để trong vô cùng thanh lịch mà không để lộ phần da trần phía trên đầu gối, và đôi săng đan cao gót tôn thêm cho đôi chân dài.
Để phù hợp với kiểu áo thời trang thập niên sáu mươi nỳa, cô đã chải thẳng mái tóc và vuốt hết sang hai bên về đằng sau, giữ chúng cố định ở đỉnh đầu bằng một chiếc kẹp.
Gray Elliot nhổm dậy lúc cô bước vào phòng, và nhanh gọn, anh nở nụ cuời khiến cho cô cảm thấy mình chắc chắn trong khá hơn so với lần chạm trán cuối cùng giữa hai bọn họ, và thắng lợi nho nhỏ đó đủ để tinh thần của cô phấn chấn hẳn lên sau bao nhiêu ngày tháng suy sụp vừa qua.
"Sao chúng ta không ngồi xuống đằng kia nhỉ, cô Donovan," anh vòng qua bàn và ra hiệu về phía bộ bàn ghế sofa nơi cô và Holly đã từng ngồi.
Kate trao cho anh nụ cười buồn. "Vui lòng gọi tôi là Kate."
"Được rồi, Kate..." anh đáp lời, nhưng đôi mày nhướng lên vẻ hồ nghi.
Vì anh đã tỏ ra ngờ vực, Kate quyết định dùng mưu kế qua mặt và khiến anh mất cảnh giác bằng cách thú nhận phần lớn sự thật. "Tôi đang mong rằng nếu như chúng ta bắt đầu gọi nhau thân mật hơn," cô vừa thẳng thắn thừa nhận với nụ cười duyên. "thì nhiều khả năng anh sẽ chấp thuận một đặc ân mà tôi sắp đề nghị. Điều này vô cùng quan trọng, anh Elliot."
"Vui lòng gọi tôi là Gray," anh lịch thiệp – và vì anh chẳng còn lựa chọn nào khác nếu như cô cho phép anh gọi cô là Kate.
Khi họ tiến đến bàn, Kate cân nhắc ngồi vào chiếc ghế phía cuối thay vì chiếc sofa đối diện, vì nệm sofa sẽ lún xuống bên dưới trọng lượng của cô và đặt cô vào một tình thế bất lợi. Rõ ràng là, Gray Elliot cũng nhận thấy sự khôn ngoan này, vì thay vào việc ngồi xuống vị trí ghế sofa như cô mong đợi thì anh lại vòng qua bàn và ngồi vào chiếc ghế đối diện với cô.
"Cô có muốn uống gì không?" anh đề nghị.
"Không, cám ơn." Kate đáp lại, hai chân bắt chéo. Quan sát anh từ dưới đôi lông mi dài rợp, cô nghiêng sang phải để đặt chiếc túi lên mặt ghế. Cái nhìn chăm chú của anh lướt qua đôi chân dài đang bắt chéo của cô và nhanh chóng quay đi. Anh đã không định nhìn, nhưng rõ là gã đàn ông thích ngắm những cô gái chân dài, cô giễu cợt nghĩ; và rồi ký ức bất chợt về Mitchell đứng bên ngoài ban công ở St. Maarten, nháng qua tim cô và chế ngự tâm trạng lạc quan ngắn ngủi của cô.
Có phải anh đang cười vì trông em xinh đẹp đến ngỡ ngàng, hay là vì chiếc váy em đang mặc có gì không ổn? Cô đã hỏi anh như thế.
Anh cười vì nhận ra em có đôi chân tuyệt đẹp mà trước đây anh chưa từng nhận ra.
Đôi chân của em có từ trước rồi. Thực ra, rõ ràng em nhớ là chúng đã gắn bó với em khi chúng ta nằm trên giường còn gì.
Không hề hay biết bàn tay cô vẫn đặt trên chiếc túi và ánh nhìn của cô khóa chặt vào phần tựa lưng của chiếc sofa, cô giật mình khi Gray Elliot lên tiếng, "Này Kate? Cô vẫn ổn chứ?"
"À vâng, hòan toàn ổn mà." Kate vội vàng lấp liếm.
Anh gật đầu chấp thuận câu trả lời của cô và đi thẳng vào vấn đề. "Tôi có thể giúp gì cô đây?"
