"Thưa ông Farell, Ngài Wyatt hiện đang ở văn phòng. Xin đợi cho một lát." Trợ lý của Mitchell tại New York, Sophie Putman, đang làm nhiệm vụ dẫn người thư ký mới tuyển có tên là Claire đi tham quan một vòng. Cô dừng lại để nối máy cho Matt Farrell. "Ngài Wyatt, Ông Farrell đang ở đầu dây." Cô báo cho Mitchell biết.
"Cám ơn cô, Sophie," anh đáp lại.
Nhiệm vụ hoàn thành, Sophie hướng sự chú ý của mình tới Claire, nhưng trước khi kịp làm việc đó, mắt Claire còn đang liếc về phía cánh cửa khéo hờ của Mitchell và lên tiếng, "Mất bao lâu trước khi cô có thể thôi không để ý đến việc ông ấy đẹp trai đến khó tin như thế?"
Cô thư kí mới có những phẩm chất không chê vào đâu được, và vì khu làm việc của họ chỉ giới hạn ở một khoảng không gian nhỏ trong lúc tất cả mọi người đều ngồi rất sát nhau, Sophie không nghĩ rằng đó là một câu hỏi hoàn toàn có tính chất riêng tư. "Khi cô nhận ra ông ấy không bao giờ tán tỉnh đám nhân viên của mình – từ trước tới nay – thì cô sẽ thoải mái và quên đi vẻ ngoài của ông ấy. Trong vòng hai hoặc ba năm gì đó thôi," cô đùa.
"Ông ấy có nhiều bạn gái không?"
Chính bởi Claire sắp sửa tham gia vào các lãnh vực khác liên quan đến đời tư của anh, tỉ như việc thu xếp các vé đi xem kịch, sắp đặt lịch ăn tối, và trông coi căn hộ penhouse của anh ở khu Upper East Side, Sophie cảm thấy câu hỏi đó cũng được coi là hợp lý. "Quý cô Kira Dunhill," Sophie đáp lời với một cử chỉ đầy vẻ hãnh diện khi cô nêu tên nữ diễn viên nổi tiếng Hollywood người đang đóng vai chính cùng với Leigh Valente trong một vở kịch mới dự kiến sẽ trình chiếu tối nay ở nhà hát Broadway. "Cô ấy có đôi chút kiêu kì, nhưng lại quá lộng lẫy và cực kì tài năng, ai trách cô ấy được đây?"
"Thế còn Ngài Wyatt? Tôi hình dung ông ấy nhiều khi cũng hơi ngạo mạn và bất thường?"
"Cô nhầm rồi. Ông ấy sẽ đòi hỏi ở cô sự xuất sắc nhất, và đáp lại, ông ấy sẽ đối xử với cô với sự tôn trọng. Ông ấy sẽ không quên ngày sinh nhật của cô hoặc cư xử kẻ cả hoặc bắt cô đi mua quà tặng cho bạn gái ông ấy đâu. Ông ấy cũng là một người điềm đạm có tiếng đấy. Thậm chí còn không chửi thề nữa cơ," cô thêm vào, đầu nghiêng về phía phòng làm việc của Mitchell đến nỗi anh có thể chính thức hoan nghênh Claire với tư cách thành viên mới trong đội ngũ nhân viên làm việc ở chi nhánh New York.
Michell chẳng thèm nói lời tạm biệt xã giao với Matt Farrell trước khi anh dập ống nghe điện thoại xuống cái sầm. "Đồ chó đẻ!" anh bật chửi thề bằng tiếng Anh, sau đó bằng tiếng Pháp. Nhấc cái bàn tay bằng pha lê Steuben mà Stavros đã đặt riêng làm quà tặng cho anh, Mitchell siết chặt với một lực có thể làm nó vỡ vụn, như thể nó chỉ được làm bằng đá đơn thuần vậy. Anh quá tức giận đến nỗi tâm trí muốn chối bay đi điều anh vừa nghe thấy, và anh buộc phải nhắc đi nhắc lại với bản thân mình, cho dù cứ mỗi lần việc đó lại càng làm anh giận dữ hơn...
