Edit: Sun – DĐ.
"Tôi ——"
Tôi còn đang suy nghĩ làm như thế nào giải thích quan hệ của tôi với Dư Thiên, Đồng Tiểu Táp đã đứng lên, anh cúi đầu xuống nhìn tôi: "Cho dù thế nào tôi vẫn hi vọng cô nên kiểm điểm một chút, tôi đã nhìn thấy chuyện ở khách sạn ngày đó."
Phịch một tiếng, dầu hoa hồng trong tay tôi rơi xuống đất, Đồng Tiểu Táp khom lưng nhặt nó lên nặng nề đặt ở trước mặt của tôi.
"Còn nữa, mời về sau cũng không được nghe lén tôi gọi điện thoại."
Nếu như không phải là chân bị thương tôi chắc chắn đã chạy ra khỏi rồi, nhưng kết quả là Đồng Tiểu Táp sập cửa bỏ đi, thậm chí anh xuống lầu là giẫm trên cầu thang âm thanh đều mang tức giận.
Tôi cầm chai dầu hồng hoa buồn bực một lát, nếu hai năm trước tôi đây sao biệt khuất bị nhốt ở trong phòng thế này, nói không chừng tôi đã trực tiếp mở nắp chai uống rồi. Bây giờ, tôi buồn bực đủ rồi lại co rúc ở trên giường lớn mà không có ga giường này lần nữa, cái này so với trực tiếp ngủ trên sàn nhà cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tôi cho là dưới hoàn cảnh như vậy tôi chắc chắn mất ngủ, kết quả sáng ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại mặt trời cũng phơi đỉnh đầu rồi. Tôi xoa xoa đầu, lúc chuẩn bị từ trên giường đi xuống thì cả người đã trực tiếp nằm trên đất.
Cái nhà này chắn chắn hạ vào lời nguyền rủa rồi, mỗi một lần tôi ở nơi này nếu không phải ngã bệnh thì chính là bị thương.
Khi tôi thật vất vả bò dậy vịn tường từng bước từng bước đi tới cửa thì không thấy Đồng Tiểu Táp ở đây nữa. Từ trên cầu thang nhìn xuống, trong phòng khách trống rỗng, cũng không thấy hành lý tôi giúp anh đặt nơi ngày hôm qua, cũng không thấy anh đâu.
Tôi ủ rũ cúi đầu đi về phía trước, cuối cùng cũng bước tiếp bước gian nan rồi, một ngày trước buổi tối tâm tình buồn rầu lại chạm mặt đánh ngã tôi. Cuối cùng, tôi ngồi trên cầu thang biến thành một hòn vọng phu, tội nghiệp nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Trong lòng nghĩ chính là, Đồng Tiểu Táp lại đi một lần nữa, lại bỏ tôi ở nơi này.
"Cô ngồi đó làm gì?"
Lúc nghe được giọng nói của Đồng Tiểu Táp tôi ngẩng đầu lên, cổ họng có chút khô khốc, qua thật lâu tôi mới hỏi: "Làm sao anh trở lại?"
"Ý của cô là tôi không nên trở lại sao?" Đồng Tiểu Táp đã đứng trước mặt tôi, anh kéo tôi lên khỏi sàn nhà, sau đó đưa túi ny lon trong tay cho tôi: "Buổi sáng tôi phải đến công ty, chân cô còn chưa khỏe thì nghỉ ngơi một ngày đi."
"Tôi ——"
Đồng Tiểu Táp lại không cho tôi cơ hội để nói, sao khi kéo tôi lên thì mình chạy xuống lầu, mở cửa đi.
Tôi cúi đầu nhìn gì đó trong túi nhựa, bàn chãi đánh răng khăn lông, còn có bánh mì và một ly sữa đậu nành nóng, hoá ra là sáng sớm Đồng Tiểu Táp đi ra ngoài mua những thứ này, còn đặc biệt mua giúp tôi, nhưng tôi lại không dám nghĩ quá nhiều, tôi biết rõ tính tình anh luôn ôn hòa, là một người hiền lành và đặc biệt luôn khách khí với người khác.
