-"Lại đây đi Anh Nhi"
Vương Tuấn Duệ đứng giữa vườn hoa lavender vẫy tay gọi Hoàng Anh,cô mỉm cười đi lại chỗ anh,nhưng sao....khoảng cách hai người xa đến thế,cô đi mãi nhưng vẫn không nắm lấy bàn tay anh được,mà bóng tối dần bao phủ lấy Vương Tuấn Duệ,anh vẫn giơ bàn tay để cô nắm lấy,nhưng giường như anh đang lùi lại mà cô thì vẫn đứng im.
-"Khônggggg,Duệ,đừng bỏ em,aaaaaaaa"
Hoàng Anh hét toáng lên,cô giật mình tỉnh giấc,hóa ra chỉ là mơ,nhưng sao cô cảm thấy,giấc mơ ấy lại chân thực đến thế.Hoàng Anh quay sang bên cạnh,hắn đã dậy,bên cạnh cũng không còn hơi ấm nữa,Hoàng Anh cảm thấy sợ giấc mơ đó,cô đặt chân xuống nền đất lạnh lẽo đi tìm anh.
-"Duệ,anh đang ở đâu?"
-"Duệ,anh mau trả lời đi"t
Cô thấy anh rồi,anh đang bước đi trên hành lang từ phòng sách qua,anh quay lưng lại với cô,cô sợ.
-"Duệ"
Hoàng Anh ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh
-"Anh Nhi,sao vậy?"
Vương Tuấn Duệ gỡ tay cô ra,nâng cằm cô lên,nhìn sâu vào đôi mắt đỏ tươi đang ngấn nước ấy,cô khóc,anh đau,tim anh từ bao giờ đã yêu cô mất rồi.
-"Đừng đi,em sợ"
Hoàng Anh ôm thật chặt hắn,sợ giấc mơ đó thành sự thật,sợ cô sẽ mất anh
-"Ngoan,về phòng thay đồ,lát anh dẫn đi chơi,coi như đáp ứng điều kiện thứ hai hôm qua rồi đấy nhé"
Vương Tuấn Duệ đã dậy từ sáng,hỏi Tụy Tâm xem nơi nào có thể đưa Hoàng Anh đến đó,mà Tụy Tâm đâu có ngu mà khai không,hắn phải dùng tỷ đô la để đổi đấy...