Kate Donovan có một đứa con gần hai tuổi vừa bị bắt cóc, và anh lại là cha đứa bé đó nữa chứ!
Không nghi ngờ gì quan hệ huyết thống này vì bằng chứng DNA nằm sờ sờ ngay trong văn phòng của Gray Elliot!
Cô không hề có lễ nghi phép tắc hay chút nhã nhặn lịch sự nào, để cho anh biết rằng anh có một đứa con trai!
Cô đang nuôi đứa con của anh hệt như anh đã tự mình trưởng thành – mà không hề biết cha mình là ai!
Nơi nào đó ở Chicago, một cậu bé – con anh – đang lâm vào vòng nguy hiểm!
Cơn giận dữ dâng lên vượt quá mọi giới hạn, anh nhìn vào vật thể đẹp đẽ làm bằng thủy tinh trong bàn tay mình, và trong cơn thịnh nộ chưa từng có, anh quăng mạnh nó ngang qua phòng đúng lúc Sophie vừa mở hé cửa. Claire theo bản năng giơ tay lên che lấy đầu, nhưng Sophie thì đứng đông cứng lại vì kinh ngạc khi cái vật nặng pound ấy bay vọt qua cô, đập mạnh vào tường, rơi xuống sàn nhà lát đá và vỡ vụn.
"Có chuyện gì không ổn sao, Ngài Wyatt?" Sophie hỏi khi Mitchell đứng bật lên khỏi ghế, sải bước qua chiếc bàn và tiến về phía cô.
"Tôi trông có giống thứ gì ổn sao?" Mitchell hỏi lại, và bắt đầu đưa ra những lời chỉ đạo. "Tôi sẽ đi Chicago. Hãy gọi cho Callie và bảo anh ta đón tôi ngay dưới nhà, và bảo luôn anh ta sẽ đi Chicago cùng với tôi. Hãy tìm tổ lái và bảo họ chuẩn bị sẵn sàng cất cánh trong vòng một tiếng đồng hồ nữa. Hãy gọi Pearson và Levinson ở Chicago va bảo họ đợi cuộc gọi của tôi trong vòng phút nữa.
"Thưa ngài, máy bay hiện còn đang bảo dưỡng. Nó không thể cất cánh cho đến sáng sớm ngày mai."
"Vậy hãy đặt vé bay thẳng đến Chicago cho tôi."
"Nếu lỡ tôi không đặt được khoang hạng nhất?"
"Hãy đặt bất cứ gì mà cô có thể," Mitchell nói khi anh tiến thẳng ra phía cửa chính.
"Anh có hẹn ăn tối ngay sau vở kịch trình chiếu tối nay với Kira Dunhill, Leigh và Micheal Valente, cùng Zack và Julie Benedict." Sophie nói với đằng sau anh.
"Gọi cho họ, bảo có việc khẩn cấp và tôi không thể tới được."
"Ngài Wyatt?"
Mitchell sốt ruột ngoảnh lại.
"Đây là tối mở màn của cô Dunhill ở nhà hát kịch Broadway."
"Cám ơn đã nhắc nhở tôi. Hãy gửi thật nhiều hoa cho cô ấy."
"Hoa? Vì đã lỡ buổi tối mở màn của cô ấy sao?"
"Cô đúng. Có thể là một chuỗi hạt vậy. Hãy chọn lấy một cái và gửi qua cho cô ấy." Anh vừa nói vừa xô cửa.
"Thưa ngài?" Sophie gọi, vươn cổ ra vì anh đã mất hút ở ngoài hành lang. "Tôi nên mua mức giá nào đây?"
Không có câu trả lời. Anh đã đi.