Sau khi đánh răng rửa mặt tôi vẫn len lén đi mở phòng của Đồng Tiểu Táp, quả nhiên là anh mang hành lý vào, hoá ra anh thật sự không muốn một mình len lén đi mất.
Tôi không giải thích được bắt đầu thấy may mắn. Đồng thời cũng khinh bỉ mình trong lòng: Thẩm Lam, làm sao mày quên vết thương đã lành vậy hả?Sun – DĐ.
Buổi trưa một mình tôi quét dọn toàn bộ căn nhà một lần, chúng tôi rời đi hai năm, nhà này cũng bỏ trống hai năm, khắp nơi đều rơi đầy bụi bậm.
Sau khi thu dọn toàn bộ, tôi mệt mỏi trực tiếp ngồi dưới đất, một năm trước sau chuyện kia thân thể của tôi cũng không thật sự tốt cho lắm, hơi khổ cực một chút cũng thở hổn hển, cũng là bởi vì nguyên nhân này mà lúc tôi tìm việc làm cũng chưa bao giờ lo lắng bán sức khoẻ, người khác đều cảm thấy tôi không tự lượng sức mình, thật sự là tình huống không có mấy người biết.
Lúc này Đường Phi lại gọi điện thoại cho tôi, lúc thấy hiển thị cuộc gọi đến tôi ngẩng người một chút, mấy ngày qua Đường Phi ít chủ động gọi điện thoại cho tôi … tôi giao tiếp với anh ta càng ngày cũng ít, thỉnh thoảng nghe đến tên của anh ta cũng là từ trong miệng của mẹ tôi.
Bà nói Đường Phi hay đến thăm bà, bà còn nói Đường Phi luôn nhìn chằm chằm cửa phòng của tôi mà ngây ngẩn.
Mẹ tôi nói đứa bé Đường Phi này thật sự rất tốt, con xem cậu ta cái gì đều lo lắng cho con. Mà tôi biết tôi không xứng với Đường Phi, tôi đều không xứng với anh về tất cả mọi mặt, quan trọng hơn là trong lòng tôi đã có một người, đợi đến lúc tôi quên được người nọ thì đoán chừng tôi cũng không yêu được nữa rồi, tôi không muốn phụ lòng Đường Phi.
Cho nên sau khi tôi từ chối Đường Phi một lần, anh ăn ý làm bộ như không quan tâm đến tôi nữa, cho nên tôi rất bất ngờ khi đột nhiên anh ta gọi điện thoại đến đây.
Điện thoại reo chừng mấy tiếng tôi mới nhấn nghe, giọng Đường Phi nâng cao nhanh chóng: "Thẩm Lam, có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tôi ngẩn người một chút: "Không có, làm sao anh——"
Đường Phi hít một hơi thật sâu, thật giống như buông lỏng xuống cái gì đó: "Ngày hôm qua tôi đến thành phố N công tác, cho nên —— Thẩm Lam, ngày hôm qua em không trở về nhà trọ phải không?"
"Tôi ——" Trong lúc nhất thời tôi không biết giải thích thế nào: "Thật ra thì tôi có chút chuyện, cho nên. Bây giờ anh ở đâu?"
"Không có việc gì, không có gì, tôi còn có công việc, trước hết như vậy đi, em đi đi."
Lúc cúp điện thoại tôi vẫn không có hiểu ý tứ của Đường Phi, chỉ là lúc này Đồng Tiểu Táp cũng trở lại rồi, đi theo phía sau anh còn có mấy nhân viên đưa đồ dùng trong nhà.
Đồng Tiểu Táp nhìn tôi một cái, sau đó nói: "Phía dưới loạn, cô đi lên trên lầu đi."
"Ừ." Tôi gật đầu một cái, Đồng Tiểu Táp có một chút thay đổi, anh có thói quen ra lệnh cho tôi rồi, mà tôi bất tri bất giác luôn phối hợp với anh.bg-ssp-{height:px}
Sau khi lên lầu tôi lại liên tục nhận được điện thoại của cha mẹ tôi và Elle, lần này tôi mới hiểu được hoá ra là đến sinh nhật của tôi rồi. Đường Phi không phải đi công tác, chỉ sợ anh đặc biệt muốn đến gặp tôi thôi, lại đợi bên ngoài cả đêm nhưng vẫn không thấy tôi trở về mới không yên lòng mà gọi điện thoại.
