Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thầy:"Chào Hell, lâu chưa gặp"- bắt tay cậu
Khiêm:"Lâu chưa gặp"-bắt tay ông nở nụ cười đối tác
Thầy:"Cô gái này là người cậu ngờ tôi sao? Ấn tượng lắm"-nhìn từ trên xuống dưới nó
Song:"Dạ, chào thầy, tôi là Tô Song Song"-cúi đầu chào
Thầy:"Được rồi, Hell, cậu muốn xem không?"- nhìn hắn
Khiêm:"Có chứ"-đi lên hàng cao ở xa nơi tập
Thầy:"Để tôi xem cô có gì đặc biệt và phản xạ của cô"-ông bắt đầu ra tay
Ông nhanh như chớp đánh liên lịa vào nó, nó tập trung tránh được gần hết các đòn của ông ta.
Thầy:"Khá lắm"-cười nửa miệng
Song:"Cảm ơn"-cười
Chỉ vài tuần sau nó đã thông thạo tất cả thứ cần thiết để làm nhân viên của K. Nó đã tập súng, võ nghệ và phòng thủ đều thành thạo.
Song:"Chỉ cần luyện thêm chút là hoàn mỹ"-người đầy thương tích
Khiêm:"Đừng quá sức"- tay cầm hộp y tế, tay cầm chai nước
Song:"Hell!"-vui vẻ hơn
Khiêm:"Ngổi xuống đi"-đưa nó chai nước
Song:"Cảm ơn anh"-ngồi xuống ghế
Khiêm:"Ừ"-cười nhẹ rồi băng bó cho nó
Song:"Hell"-đỏ mặt ngại ngùng nhìn chằm chằm hắn
Khiêm:"Ơi"-ngẩng đầu lên nhìn nó
Song:"Em đói"
Nó và hắn cùng nhau đến một nhà hàng sang chảnh, hắn đặt chỗ tại tầng cạnh cửa kính nhìn ra thị trấn lung linh huyền ảo về đêm
Song:"Oa! Cảnh ở đây đẹp quá!"-ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa kính
Khiêm:"Anh chọn mà"-kéo ghế cho nó
Song:"Cảm ơn anh:"-ngồi xuống
Hai người vừa cười với nhau cái mà
Đoàng! Aaaaa!
Tiếng súng phát ra ở xa xa chỗ nó và hắn đang ngồi. Có người đàn ông đang chĩa súng vào đầu bé gái. Nó thấy thế liều mạng chạy lại chỗ đó.
Song:"Hãy thả cô bé và để tôi thay cô bé"-dơ hai tay
Khiêm:"Song Song!"-mặt lo lắng
Song:"Không sao đâu"- quay lại cười nhẹ với hắn
Ông ta:"Được, nhanh lên!"-bỏ bé gái ra đổi nó vào
Ông ta:"Các ngươi dồn vào góc nhanh!"
Song:"Nghe theo đi!"
Ông ta:"Im miệng!"
Song:"Xì, ông tới số rồi"-huýnh vào bụng ông ta rồi còng tay ông ta ra sau, ông ta chưa kịp phản xạ đã bị còng tay ra sau không thương tiếc.
Song:"Trần Tử Khiêm! Đừng đần ra vậy nữa! Gọi cảnh sát mau!!!"-hét to
Khiêm:"Hả? À!"-gọi điện
Cuối cùng ông ta bị giải về đồn còn nó và hắn được nhà hàng khao bữa tối hôm nay.
Song:"Mai em được nghỉ đó!"-hí hửng cạnh hắn
Khiêm:"Mai cho em đi thăm công ty của anh"
Song:"Yeah!"-cười tít mắt
Sáng hôm sau, hắn và nó vui vẻ đi tới công ty hắn, đường tới đó xa tít tắp, và muốn vào thì phải có vân tay mới được đi vào trong. Bên trong đẹp long lanh chẳng khác gì khu đô thị, có nhà ở, công ty, trại dám huấn và ngục, trông thật trang nghiêm và tráng lệ. Ở đây, cô gái nào cũng mặc
Bất cứ chàng trai nào cũng mặc
Khiêm:"Nó là đồng phục của nhân viên còn trên sẽ mặc như anh chàng kia mặc vậy"-chỉ tay
Song:"Oa! Đồng phục ở đây đẹp quá!"-nhìn quanh
Khiêm:"Ta đi xem các phát minh của công ty anh thôi"
Song:"Oa!"-nhìn các phát minh
Khiêm:"Cái súng này là khẩu có số lượng đạn là viên, còn cái này là khẩu có số lượng đạn là viên"-chỉ tay
Song:"Áo tành hình kìa!"-nhìn chằm chằm ngạc nhiên
Khiêm:"Phát minh mới, nó để lẩn trốn và đột nhập"
Nhân viên nữ:"Chào thượng tướng"-dừng chân cúi chào
Khiêm:"Ừ, đi đi"-nhìn cô
Nhân viên nữ:"Dạ"-đỏ mặt đi mất
Song:"Anh giỏi lắm, dám tán tỉnh cô ấy trước mặt em"- giận vu vơ
Khiêm:"Thôi, mình đi về thôi"-bế nó về.