Mặc dù đồng ý với Ngải Lị sẽ cân nhắc thật kĩ chuyện với Đồng Tiểu Táp, ngày hôm sau tôi đã đến bệnh viện từ sáng sớm. Chỉ có điều là tôi vừa đi đến cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng rộn ràng, còn có tiếng click chuột.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bên trong phòng ngoài Lâm Cánh và Đồng Tiểu Táp còn có ba chàng trao tôi chưa gặp bao giờ.
“Em đến rồi à.” Đồng Tiểu Táp thấy tôi liền bỏ máy tính sang một bên, ngẩng đầu mỉm cười với tôi.
Lâm Cánh cũng nhìn thấy tôi, cậu ta đứng lên giới thiệu, “Đây là Lương Tử, Tiểu Châu, Gary, là đồng đội chiến đấu của bọn em.”
“Chào mọi người. Tôi là Thẩm Lam.”
“Cô là -- “
“Tôi là cô giáo của Lâm Cánh.”
Trước khi Lâm Cánh mở miệng nói thì tôi đã giành nói trước, ba chàng nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi, trong đó người tên là Gary trực tiếp đi đến trước mặt tôi đưa tay ra, “Chào cô giáo.”
Tôi bối rối lui về sau một bước, vốn chuẩn bị bữa sáng cho Đồng Tiểu Táp nhưng lại không thể đưa cho anh.
“Mọi người làm việc tiếp đi.”
Nói xong tôi liền kéo một cái ở bên cửa sổ rồi ngồi xuống, Đồng Tiểu Táp nhìn tôi bằng ánh mắt xin lỗi, nhưng người con trai bên cạnh vỗ vai anh một cái, anh lập tức cúi đầu mang tai nghe vào.
Lúc Đồng Tiểu Táp chơi game cực kì chuyên tâm, từ hướng của tôi có thể thấy ngón tay anh như múa trên bàn phím, thỉnh thoảng khóe miệng của anh hơi rướn lên, thỉnh thoảng thì chân mày nhíu lại. Lâu lâu còn nắm nhẹ bàn tay lại, khẽ nói nice, một ván chơi kết thúc, bọn họ vỗ tay chúc mừng nhau.
Nhưng khi tôi cho rằng đây là thời điểm kết thúc, Đồng Tiểu Táp lại quay đầu đi.
“Lâm Cánh lần sau cậu nhớ thận trọng chút, còn Gary, không nắm chắc mười phần thì cũng không cần canh tháp, đợi thời điểm thích hợp thì ra GUNK.”bg-ssp-{height:px}
Những thuật ngữ kia tôi nghe không hiểu, tôi cũng không biết Đồng Tiểu Táp còn luyện tập cùng mấy người kia thêm bao lâu nữa, tóm lại là cả buổi sáng họ kong dừng tay lại. Tôi cứ đứng đợi ở bên cạnh, cháo nấu vào lúc sáng đã sớm nguội lạnh rồi.
Chờ đợi vất vả cuối cùng cậu nhóc Tiểu Châu cũng đứng lên, tôi tưởng rằng bọn họ cuối cùng cũng kết thúc, kết quả cậu ta lại lôi từ trong ba lô bao thuốc lá, rồi phân chia cho hai người kia. Chẳng mấy chốc cả cái phòng bệnh khói thuốc bay lượn lờ, Đồng Tiểu Táp vẫn chăm chú vào màn hình máy tính như trước, tôi lại không có tâm trạng thưởng thức thao tác xinh đẹp của anh.
Tôi không chịu được mùi khói thuốc đành lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, ra khỏi phòng bệnh tôi thở dài một hơi, sau đó ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh.
Đúng lúc Ngải Lị đến và nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của tôi.
“Thẩm Lam, hôm qua cậu đồng ý với mình chuyện gì?”
“Cậu làm gì thế, nhỏ tiếng thôi.”
Ngải Lị nhìn tôi, “Sao cậu không vào?”
“Mình -- “
Tôi muốn nói tại sao thì cửa liền mở ra, mấy người Lâm Cánh đều đi ra, Ngải Lị nhìn mỗi người cầm trên tay cái máy tính liền hiểu ra. Trước cơn giận dữ của cô ấy, tôi nhìn về phía Lâm Cánh nháy mắt, “Ngải Lị muốn mời cậu uống nước, các cậu còn không đi.”
Lâm Cánh hiểu ý tôi rất nhanh liền chạy đến bên cạnh Ngải Lị. Ngải Lị sĩ diện như vậy chắc chắn sẽ không nổi giận với tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi nhân cơ hội đó chạy vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh vẫn còn một màn khói mù mù, tôi ho khan mấy cái, khi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt xin lỗi của Đồng Tiểu Táp.
“Xin lỗi, anh vừa mới -- “
Bên ngoài khung cửa sổ là tiếng ồn ào của thành phố, ánh mặt trời chói mắt, tôi nhìn Đồng Tiểu Táp bỏ máy tính và con chuột trên cái bàn đầy tàn thuốc lá.