Đồng Tiểu Táp cười nhạo một tiếng, "Bộ dạng khi ghen của em rất đáng yêu."
Tôi quay đầu trợn mắt nhìn anh, anh nhân cơ hội đó lại gần hôn lên môi tôi. Cứ nhẹ nhàng từng chút như vậy, tôi dám chắc mặt mình lại đỏ lên rồi.
Đồng Tiểu Táp đột nhiên thay đổi ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.
"Thẩm Lam em biết không, mới nãy anh rất sợ em sẽ không đến. Cho đến bây giờ anh vẫn không dám xác định vị trí của anh trong trái tim em, anh không nghĩ là em không vui, nhưng ban ngày nhìn thái độ của em chẳng có chút gì gọi là ghen tuông, anh đã tức giận. Giận mình, cũng giận em."
Ánh mắt anh rất torng suốt, ngoại trừ bao dung ra còn có bi thương. Mà những thứ này, tôi đã từng nhìn thấy trong mắt Lộ Phi, tôi sẽ bị cảm động, nhưng tôi cũng biết tôi không thể làm được như mong đợi của Đồng Tiểu Táp.
Tôi thật xấu xa.
Đồng Tiểu Táp là một chàng trai tốt không hiểu tại sao lại thích tôi, nhưng tôi ngoại trừ việc tức giận với anh, trừ một chút xíu ghen tuông thì vốn dĩ không đủ quan tâm, tôi không có lòng tin đáp trả lại anh. Tôi còn chưa đủ yêu anh, tôi cũng không muốn cứ thế mà bỏ qua. Tôi sợ nếu lỡ có một ngày mất đi Đồng Tiểu Táp, không bao giờ... tôi có thể lại nhìn thấy ánh mắt chân thành sâu sắc của anh nữa,
Ở trước mặt anh, tôi nhất định là người ích kỷ như vậy.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, tôi biết anh đang chờ đợi điều gì nhưng vẫn giả vờ ngây thơ đưa tay chạm vào cổ anh. Khi đến gần một chút, trán chúng tôi chạm vào nhau. Trong không khí đều là mùi vị của anh, cảm giác này thật tốt.
"Đồng Tiểu Táp."
"Hử?"
"Sau này anh không được phép tiếp xúc quá thân với cô gái khác."
"Anh biết."bg-ssp-{height:px}
Có phải anh chỉ thích mỗi mình em thôi không?"
"Anh chỉ thích mỗi mình em."
Hai chúng tôi thả lỏng cái ôm, đó là một hình ảnh ấm áp to lớn, mãi cho đến khi y tá đi kiểm tra mở nhầm cửa phòng bệnh. Cái loại ấm áp đó mới ngừng. Tôi theo phản xạ đẩy Đồng Tiểu Táp ra.
Vì thế tôi cảm thấy thật có lỗi, may mà Đồng Tiểu Táp không bày tỏ vẻ thất vọng hay tức giận, anh chỉ dùng cái cớ kém chất lượng để tôi có thể ngủ lại phòng bệnh của anh.
"Muộn vậy em về anh không yên tâm."
"Tối nay Lâm Cánh có việc bận không thể đến đón em."
"Được rồi, Thẩm Lam, thật ra thì anh nhớ em nên muốn em ở lại với anh. Anh hứa không làm gì cả. Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi. Anh cần chút cảm giác an toàn. Anh nhớ em quá."
Anh ngước đầu nhìn tôi, khóe miệng ngây thơ lại tự nhiên khẽ mím chặt. Với lại tôi cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Dần dần tôi liền hiểu, cái vẻ đơn thuần ấy thật ra chỉ là lớp vỏ ngụy trang của Đồng Tiểu Táp, anh tìm ra nhược điểm của tôi sau đó liều mạng tu luyện tuyệt chiêu để giải quyết tôi.
Đồng Tiểu Táp ở trong phòng bệnh một mình, phối hợp cùng nhau, dĩ nhiên tất cả tiền thuốc thang viện phí lần này đều do câu lạc bộ của anh chi trả. Theo lời Lâm Cánh nói, lần tranh giải vô địch này tiền thưởng là hai triệu đo la. Vậy thì khó trách tại sao bây giờ Đồng Tiểu Táp lại ở phòng bệnh sang trọng đến vậy, tôi gần như có thể nhìn thấy ngón tay anh đang bay múa duyên dáng.
Nhưng tôi cảm thấy ông chủ của Đồng Tiểu Táp không nghĩ đến chuyện anh dùng căn phòng bệnh này với ý nghĩ nhanh gọn là cho bạn gái ngủ lại.
Tôi cầm áo sơ mi của Đồng Tiểu Táp vào phòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh, ánh mắt anh vẫn đang dõi theo nhất cử nhất động của tôi. Tôi quay đầu trừng anh, anh lập tức giơ tay đầu hàng.
Lại còn cố ý nói thêm một câu thế này, "Thẩm Lam, anh là người đàn ông trưởng thành, em không muốn cứ cám dỗ anh như vậy chứ."