Liếm ướt đôi môi, Kate hít vào một hơi dài và bắt đầu, "Lần cuối cùng khi tôi có mặt ở đây, anh có một tập tài liệu đặt ở góc bàn. Tập trên cùng có những bức ảnh chụp Mitchell Wyatt và tôi. Liệu có phải tòan bộ những tài liệu đó đều liên quan đến cuộc điều tra của anh về anh ấy không?"
Anh ngập ngừng, lông mày hơi cau lại trên đôi mắt xám đầy cảnh giác. "Sao cô hỏi vậy?"
"Anh đã điều tra về anh ấy phải không?" Kate hỏi điềm tĩnh kiên quyết, thế rồi cô trả lời luôn thay cho anh. "Thôi được, đương nhiên là anh phải vậy rồi. Ý tôi là chắc chắn anh đã không phí phạm bất cứ một đồng xu keng nào trong số tiền người dân nộp thuế chỉ để gửi thám tử đến Caribbean chụp những tấm ảnh phóng túng dụ dỗ tôi của anh ấy – hay bất cứ ai mà anh ấy dụ dỗ." cô thêm vào sau một thoáng suy tư.
"Nếu đó là điều mà cô đang cố khám phá ra bằng việc tới tận đây ngày hôm nay thì câu trả lời là cô chính là người phụ nữ duy nhất anh ta tỏ ý quan tâm trong thời gian lưu lại đó."
"May mắn cho tôi làm sao," Kate lên tiếng, cô lắc mạnh đầu như thể để ngăn mình đừng tự lừa dối bản thân, hay cảm nhận bất cứ nỗi niềm đau đớn nào. "Thật ra, anh ấy không hề hứng thú gì tới tôi..." cô toan giải thích toàn bộ sự việc, nhưng nụ cười hòai nghi của Gray Elliot đã làm cô ngưng lại giữa chừng.
"Anh ta chắc chắn trông rất hứng thú trong những tấm hình đó. Tôi còn phải nói là say mê nữa." Gray đáp lời.
"Đó là điều anh ấy muốn tôi nghĩ. Mà thôi, đừng bận tâm làm gì. Tôi đang lạc đề rồi." Kate lên tiếng, và quyết định bỏ qua ý nghĩa thất thường của cô và đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. "Tôi cần hỏi anh một chuyện, nhưng trước khi làm điều đó, có cơ hội dù chỉ mong manh nào rằng anh sẽ vui lòng cho tôi biết những lời tôi nói ở đây sẽ không được tiết lộ chứ?"
"Còn tùy thuộc vào điều cô định nói có liên quan đến vụ phạm pháp nào không nữa," Anh nửa đùa nửa thật trả lời cô.
Anh khiến cho Kate vui lên và gần như trút bỏ được gánh nặng, và cô cười với anh – lần này là một nụ cười nồng nhiệt, không hề giả tạo. "Trừ việc chọn sai thời điểm và tính cả tin là tội ác thì chẳng vấn đề gì. Nếu phạm pháp bao gồm cả những việc đó thì hãy rút còng tay của anh ra đi."
Anh đáp lại nụ cười của cô và ngả người ra sau ghế, sẵn sàng lắng nghe. "Cô có lời đảm bảo của tôi rằng cuộc đối thoại này sẽ không bị tiết lộ đến người khác."
"Cám ơn anh. Những gì tôi cần là thông tin về Mitchell Wyatt trong các tập tài liệu của anh, nhưng tôi không quan tâm đến anh ấy với tư cách của kẻ bị tình nghi."
"Vậy cô tò mò về chuyện gì?"
"Tôi không tò mò," Kate trả lời giản dị." Tôi đang mang thai."
Câu nói dội xuống như một quả bom, gửi đến những làn sóng sửng sốt lan khắp căn phòng. Cuối cùng, anh cũng thốt được lên lời. "Cô hoàn toàn có thể tự tìm được anh ta với nguồn thông tin trên Internet. Tuy nhiên, tôi sẽ cho cô biết địa chỉ."
"Tôi không muốn tìm anh ấy," Kate nói, và lần thứ hai Gray Elliot sửng sốt đến độ không thốt lên lời.
"Tại sao không? Anh ta có quyền được biết về đứa trẻ, và cũng phải chịu trách nhiệm về tài chính với hai mẹ con cô chứ."