Mà bây giờ, anh có thể yên tâm, nói không chừng sẽ nghĩ tới chút gì khác.
Tôi còn đang buồn bực vì chuyện của Đường Phi thì Đồng Tiểu Táp trực tiếp đi vào mà không gõ cửa. Anh cầm một bó hoa hồng to đi đến bên giường tôi để xuống. Tôi ngẩn người một chút.
"Đây là?"
Bó hoa hồng này đặc biệt đỏ, phía trên còn cắm tờ giấy nhỏ viết sinh nhật vui vẻ.
Đồng Tiểu Táp đen mặt, nói: "Là tặng cho cô."
Thấy tôi còn ngây ngốc, anh lại bổ sung một câu: "Thật không biết anh họ tôi coi trọng cô chỗ nào nữa."
Thật ra thì lúc Đồng Tiểu Táp nói lời kia thì trong lòng tôi rất buồn, tôi nhớ tới GARY bọn họ, trước kia lúc Đồng Tiểu Táp còn yêu tôi bọn họ cũng không muốn tiếp nhận tôi.
Tôi vẫn luôn cảm thấy bị bạn bè của bạn trai bài xích là chuyện đặc biệt khổ sở, trước kia Đường Phi cũng có anh em tốt nói tôi luôn lấn áp Đường Phi, mỗi lần chúng tôi gây gổ thì anh luôn là người giải hoà đầu tiên.
Sau đó Đường Phi vì tôi mà tan vỡ với anh kia, lúc ấy tôi rất lúng túng, nhưng Đường Phi nói, vẻ mặt luôn là tôi đây chỉ nhận một mình em là bạn, cho dù sau này em không phải là bà xã của tôi thì em cũng là người bạn quan trọng nhất tôi biết đầu tiên, không đúng, tôi nhất định muốn cho em làm bà xã tôi, cho dù em đổi ý anh đều trói em trở về.
Nhưng Đồng Tiểu Táp, anh không ngừng quên mất tôi, còn giống như bắt đầu chán ghét tôi rồi, chỉ vì lúc tôi gặp anh quá tệ sao?
Tôi lại nhìn hoa một chút, quả nhiên là Dư Thiên đưa tới. Tôi nín thật lâu lại bị cho Dư Thiên gọi điện thoại.
"Sao rồi?"Sun – DĐ.
"Cái gì sao rồi, Dư Thiên anh giở trò quỷ gì vậy." Tôi tức giận hổn hển hỏi.
"Dĩ nhiên là chúc em sinh nhật vui vẻ, tôi hỏi sao rồi là hỏi phản ứng của Đồng Tiểu Táp đó, cậu ấy có ghen không? Tức giận không?"
"Tôi, " Tôi lập tức lại buồn bực: "Dư Thiên, anh không phải lại sắp xếp cái gì, tôi muốn Đồng Tiểu Táp thật sự quên tôi đi, tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy bây giờ."
"Thẩm Lam ——"
"Hả?"
Dư Thiên thở dài một cái: "Em thay đổi rồi."
Có thể đi, hai năm qua tôi thật sự thay đổi quá nhiều, tôi không biết những người trước kia vĩnh viễn sẽ không sẽ hiểu sao cái người Thẩm Lam không biết trời cao đất rộng này làm sao sẽ trở nên sợ đầu sợ đuôi như vậy rồi.
Hai năm trước, sau khi mẹ Trương Mật qua đời vì bệnh tim tái phát chết ở trại tạm giam, cuộc đời của tôi đã sớm long trời lở đất rồi.
