Sau khi vào phòng tôi liền khóa trái cửa lại, tôi vẫn mang cái tư tưởng bảo thủ như vậy, không thể phủ nhận rằng tôi từng lén lút tưởng tượng về Dư Thiên, nhưng đến bây giờ anh ta lại mang đến cho tôi cảm giác sợ người khác phái.
Cuối cùng thì sự thật đã chứng minh rằng tôi thật sự suy nghĩ quá nhiều, sau khi tôi chuẩn bị tinh thần mất ngủ, Dư Thiên gửi cho tôi một tin nhắn ngắn.
“Đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm ngày mai chính thức bắt đầu làm việc.”
Tôi trở về bộ dạng “nghe lời” như trước, nhưng vẫn không thể ngủ được. Khi không ngủ được toi lại nhớ đến Đồng Tiểu Táp, lúc này hẳn là anh đã đến nhà, không biết thời tiết ở bên đó thế nài, không biết có bị kẹt xe không? Anh đã ăn cơm chưa?
Mặc dù tôi hơi bất ngờ khi mình đột nhiên quan tâm anh như vậy, nhưng ngay sau đó đã tìm được lý do cho bản thân, Đồng Tiểu Táp là ân nhân của tôi, tôi quan tâm anh là chuyện đương nhiên thôi.
Mang cái lý do hợp lý này, tôi định gửi cho anh một tin nhắn ngắn.
Nhưng với nội dung gì, tôi lại bắt đầu quoắn quýt. Bắt đầu từ tràn thao thao bất tuyệt, đến ba chữ cảm ơn anh ngắn gọn, rồi đến câu về nhà chưa sao? Hay là ăn cơm chưa?
Tóm lại là, cái tin nhắn ngắn ấy qua nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa được gửi đi, ngược lại là điện thoại Đồng Tiểu Táp gọi đến trước.
Nghe thấy giọng anh, tôi gần như có thể thấy người này đang đứng trước mặt tôi, mang theo nụ cười ấm áp.
“Thẩm Lam, anh vừa về đến nhà.”
“Ừ, đã trễ thế này rồi, anh nghỉ sớm đi.”
rõ ràng trước đó tôi đã rất kích động, nhưng đến lúc được nói chuyện, tôi vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh.
“Nhưng anh không ngủ được.”
“Hả? Tại sao, cả ngày nay em thấy anh mệt mỏi vậy mà.”bg-ssp-{height:px}
Đồng Tiểu Táp cảm thấy mệt mỏi là vì anh phải đền bù sức lao động của tôi, mặc dù trên danh nghĩa là tôi đưa anh đi dạo phố, cứ mỗi lần tôi nhìn món nào đó lâu lâu, anh không hề đắn đo liền vào trong cà thẻ.
Động tác ấy lặp lại liên tục, tâm trạng tưng bừng của tôi hồi sinh như còn là cô gái nhỏ. Tôi vừa cúi đầu, nhìn túi lớn túi nhỏ bên cạnh tủ quần áo đều là chiến lợi phẩm thu được từ Dư Thiên và Đồng Tiểu Táp.
Giống như chuyện cho tôi tiền tiêu vặt là chuyện khiến anh cực kỳ hạnh phúc vậy, điều này, chúng tôi như có được nhận thức chung, có chàng đẹp trai cho tôi tiền tiêu, tôi cũng cảm thấy rất rất hạnh phúc.
Sau đó, chúng tôi trò chuyện vu vơ làm nhảm rất lâu, ví dụ như lần sau có rãnh thì lại đến chỗ này chơi, ví dụ như Đồng Tiểu Táp nói tôi về sẽ dạy tôi đánh Lol, còn nói khi anh đi thi muốn tôi đến cổ vũ.
Tóm lại, bầu không khí hòa hợp ngoài dự đoán.
Đến cuối cùng, hai chúng tôi đều bắt đầu ngáp dài, có thể là không ai chủ động nói cúp điện thoại trước. Nhưng thể lực có hạn, tôi dần dần rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, điện thoại rơi bên gối, song vẫn nghe được giọng nói nho nhỏ của Đồng Tiểu Táp.
Trước khi ngủ, tôi nghe được câu nói sau cùng.
“Thẩm Lam, anh rất nhớ em.”
Tôi ôm gối, chợt nhớ đến hình ảnh không lâu trước đó, giọng nói lởn vởn trong cổ họng: Ừ, em cũng có suy nghĩ giống anh.
Công việc mấy ngày sau đó trương đối gấp rút, xem như là tăng ca, sau khi tiến độ khôi phục của công trường trở nên bình thường, Dư Thiên quyết định mời đồng nghiệp ở công ty chi nhánh đi suối nước nóng ở làng du lịch chơi hai ngày.
Trong lúc vô tình tôi tiết lộ thông tin này với Đồng Tiểu Táp, chưa đến mười giây sau, điện thoại báo cuộc gọi đến từ anh.
“Em không được phép đi.”