"Tin tôi đi, anh ấy sẽ không muốn thực hiện quyền của mình với đứa trẻ này đâu. Anh ấy đã buộc người vợ đầu tiên phải ly hôn khi cô ta tỏ ý muốn có con. Và đến chừng mực liên quan đến tôi, thì anh ấy không cần bất cứ trách nhiệm gì với đứa bé này. Tôi là kẻ đã quan hệ một cách thiếu thận trọng với anh ấy, và tôi cũng là người lựa chọn giữa lại cái thai. Những trách nhiệm về đứa bé hòan tòan thuộc về tôi, và với tôi thì không sao hết."
Anh soi xét cô thật kỹ càng trong một lát, như thể suy nghĩ của cô tác động vào anh gần như khác thường khó mà tin nổi. "Cô nghĩ mình sẽ khám phá được gì trong đống tài liệu của chúng tôi?'
"Evan đã kể cho tôi một chút về quá trình trưởng thành càu Mitchell và những gì nhà Wyatt đã làm với anh ấy. Anh có biết chút gì về chuyện đó không?"
"Có, thực ra thì tôi biết toàn bộ câu chuyện."
"Anh có nhận thấy rằng cha của Evan đã dàn xếp và giám sát mọi thứ có liên quan không?"
Trước sự ngạc nhiên của cô, Gray gật đầu.
"Thế thì anh nên tin điều này: Mitchell đã sử dụng tòan bộ sự hấp dẫn của mình để trả thù nhà Barletts. Tôi chỉ là một công cụ khờ khạo mà thôi. Khi tôi gặp anh ấy ổ Anguilla, tôi không hề biết anh ấy từng ở Chicago, huống hồ việc anh ấy quen biết với Henry và Evan. Nhưng anh ấy lại biết tôi là ai ngay từ đầu, và khi nhận ra Evan không hề ở bên cạnh tôi, anh ấy đã không ngừng lôi kéo tôi vào giường."
Cô chờ đợi mọi thứ chìm lắng xuống, sau đó mới cười buồn tiếp tục. "Mitchell đã trả thù được hơn cả mong đợi: Evan và tôi không còn ở bên nhau nữa, và tôi thì đang mang đứa con của Mitchell trong bụng."
"Vậy đọc những tài liệu này có thể giúp cô ra sao?"
"Tôi cần biết về anh ấy để hiểu tại sao anh ấy lại làm những chuyện đó. Một khi hiểu ra, tôi mong mình có thể sẽ tha thứ cho anh ấy, và rồi có thể yêu thương được đứa bé này. Nếu cứ như bây giờ, tôi không thể nào nghĩ đến đứa bé mà không thấy căm ghét bố nó và căm ghét chính bản thân mình vì đã xử sự thật ngu ngốc trước anh ấy."
Ngửa đầu ra sau, Gray Elliot lặng nhìn trần nhà, còn Kate nín thở chờ đợi. Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào cô và lên tiếng. "William Wyatt đã tốn cả một gia tài cho những nhân viên điều tra cá nhân vì anh ta muốn tìm hiểu mọi thứ liên quan đến cậu em trai nhỏ đã bị chia rẽ của mình. Caroline Wyatt đã trao cho chúng tôi đống tài liệu đó, nghĩ rằng có thể sẽ hỗ trợ cho chúng tôi trong cuộc điều tra."
Anh đứng lên, bước đến tủ đựng hồ sơ gỗ, và lấy một tập tài liệu dày cộp ra. "Về mặt nguyên tắc," anh lên tiếng, khi tiến về bàn uống nước và đặt nó xuống. "tập tài liệu này của Caroline là riêng biệt với những tài liệu điều tra của chúng tôi, vì thế tôi không chịu trách nhiệm về tính bảo mật. Tôi không thấy lý do tại sao cô không ngồi xuống đây và xem qua trong lúc tôi ra ngoài ăn trưa."
Bất kỳ xúc cảm nào, thậm chí là sự nhẹ nhõm, mang lại cho cô những giọt nước mắt trong những ngày này, và cô phải gạt chúng đi khi mỉm cười với anh và bước lại phía bàn. "CÁm ơn anh rất nhiều," cô đau đớn.
Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô trong một thoáng, sau đó quay trở lại tủ tài liệu, lấy thêm vài tập tài liệu dày cộp nữa, và mang toàn bộ đến bàn nơi cô đứng. "Những tài liệu này tuyệt đối bảo mật," nụ cười anh đầy ý nghĩa, "Tôi sẽ trở lại trong một tiếng đồng hồ nữa."
"Cô Donovan vẫn ở trong văn phòng anh," người thư ký nói với Gray
Gray gật đầu, mở cửa phòng làm việc và bước vào trong. Kate Donovan quá mê mải với đống giấy tờ đến nỗi thậm chí còn không biết sự hiện diện của anh. Khi anh ngồi xuống bàn làm việc, chiếc ghế da phát ra tiếng động, và cô ngước lên, hoàn toàn giật mình. "Trong phút nữa, tôi có cuộc họp ở đây," Gray nói, "nhưng cho đến lúc ấy cô cứ tự nhiên."
"Cảm ơn," cô nói, và ngay lập tức lại đắm mình vào trong đống hồ sơ.
Với lấy xấp giấy và cây bút, Gray bắt đầu viết ghi chú cho cuộc họp của anh, nhưng ánh nhìn của anh lại lạc sang hướng cô, và mười phút tiếp theo, cuối cùng anh bỏ cuộc và đặt cây bút xuống ngắm cô. Cô vẫn đang đọc tập hồ sơ màu xanh tối của Mitchell, cái mà, như anh nhớ lại, là về những năm mười chín hai mươi tuổi đầu tiên trong cuộc đời của Mitchell. Chẳng có gì quan trọng trong hồ sơ đó, nó chứa hầu hết bản sao học bạ ở trường, vài lá thư và những lời nhận xét của các giáo viên nhớ đến anh ta và vẫn còn dạy ở những trường nội trú nơi anh ta đã học, và bản sao tờ lẻ trong các tập san báo trường hay các cuốn kỷ yếu hàng năm có thông tin về anh ta.
Và cô rõ ràng đang tìm đọc nội dung trong đó, vì thi thoảng cô lại nhẹ cười hay chau đôi mày, và một phút đồng hồ trước đó, anh nhận thấy ngón tay cô dịu dàng chạm vào tấm ảnh đăng trên báo của anh ta.
Cô đang ở bên trái anh, thẳng hướng anh nhìn, đầu cúi xuống, mái tóc đỏ rạng rỡ xõa trên hai bờ vai. Trông cô vô cùng trẻ trung và rất dễ bị tổn thương, anh nghĩ ngợi, và rất, rất xinh đẹp, với làn da mịn màng, hàng mi dài rợp, cùng với vết chẻ nhỏ trên cằm. Lơ đãng, anh tự hỏi tại sao anh lại không hề nhận ra trước kia cô thật sự xinh đẹp đến nhường ấy. Cô dường như lúc nào cũng nổi bật với mái tóc đỏ sẫm, nhưng anh chưa từng thật sự ngắm kỹ khuôn mặt cô. Lúc này đây khi mải mê nhìn vào khuôn mặt và mái tóc đó, anh nhận ra mọi thứ đều kết hợp đến hòan hảo. Và thêm đôi mắt ngọc lục bảo cùng với đôi chân dài miên man kia, cô hoàn toàn quyến rũ đến mê hoặc.
Đáng tiếc cho cô, Mitchell Wyatt đã không nhận ra những vẻ đẹp đó, cũng như thằng cha Evan Barlett lá mặt lá trái bóng bảy kia. Bartlett đã đảm bảo rằng tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết được hắn đã rũ bỏ cô và phá vỡ hôn ước giữa hai người, nhưng hắn lại bỏ qua không đề cập đến cô chính là kẻ đã phản bội trước. Chi tiết đó hẳn sẽ khiến hắn chường cái bản mặt ra không hơn một con lừa.
Đứng lên khỏi ghế, Gray tựa hông vào một góc bàn nơi gần với bàn họp nhất và lên tiếng. "Cô có tìm thấy thứ gì có ích từ đống giấy tờ đó chưa?"
Cô ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn anh, gật đầu và trao cho anh một nụ cười rạng rỡ. "Anh ấy đã là một vận động viên kì diệu, xuất sắc ở tất cả các môn từng tham gia vào, đúng không?"
