cũng trong thành phố A, một ngôi biệt thự lớn, người ta đặt tên cho nó là White, đây là biệt thự chính của nhà nguyễn hoàng,phu nhân nhà họ là bà Hạnh, một người phúc hậu, lại rất biết cách đối nhân xử thế, bà ngồi trên chiếc ghế ở sảnh tầng , nhìn ra vườn hoa hồng của mình. con trai bà, minh khánh cầm một cốc trà đưa bà
-" mẹ, có gì không hài lòng sao?" minh khánh thấy sắc mặt của bà không vui
-" con nhìn xem, vườn hoa của mẹ có phải đã rất nhiều hoa hồng, nhưng vẫn thiếu loại hồng nhung tím."
-" mẹ thích con có thể mua thêm"
-" ở ta không có loại này, nếu có chỉ là hồng lai, hồng ngoại nhập chắc cũng không phải hàg thật!" bà hạnh chăm chú vào từng khóm hồng
-" con sẽ giúp mẹ tìm!"
-" được!"- bà giờ mới nhìn khánh-" con hôm nay rảnh rỗi ngồi uống trà cùng ta sao?"
-" lát con ra ngoài, nhưng không đến công ty!" minh khánh nói xong bà hạnh cũng không nói thêm gì nữa, trong đầu trong đầu bà đang suy nghĩ có phải con bà đang hẹn hò cùng tiểu thư nào không. khánh ngồi uống trà cùng bà hạnh chừng hơn tiếng thì ra ngoài.
Khánh sau khi bàn chuyện công việc xong thì lái xe vòng vòng, lại vô tình nhìn thấy một thứ mình cần tìm.
ngọc hân ở nhà buồn nên ra ngoài dạo mát, cô ra vườn cắt vài bông hồng midnight blue, tự tay lấy giấy gói gói lại thật đẹp, hân diện một bộ váy trắng xếp ly, trông nữ tính, đội thêm chiếc mũ dạ màu tím cùng màu với hoa rồi ra ngoài, hân quyết định đi bộ, cô muốn hít thở không khí một chút, hân cầm theo điện thoại và bật định vị, đi nước ngoài hơn năm trời cô không còn nhớ rõ đường nên sợ lạc. đi đến gần hồ nước thì có một chiếc audi đen sang trọng đỗ trước mặt, một người con trai gương mặt vô cùng điển trai, có nét từng trải giống anh trai cô, rất cao, người đó bước xuống và đi đến trước mặt hân giọng nói tuy có lạnh lùng nhưng sao hân thấy nó rất đặc biệt
-" có thể cho tôi xem bó hoa trên tay cô một chút không?"- là minh khánh. thứ anh nhìn thấy chính là một loại hồng tím, tròn vườn hồngnhaf anh chưa có loại này, hân cũng ngần ngại đưa cho anh xem, kgasnh ngắm một chút rồi nhìn người con gái trước mặt, cô thật xinh, có nét gì đó rất trong sáng, gương mặt này khá là ấn tượng với anh -" có thể chỉ cho tôi chỗ mua loại hoa này?"
-" hoa này không thể mua ở đây đâu, nghe anh nói chắc anh cũng biết rồi, nếu anh thích tôi có thể tặng nó cho anh!"- hân hơi nghiêng đầu nhìn người con trai trước mặt, thật sự gương mặt này rất hút hồn
-" tôi muốn trồng nó trong nhà"- khánh cắt ngang mạch cảm xúc của hân, cô mỉm cười, nụ cười này làm khánh có hơi mất tự nhiên
-" anh cũng thích hoa hồng?"hân tò mò hỏi, không nghĩ một người đàn ông tỏa ra hàn khí này lại thích hoa
-" là tôi tôi!" khánh trả lời
-" à!"- mỉm cười-" vậy anh có thể qua nhà tôi, tôi không bán hoa, nhưng có thể tặng hoa, tôi có hai chậu nhỏ mới trồng, cây chưa cao lắm, anh có thể mang về trồng"- hân lấy trong túi sách một cây bút và mảnh giấy nhỏ màu xanh, vết địa chỉ nhà và số điện thoại cho khánh-" tôi là ngọc Hân, khi nào anh qua gọi báo tôi trước!"
-" hoa này rất đắt, ở đây không bán, cô có thể tặng tôi?"- khánh không tin cô gái này lại tặng hoa cho người lạ
-" tôi không phải người bán hoa, tôi rất yêu chúng. anh nói nó không có bán trong nước đúng không? vậy tôi tặng nó không phải là làm giá trị của nó tăng sao? nếu anh không nhận thì thôi vậy. tôi nhất quyết không bán!"
-" tôi là minh khánh!"- khánh đưa hân danh thiếp "sang tuần tôi sẽ sang lấy, cảm ơn cô" khánh thấy cô gái này khá thú vị, yêu hoa sao? giống mẹ anh khánh định đi thì nhớ ra cô gái này đang đi bộ-" tôi có thể chở cô!"