Ngày đó sinh nhật tôi, Đồng Tiểu Táp cũng không nói với tôi một câu nào, Dư Thiên cảm thấy Đồng Tiểu Táp đó là biểu hiện ghen, thật ra thì tôi quá rõ rồi, bây giờ Đồng Tiểu Táp không khác gì Gary của hai năm trước, anh hoàn toàn không nhớ tôi thì sao mà ghen được chứ, nếu có anh cũng chỉ ghen vì bạn gái ở Hàn Quốc mà thôi.
Mỗi lần nhìn thấy anh gọi điện thoại trong lòng tôi giống như bị kim đâm vậy. Lòng tham đều phải trả giá thật lớn, tôi có thể sống với Đồng Tiểu Táp một thời gian, phải bỏ ra chính là đau lòng.
Sau khi sửa sang xong căn hộ, công việc Đồng Tiểu Táp cũng chính thức bắt đầu, trước đây tôi đơn giản khó hiểu nội dung công việc của anh bây giờ. Hai năm trước Đồng Tiểu Táp cũng đã giải ngũ, sau đó anh đến Hàn Quốc, mới bắt đầu là huấn luyện viên ở một Câu Lạc Bộ nhỏ, sau đó trở thành một bình luận viên của những trận đấu, về sau nữa lại trở thành người chủ trì chương trình khách mời, nhưng trên thực tế, cái khuôn mặt kia trải qua một phen ăn mặc đã sớm làm mê muội điên đảo tâm hồn của các cô gái nhỏ Hàn Quốc rồi. Mấy tháng ngắn ngủn anh lại từ Hàn Quốc vội vàng đến Trung Quốc, điển hình thành công xuất khẩu chuyển tiêu thụ tại chỗ.
Mà bạn gái của Đồng Tiểu Táp, thật ra thì cũng là người Trung Quốc xuất đạo ở Hàn Quốc, là một tiểu minh tinh. Dáng người xinh đẹp, chính là tính tình có chút tùy hứng, tình yêu của bọn họ không có công khai, nhưng người chung quanh đã sớm chấp nhận.
Đột nhiên, tôi cảm thấy ghen tỵ nhưng ghen đều vô dụng, Đồng Tiểu Táp anh đã sớm là của người khác rồi, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy anh cau mày gọi điện thoại trong lòng vẫn là khổ sở không thôi, tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ anh đau lòng vì người khác, tôi không thể làm gì khác hơn là thừa nhận đây đều là kết quả mà tôi không quý trọng trước kia.
Bởi vì thân phận trợ lý của anh, tôi không thể không theo sau Đồng Tiểu Táp cả ngày phía sau, công việc bây giờ của anh đã sớm không liên quan gì đến trò chơi nữa rồi, trừ thỉnh thoảng nhận một chút trò chơi đại ngôn (phát ngôn) hoặc là phỏng vấn ở ngoài, cái khác cũng không khác nhau gì mấy với tiểu minh tinh cả, ra cửa sẽ phải mang theo mắt kiếng, anh rất nổi tiếng trong giới các cậu bé cô bé mười mấy tuổi.
Khi tôi làm việc bên cạnh Đồng Tiểu Táp hơn một tuần lễ, anh nhận được một công việc khác. Tôi cùng người quản lí cầm hợp đồng nhìn Đồng Tiểu Táp, anh cúi đầu suy tính rất lâu sau đó, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Đồng Tiểu Táp nhận công việc là chủ đề cho một cho trò chơi hát khúc, âm thanh anh dễ nghe mới có thể từ giải thích biến thành người chủ trì, mà tôi giống như cho tới bây giờ cũng không có nghe qua Đồng Tiểu Táp hát.
Quả nhiên, ngày đi phòng thu âm, tôi lại một lần "Lau mắt mà nhìn" anh rồi.
Đôi lời lảm nhảm của Tác giả: Đầu tiên tôi muốn nói, hôm nay ngày đầu tiên trong mấy ngày qua tôi sờ tới máy vi tính. Có lẽ mọi người cảm thấy tôi chậm đổi mới, nhưng tôi vẫn muốn giải thích một lần nữa, bây giờ tôi thật sự có thể làm được tốc độ nhanh nhất rồi.
Lược bỏ chữ lảm nhảm của tác giả …..