Ngỡ ngàng trước việc năng lực thể thao đó lại trở nên quan trọng với cô, Gray cân nhắc câu trả lời. "Tôi đoán là vậy. Tôi có nhớ rất nhiều tập san báo trường và kỷ yếu lưu lại các bức ảnh chụp anh ta chơi thể thao và đoạt cúp."
"Anh có để ý điều gì khác trong các bức ảnh không?"
"Không," Gray nói. "Có gì vậy?"
Giọng cô vút lên. "Anh ấy lúc nào cũng một mình." Để chứng minh, cô lật lại vài trang trong tập tài liệu và cầm lên bức ảnh đầu tiên mà cô thấy. Gray thẳng người khỏi bàn và sải bước đến bàn họp để quan sát xem cô có ý gì. Trong bức hình, Wyatt tầm khoảng tuổi, cậu ta đang nhận chiếc cúp môn soccer trong một mùa giải tổ chức ở trường. "Cậu ta không đứng một mình," Gray chỉ ra. "Hai người đồng đội lên nhận cúp cũng đứng hai bên cậu ta đấy thôi."
" Thì đúng vậy," Kate nhẹ gật đầu. "Nhưng bố mẹ họ đều đang đứng cạnh. Cảnh này xuất hiện ở tất cả mọi bức ảnh."
Cô chậm rãi lật mặt sau của tập tài liệu – và trong từng giai đoạn cuộc đời anh – cho đến một bức hình chụp lúc tuổi trong một trận crickê. Chiếc gậy trong quá khổ trong tay cậu bé, và cậu đang tập trung đến độ đôi mày cau lại. "Đó là đứa trẻ chỉ biết tập trung vào trái bóng." Gray đùa.
Cô gật đầu, định nói gì đó nhưng rồi lại đổi ý. "Anh đã đọc bài phỏng vấn người bảo vệ sân trường nội trú ở Pháp chưa?"
"Những việc đại loại vậy với tôi chả thú vị gì," Gray thừa nhận. "Thì sao nào?"
"Ông Brickley cho biết Mitchell đã đón vài kỳ Giáng sinh với hai vợ chồng ông ta, hơn là với gia đình ông hiệu trưởng. Ông ta nói Mitchell sau đó đã viết thư cho họ từ trường nội trú tiếp theo, nhưng vợ ông Brickley đã mất, ông ấy đã không còn trả lời thư của Mitchell nữa." Những giọt nước mắt làm giọng cô lạc đi. "Anh có biết tại sao Mitchell lại viết thư cho một người bảo vệ bình thường sau khi chuyển đến một trường nội trú khác không?"
"Tôi không mảy may hay biết."
"Anh ấy viết vì tất cả các trường nội trú đều bắt buộc các nam sinh phải viết về cho gia đình hai tuần một lần. Anh ấy không hề có người thân nào cả."
Ngã người trên ghế, cô nói với tiếng cười nghẹn lại. "Tôi không trách anh ấy vì đã khinh miệt nhà Bartletts và mong muốn trả thù. Thực ra tôi lại cảm thấy thanh thản hơn khi biết được – cho dù tôi đã bị lợi dụng – thật sự là vì một lý do vô cùng xứng đáng."
Gray cười toe toét trước câu nói đùa. "Cô đã bỏ qua một chi tiết rồi. Những năm sau đó của anh ta được khỏa lấp bằng những chiến tích lẫy lừng. Một trong số các tài liệu có bài báo nhắc đến Stavros Konstantatos. Ông ta đã gọi Wyatt là "cánh tay trái của mình."
"Cái gi của ông ta cơ?"
Nghiêng người sang phía cô, Gray chọn lấy một xấp tài liệu trên cùng, giở ra và lấy bài báo anh đã chỉ cho Jeff Cervantes và Lily Reardon. Kate đọc mê mải, nụ cười của cô nhạt dần, và cô đưa trả lại bài báo. "Có đôi chút dễ dàng hơn với tôi khi nhìn thấy anh ấy thời thơ ấu và thời niên thiếu hơn là một doah nhân năng nổ. Thật khó để tha thứ cho một người đàn ông tài giỏi, thành đạt hơn là bỏ qua cho sự vô tâm của một cậu bé lớn lên giữa đám bạn giàu có trong lúc cậu ta nghĩ mình chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi không ai thân thích được người ta thương xót."