-" cảm ơn. tôi muốn đi dạo thôi! gặp anh sau!"- hân nhìn đồng hồ rồi mỉm cười quay đi. khánh khó hiểu khi thấy cô nói đi bộ mà lại ôm bó hoa, lại nghĩ chắc cô sẽ tặng nó cho ai, nhưng chợt nhìn ra nãy cô còn định tặng anh mà, khánh lắc đầu, sao tự dưng lại quan tâm đến người khác.
ngọc huy mệt mỏi từ công ty trở về, thấy hân nằm ngủ trên sofa thấy mà thương, nhẹ bế cố lên không để hân tỉnh, vậy mà vẫn đánh thức hân, thấy vậy lại buông xuống
-" anh về muộn!"- hân trách
-" xin lỗi, hôm nay bận quá, lần sau không phải chờ anh, em cứ đi ngủ!"- huy xoa đầu em gái, bảy năm qua, hai anh em chỉ thi thoảng mới gặp nhau, hân rất hiểu chuyện, không trách cứ anh câu nào, ba năm trước ông nội mất, hân đã một mình bên Anh, cũng may có quản gia bên kia chăm sóc nên hy cũng bớt lo, hân lại biết tự lập điều này làm huy vui hơn, anh không muốn em gái mình chỉ biết ỉ vào mình là một tiểu thư mà không làm gì.
-" vâng! vậy anh nghỉ sớm đi, em lên phòng trước!" hân nói rồi chạy lên lầu. huy xuống bếp, nói người làm mang nước lên phòng sách cho anh rồi cũng lên lầu, thấy phòng hân tắt đèn cũng không nghĩ gì nữa.
Hân vào phòng, tắt điện rồi leo lên giường, biết huy sẽ nhắc mình ngủ sớm nên tắt luôn đèn ngủ. hân lại không nghĩ huy phải đi làm về muộn đến vậy, trên người anh có mùi rượu chắc là mới đi dự tiệc về, gương mặt hiện lên sự mệt mỏihaan thấy mình thật vô dụng, đã tuổi mà vẫn chưa giúp anh được gì. đang nghĩ thì điện thoại đổ chuông, nhìn vào thì thấy số cô bạn thân, không chần chừ mà bắt máy-" Vy"
-" hân, mai vy về, hân ra sân bay đón vy nha" giọng vy vui vẻ bên đầu dây kia
-" được, mấy giờ?"
-" h sáng nha!"vy cười khúc khíc-" anh thiên kì cũng về!"
-" chà, vui nha! vậy nghỉ sớm đi, mai hân ra đón! ngủ ngon!" hân chờ vy chào lại rồi mới tắt máy, vy là bạn thân từ nhỏ của hân, lúc hân sang anh, vy cũng hay cùng ch mẹ vy và ngọc huy sang thăm cô, hân thấy mình rất may mắn tuy không còn cha mẹ nhưng bên cạnh lúc nào cũng không phải không có những người thân bên mình. lần này thiên kì- bạn trai Vy cũng cùng về chắc vy vui lắm, có khi hân lại được uống rượu cưới sớm.
biệt thự white
bà hạnh đang ngồi uống trà và xem tv, minh khánh trở về nhà muộn làm bà không vui
-" hôm nay lại dự tiệc sao?"- bà hạnh với tay lấy remost tắt tv, khánh gật đầu
-" thật mệt!"
-" mẹ nghĩ đến lúc con tìm người phụ nữ chờ con về, chăm sóc cho con, mẹ lớn tuổi rồi, thậy chẳng muốn lo cho con nữa!"
-" mẹ, trước khi con mẹ đừng nhắc đến chuyện này, được không?". khánh biết mẹ lo cho mình, nhưng anh thật không muốn kết hôn vào lúc này. anh cũng đã trải hai mối tình, càng buồn hơn họ yêu sản nghiệp của anh chứ không phải anh, thêm đó, họ không thông cảm cho anh khi anh bận, luôn muốn như những đôi tình nhân khác phải âu yếm mọi lúc, điều này làm anh không thích chút nào-" con sẽ không ế đâu mà!" sợ mẹ không vui nên khánh lại trêu
-" còn nói, thôi, đi nghỉ đi, mẹ mệt rồi!"- bà hạnh đặt cốc nước xuống, nói với người làm đứng bên cạnh-" dìu tôi về phòng!". bà hạnh tuy ngoài , nhưng chắc chắn khi nhìn vào ai cũng sẽ đoán bà chỉ ở bốn mấy tuổi, bà gần đây sức khỏe không tốt nên khánh cũng rất lo lắng, nhiều lần bà hạnh còn bị choáng, khánh đã nghỉ làm để chăm sóc bà
-" chúc mẹ ngủ ngon!" khánh đứng dậy nói lớn, bà hạnh mỉm cười gật đầu. con trai bà vẫn yêu bà nhiều lắm.