Khi tôi nhấc chân đi về phía bậc thang một lần nữa, Đồng Tiểu Táp không khách khí ôm lấy eo tôi. Tôi sợ hãi lập tức đẩy anh ta ra, trừng trừng nhìn anh ta với ánh mắt phòng bị, kiểu như có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mấy ngày sống chung trước đó tôi quên mất lập hiến pháp tam chương với Đồng Tiểu Táp, bởi vì tôi cảm thấy đứa nhỏ này quá e lệ.
Không ngờ rằng anh ta mới mấy ngày đã tiến hóa đến mức dám ngang nhiên ôm tôi giữa phố xá đông đúc.
“Xin lỗi.”
Đồng Tiểu Táp bước lùi về sau một bước, anh mím môi nói câu xin lỗi.
Lúc này, đột nhiên ùa đến một cơn gió lạnh vù vù, một đám mây đen dừng ngay trên đầu chúng tôi. Rất nhanh chóng, mưa trút như thác lũ. Đồng Tiểu Táp không hề quan tâm đến sự phản kháng của tôi, cứ thế ấn tôi vào trong ngực anh ta, cánh tay anh ta bao trọn lấy tôi.
So với trong tưởng tượng của tôi thì sức lực mạnh mẽ hơn nhiều.
Chúng tôi đang trong tư thế cực kỳ thân mật đi đến cửa quán cà phê. Tiếp đó, đi vào bên trong. Cuối cùng, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đồng Tiểu Táp tự động kêu cho tôi một ly sữa. Anh xé túi đường nhỏ ra, tôi cười hì hì đẩy ly qua. Thế nhưng anh lại lấy ba túi đường bỏ vào ly cà phê của mình.
Tôi nghĩ đến một câu nói từng nghe được rất lâu rồi, con trai thích ngọt, thì rất hiền lành.
Đồng Tiểu Táp dừng tay lại, hỏi tôi thế nào.
Tôi lắc đầu, làm vẻ thần bí.
Chúng tôi ở trong quán cà phê trải qua hết một buổi chiều dài lê thê, tôi xòe tay đón lấy khúc bánh mì Đồng Tiểu Táp đưa đến.
Đó là một trận mưa xối xả, bầu trời đen nghịt từ đầu đến cuối, tựa như đang giấu rất nhiều chuyện ưu phiền. Nước mưa mang theo hơi lạnh tạo thành những hạt nước đọng trên ô cửa sổ thủy tinh tạo thành một mảng hòa hợp. Tôi đưa tay lên, viết xuống hai chữ.
“Cái gì vậy?”
“Không nói cho anh biết.”bg-ssp-{height:px}
Tôi lấy tay che hai chữ ấy lại, giống như bí mật chôn giấu trong lòng vậy, không muốn chia sẻ cùng ai.
Mà đúng lúc này, người phục vụ đi đến, toàn bộ lý trí của tôi đều tập trung vào món ăn tinh xảo hấp dẫn trên tay anh ta.
Tôi quên rằng mình đã bỏ tay xuống từ lúc nào, cũng không biết tại sao Đồng Tiểu Táp lại kiên nhẫn để nhìn được hai chữ kia.
Tôi viết trên mặt kính, tên Lộ Phi, kèm theo một trái tim nho nhỏ.
Gương mặt Đồng Tiểu Táp bỗng nhợt nhạt hẳn đi. Lồng ngực anh rung động một cái thật mạnh mẽ, sau đó vô duyên vô cớ nắm lấy tay tôi.
Tôi không hiểu, tại sao tâm trạng Đồng Tiểu Táp lại bất chợt bị kích động đến như vậy. Anh vừa nắm tay tôi rất chặt khiến tôi không cách nào trốn thoát được, vừa dùng cái khăn trên bàn lau sạch tên Lộ Phi trên mặt kính.
Làm như vậy để tôi có cảm giác gần như nghẹt thở.
Dĩ nhiên, hình dung thực tế như vậy có hơi khoa trương quá mức, cho nên tôi cũng không biết tại sao lúc đó mình lại cảm thấy khổ sở. Thậm chí có thể là do tâm trạng u ám của Đồng Tiểu Táp mới là nguyên nhân chính.
“Thẩm Lam, đầu của cô nếu chỉ dùng để trang trí thì sau này ra ngoài không cần mang theo đâu. Cô không thấy cậu ta đang ở cùng một người phụ nữ khác à?”
Tôi ngẩn người ra một lúc, sau đó bắt đầu tức giận. Trong lời nói chỉ trích tôi dành cho Đồng Tiểu Táp, câu nói đơn giản nhất mà lại sắc bén nhất chính là ---
“Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào đâu mà quản tôi?”
Câu nói ấy, giống như đập nát lòng tự ái mong manh của Đồng Tiểu Táp. Anh bỏ đi không chút do dự. Tôi lại trở thành người bị thất lạc. Sau khi nhìn Đồng Tiểu Táp đội mưa ngồi vào chiếc taxi. Tôi bắt đầu thờ thẫn, tiếng mọi người trò chuyện xung quanh cũng dần trở nên ảm đạm.
Tôi như bị rơi vào khoảng chân không trong không gian.
Rất lâu sau đó, tôi mượn cây dù của chủ quán cà phê đi ra bên ngoài, cầm dù lẻ loi trong cơn mưa đi về căn nhà tạm ấy, ngôi "nhà" chung của chúng tôi.