Với ý định mơ hồ muốn thuyết phục Gray để cô có được một bản sao tấm hình của Mitchell để một ngày nào đó chỉ cho con trai mình, Kate với lấy một tập hồ sơ rõ ràng là đựng ảnh.
Tấm hình trên cùng là bức Mitchell đứng một mình ở bến cảnh Philipsburg dưới ánh hoàng hôn bao phủ. Theo thời điểm in trên góc thấp bên phải, thì tấm ảnh này được chụp lúc : chiều.
Được chụp vào đúng cái ngày mà cô đáng lẽ ra phải gặp anh ở đó lúc giờ.
Bàn tay cô run run khi cầm tấm ảnh lên và nhìn lại ngày tháng một lần nữa, không thể tin nổi vào mắt mình.
"Ôi chúa ơi!" Cô thì thào, ánh mắt chuyển đến bức ảnh kế tiếp đằng sau nó. Tấm hình này chụp lúc : cùng ngày cùng địa điểm. "Ôi chúa ơi!" cô thốt lên lần nữa.
"Sao cô lại bối rối vì nó? Cô không có mặt trong đó mà."
"Tôi đáng lẽ ra phải ở đó." Kate lên tiếng, vội vàng đẩy tấm ảnh sang một bên và tìm tiếp những tấm hình khác. Chúng được chụp theo một seri tuần tự. Tấm đầu tiên chụp Mitchell ở bến tàu ngày hôm nó vào lúc : chiều.
KHông để ý Gray Elliot sẽ nghĩ cô loạn trí, cô rà tay vào tấm ảnh của Mitchell như thể cô chạm được vào phần tóc đen nơi thái dương anh vậy. "Anh đã ở đó," cô thì thầm đau đớn, "Anh đã đợi em ở đó..." Không thể nào nhầm ngày được – cô đã thụ thai vào chính thời điểm bình minh ngày hôm đó.
Gray đứng thẳng lên, chạm vào đôi má hồng rực và ánh mắt sáng rạng rỡ của cô. "Tôi mang cho cô một cốc nước lọc hay thứ gì đó nhé?"
Kate chực cười to , cuối cùng thành ra lại ứa nước mắt.
"Cô đang sợ tôi, Kate."
Cô gạt nước mắt, chuyển thành tiếng cười vui sướng và đứng phắt lên, trao cho anh cái ôm mãnh liệt, nhanh gọn bằng một tay, trong lúc tay kia còn giữ chặt tấm ảnh. "Anh chẳng có gì để tôi phải sợ hết – trừ phi anh cố tịch thu tấm ảnh này khỏi tay tôi." Cô cảnh cáo anh, cùng nụ cười rạng rỡ.
"Tôi không thể..."
"Có, anh có thể. Sẽ không ai biết đâu. Chỉ để con trai anh ấy xem vào một ngày nào đó thôi."
Khi anh nhìn như chuẩn bị vật cô xuống sàn vì tấm ảnh, Kate giải thích ngắn gọn lý do tại sao nó lại có ý nghĩa với cô nhiều đến vậy. Khi cô kết thúc, anh như bị hạ gục và cô biết điều đó. "Hãy điện cho tôi khi nào anh muốn ăn tối."cô nói, "Và tôi sẽ tiếp đãi anh cùng bạn bè đi cùng một bữa tối ngang với một vị vua."
"Nghe như quà hối lộ ấy."
Cô đang phấn khích đến nỗi vỗ vỗ lên cánh tay người đàn ông mới quen và mỉm cười, "Không phải hối lộ, mà là trả ơn."Cô cầm túi xách lên và thẳng tiến ra cửa, sau đó đứng khựng lại giữa phòng và xoay người lại, " Chỉ tò mò quá mức thôi, anh ấy đã đi đâu lúc rời khỏi bến tàu?"
"Anh ta tới thẳng sân bay và bay ngay về đây. Thi thể người anh trai đã được tìm thấy cùng ngày, và cháu trai đã gọi điện đến, nài nỉ anh ta về thẳng nhà."
"Có phải cũng chính là đứa cháu sau đó đã thú nhận giết William không?"
