Khi cô vừa thức dậy thì đã không thấy anh đâu vì cô nhớ là tối hôm qua đã ngủ cùng cô mà.
Như An Nhã không tìm được anh thì có dấu hiệu hoản loản, cô mặt kệ bản thân mình vừa ngủ dậy nên mặt con hơi đơ đơ, đầu tóc thì rối bù xù mà đi ra ngoài kiếm anh.
Mới vừa đi đến bếp thì đã ngửi được một mùi hường, tấp qua thì thấy anh đang thành thục nấu ăn trong bếp.
Thấy anh đã ở đây rồi thì cô thở phào nhẹ nhỏm rồi sau đó cô quay vào nhà về sinh để làm vệ sinh cá nhân.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh cá nhân thì cô đã thấy anh đứng trước cửa:
"Anh đứng đây từ khi nào vậy"
"Mới vừa nãy thôi, em thức rồi thì chúng ta ra ăn sáng thôi"
"Sau hôm nay chúng ta ăn sáng sớm vậy"
"Thì em ăn xong đi rồi biết"
Hai người vừa bước xuống bếp thì đã có sẵn hai tôi mì hải sản để sẳn trên bàn.
Ăn uống xong xuôi thì anh bảo cô chờ anh đi lấy đồ rồi sau đó hai người ra ngoài nhà ngồi.
Từ hai người đang ngồi nhìn ra chính là biển, rời lúc này còn khá tối.
Hai người đợi thêm một tí nữa thì trời bắt đầu nhô lên.
Trần Gia Huy thấy vậy thì bài dụng cụ vẽ ra rồi lựa một chổ thích hợp cho cô ngồi.
Ánh sáng của ông mặt trời buổi bình minh rất nhanh đã lên, một bầu trời màu đỏ rực cực đẹp hiện ra trước mắt.
Anh nhanh chóng lậy điện thoại ra cùng cô chụp vài tấp hình rồi sau anh bắc đầu vẽ cô.
Sau khoảng phút thì anh cũng đã hoàn thành bức vẽ của mình, trong tranh là một người thiếu nữa xinh đẹp đang ngắm nhìn cảnh hoàn hôn đỏ rực.
Vẽ xòn bức tranh thì anh mang nó lại tặng cho cô rồi nói: "Anh tặng em nè"
Như An Nhã cầm bức tranh anh vẽ mà không ngừng cảm thán về tài nghệ vẽ tranh của anh.
Đây có lẻ là món quá đẹp nhất, ý nghĩ nhất mà cô nhận từ anh.
Trời bắt đầu dần lên cao, hai người cũng đi vào nhà.
"Em đi thay đồ đi rồi anh sẽ dẫ em đi nơi này vui lắm"
"Đi đâu"
"Bí mật"
Thấy anh không muốn nói như vậy thì cô cũng không hỏi nữa, hai người thay đồ xong thf cùng nhau đi lấy xe đạp rồi chạy về hướng chợ.
Trên đường đi miệng cô cứ luyên thuyên:"Anh để tôi chở cho"
Mỗi lần nhớ tới màn bóc bánh đầu của cô thì anh lại rùng mình nhẹ rồi nói:
"Không cần đâu, em cứ ngồi đó là được rồi"
"Nhưng"
"Ai đời đàn ông con trai lại để cho một người phụ nữ chở được chứ với lại người ngoài mà nhìn vào thì họ lại cười anh cho mà xem"
Đến chợ thì hai người gửi xe vào một quán nước gần đó rồi anh dẫn cô đi lên một con tàu.
Sau khoảng phút chờ đợi thì con taù khởi hành ra khơi.
Đi được khoảng đến tiếng gì đó thì con tàu cặp bến ở một hòn đảo nhỏ.
Phong cảnh ở đây rất đẹp và thoáng mát, ở nơi đây có rất nhiều món ăn ngon độc lạ, có rất nhiều thứ và món ăn cô cũng chưa từng nhìn qua và ăn thử bao giờ.
Trong khi ăn uống vui chơi thì cô nghe đồn là ở đây có một ngôi chùa rất linh thiêng nên cô đã kéo theo anh đi viếng chùa.
Bản thân cô không cầu mong giàu sang quyền quí mà cô chỉ đơn giản là cầu mong mẹ mình nhanh hết bệnh và mạnh khỏe.
Trên cuộc đời này bây giờ chỉ có một mình mẹ là người thân duy nhất của cô mà thôi.
Nếu như mẹ cô mà có chuyện gì xảy ra thì cô không biết phải sống làm sau.
Hai người đốt nhan cúng bái cầu nguyện xong thì lại đi tham quan xung quanh.
Trên đường đi cô và anh khong ngừng nói chuyện cười đùa.
Và trong một lần cười đùa do cô đi nhanh quá nên đã vô tình trược té:
"Á"
"Chạy cho cố vào rồi bây giờ bị té"
"Hì hì, chỉ là tay nạn ngoài ý muốn thôi, với lại cái này chỉ té nhẹ thôi không sau đâu"
Vừa nói cô vừa đứng dậy dưới sự hổ trợ của anh và khi đứng dậy thì cô phát hiện ra mình bị trật chân.
Nhân cơ hội này thì anh ra tay bẻ lại khớp chân cho cô rồi cổng cô đi.
Như An Nhã được anh cỗng thì cảm khái bờ vai của anh thật ấm áp, cô không ngờ một ngày nào đó bản thân của mình lại được một người đàn ông cổng và lại càng bất ngờ hơn chính là người đàn ông này chính là người đàn ông cô từng thích.
Hai người đi được một tí thì trời bỗng nhiên dần tối đen lại và những hạt mưa bắt đầu rơi.
Lúc đầu chúng chỉ rơi vài hạt sau đó số lượng nhiều dần rồi mưa bắt đầu lớn lên.
Hai người cảm thấy không thể đi dưới mưa như được nên cuối cùng đã tấp vào một cái quán gần đó.