Hoàng Anh tự nhủ với bản thân mình,lấy hết can đảm bước ra ngoài.
Vương Tuấn Duệ ngồi hút thuốc ở bàn trà,ngước mắt lên,thấy Hoàng Anh đi ra thì hắn dập tắt thuốc,đứng dậy rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
-Anh là người đã cứu tôi?
Hoàng Anh không dám ngước mắt lên,cô sợ hắn thấy,nếu hắn thấy,hắn cũng sẽ như ba mẹ nuôi của cô,xua đuổi cô ra khỏi nhà.
-Em hỏi tôi?Hay em hỏi mặt đất vậy?
Vương Tuấn Duệ khó chịu,khi thấy cô dùng đỉnh đầu để đối mặt với mình.Vương Tuấn Duệ nâng cằm cô lên,nhưng nhất quyết cô không mở mắt.
-Mở mắt ra!
Hắn lạnh lùng ra lệnh.Hoàng Anh từ từ mở mắt ra.
s
s
ss
Vương Tuấn Duệ sững sờ,anh lảo đảo giật lùi ba bước,đồng tử của cô màu đỏ tươi.Cũng không phải lạ lẫm gì,hắn đã thấy AI mắt đỏ và xanh,nhưng chưa từng thấy qua loài người đồng tử màu đỏ.
-Em....em....
-Sao hả?Anh cũng như họ thôi,lạ lắm phải không,đúng đấy,tôi khác người thì sao,tôi cũng là con người,các người không cần tỏ ra như vậy,tôi hận các người.
Hoàng Anh cố hét lên,nước mắt từng giọt lăn trên má hồng của cô,Hoàng Anh ngồi thụp xuống đất ôm hai chân ngồi khóc,đây là lần đầu,vì đôi mắt mà cô khóc trước mặt người khác.
-Không,Hoàng Anh,tôi không giống họ,tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em!
Vương Tuấn Duệ ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run lẩy bẩy của cô,cô cố dùng sức đẩy anh ra.
-Không,tôi khác người,anh giống họ,tôi mang đến sui sẻo,tôi không được yêu thương,tôi không cần ai bảo vệ,bàn tay tôi đã giết rất nhiều người,tay tôi đã nhuốm máu của người chết,tôi đáng chết,KHÔNGGGGGG
Hoàng Anh như người điên gào thét ầm ĩ,mặc cho hắn nói năng thế nào cũng không ngăn được cái miệng nhỏ xinh của cô kêu toáng lên.
Vương Tuấn Duệ ngậm chặt môi cô,nuốt hết những câu cô định nói ra,cuối cùng chỉ còn sự im lặng trong phút chốc.
-Em,là người phụ nữ của tôi,có hiểu chưa hả bé?
Vương Tuấn Duệ cắn vào vành tai cô bá đạo tuyên bố.
-Cái gì chứ?Ai là người phụ nữ của anh chứ?Tôi và anh quen nhau à?Anh là ai tôi còn không biết.
Hoàng Anh ngơ ngác không hiểu gì,anh ta biết tên cô,mà cô không biết anh ta là ai,mà anh ta nói cô là người phụ nữ của anh ta,rốt cuộc anh ta là ai????
Hoàng Anh vò đầu bứt tóc,thấy vậy anh đau lòng giữ tay cô lại.
-Tôi Vương Tuấn Duệ,chủ của căn nhà này,người nợ em một mạng,vậy đã đủ chưa,hửm?Bé?
Vương Tuấn Duệ nói với giọng cưng chiều,từ lần đầu thấy cô ngồi đàn piano trong bữa tiệc,hắn đã muốn chiếm giữ rồi,hắn muốn cưng chiều cô,sủng cô đến tận trời,như vậy đã đủ chưa???
-Cái...cái gí?Vương...Vương...Tuấn Duệ?Anh...anh không đùa chứ?Chủ tịch tập đoàn Vương Thịnh á?
Hoàng Anh kinh ngạc,nói không nên lời.
- tuổi rồi mà còn nói lắp.
Vương Tuấn Duệ búng cái mũi nhỏ nhắn của cô đến đỏ ửng lên.
-Đau
-Em cũng biết đau sao?
Cái...cái người này,cô có phải gỗ đâu mà không biết đau chứ.
Hoàng Anh vô thức trợn mắt màu đỏ tươi lên,chợt nhớ ra đồng tử của mình màu đỏ,Hoàng Anh lại cụp mắt xuống,cô sợ sẽ dọa đến anh.......
-------->Tobecontineud
By:Tâm Týt Clover