Gray gật đầu, vẻ mặt anh đột ngột trở nên dữ dội. "Cũng chính là thằng nhóc khốn khiếp điên khùng đã qua mặt cả bồi thẩm đoàn khoan dung nhất trong hệ thống tòa án xét xử trẻ vị thành niên và nhận án một năm trong cơ sở điều trị bệnh tâm thần, tiếp năm án trị ngoại trú và ba năm án treo."
Đứng bên lề đường, Kate phải kìm nén thôi thúc vung tay lên và xoay thành vòng sung sướng. Mitchell đã đứng đợi cô ở bến tàu. Cô không còn ngây thơ khờ khạo như trước kia, vì thế cũng không tự dối mình với ý nghĩ anh đã phải lòng cô và chờ ở đó để đón cô cùng đi nữa.
Sự thật anh đã ở đó nơi bến tàu cũng không thể phủ nhận những giả vờ và những bí mật mà anh đã dựng lên quanh mối quan hệ ngắn ngủi của bọn họ. Anh đã vờ rằng anh chẳng biết gì về Chicago, về Zack Benedict, và anh đã gửi cô quay lại căn biệt thự để chia tay với Evan mà không hề mảy may thừa nhận rằng anh biết Evan là ai.
Nhưng anh đã không định đẩy cô về khách sạn Enclave như một con cún con háo hức chỉ để khám phá ra chủ nó đã trả phòng và biến mất tăm mất tích. Anh đã không để điều đó xảy ra. Có lẽ anh đứng đợi ở bến tàu chỉ để nói với cô rằng, "Tôi xin lỗi vì đã lợi dụng và làm tổn thương em – nhà Bartletts mới chính là mục tiêu thật sự của tôi."
Chẳng quan trọng tại sao anh lại ở đó đợi cô. Chỉ quan trọng rằng anh đã ở đó. Rốt cuộc thì có lẽ Holly đã đúng – trong lúc anh đang tính toán kế hoạch trả thù, anh đã bắt đầu quan tâm đến Kate một chút, có lẽ đủ để mong muốn được ngắm mặt trời mọc với cô. Thái độ của anh ở bữa tiệc quyên góp của Bệnh viện Trẻ em lại đi ngược lại hòan tòan ý nghĩa cuốicùng, vì thế Kate quyết định không bao giờ nhớ lại buổi tối khủng khiếp đó lần nào nữa/
Trong trái tim cô, một giọng nói nhỏ xíu van nài cô hãy tìm Mitchell và thử xem liệu cô có thể khơi gợi được bất kỳ cảm xúc nào mà anh đã có với cô càng lúc càng mạnh mẽ và lớn hơn. Nhưng rồi lập luận lại chỉ ra việc đó thực quá phù phiếm. Cô đang mang thai đứa con của anh, còn Mitchell thì không muốn đứng ở cương vị làm bố chút nào. Không còn nghi ngờ gì, anh sẽ lại nhìn thấy tuổi thơ của chính mình với tất cả sự đau thương và nỗi bơ vơ, không nơi nương tựa. Kate cảm nhận được một thôi thúc giáng đòn vào Henry và Evan Bartlett và Cecil Wyatt, cùng với tất cả những kẻ đã để cậu bé xinh xắn, mái tóc đen, đôi mắt xanh lục phải trải qua một cuộc đời chịu nhiều bất hạnh vô nghĩa.
Kate vẫy một chiếc taxi, trượt vào băng ghế sau, và yêu cầu tài xế đưa cô quay lại nhà hàng Donovan. Khi cô toan đọc địa chỉ, anh ta xua xua tay và lên tiếng. "Ai ở Chicago mà chả biết nơi đó."
Đó quả là một sự phóng đại quá mức, nhưng Kate không tranh cãi. Xoa nhẹ tay lên bụng, cô thì thầm với đứa trẻ mà một tiếng đồng hồ trước cô còn không thể chấp nhận được sự hiện diện của nó. "Daniel Patrick Donovan," cô nói, "mẹ và con quản lý cả một nhà hàng đấy."
Bước những bước thẳng và nhanh, Kate đẩy cánh cửa nặng nề vào trong nhà hàng, sau đó cô khựng lại trong tích tắc và quyết định rằng Daniel Mitchell Donovan là một cái tên rất đẹp.