Mạc Lê vừa lấy sách từ trong gầm bàn lên vừa quay sang nhìn về phía An Hảo: “An Hảo, chân của cậu thế nào rồi? Còn đau nữa không?”
An Hảo cười nói: “Trông hơi đáng sợ thôi, chứ đã đỡ rồi.” Mạc Lê lúc này mới yên tâm.
Sau khi tan học, Mạc Lê khăng khăng muốn đỡ An Hảo đi đến nhà ăn, An Hảo bất đắc dĩ bị chọc cười: “Bạn học A Lê à, tớ thật sự không sao, tớ cũng không bị gãy chân, cậu không cần dìu đâu, làm mọi người đều nhìn tớ kìa.” Mạc Lê lúc này mới để ý thấy mấy bạn học bên cạnh đều đang nhìn trộm về phía này.
Mạc Lê bất mãn nói thầm: “Tớ sợ cậu đau mà.” An Hảo nghe vậy cười nói: “Được rồi, được rồi, tớ biết là cậu có ý tốt mà, đi thôi, chúng mình cùng đi ăn cơm.”
Vừa xuống lầu cũng gặp nhóm Tống Từ Nhất đang đi về phía phòng ăn, mấy người gặp liền gặp nhau, Sở Hiên cười hì hì chào hỏi với An Hảo: “Đúng rồi, anh nghe nói em bị bóng rổ đập vào chân, chân của em không sao chứ?” An Hảo đáp: “Có thể bị sao được chứ, chỉ là bị quả bóng đập một cái vào chân thôi, em không yếu ớt như vậy đâu.” Sở Hiên gật đầu theo. Lục Minh Hạo cười nói: “Các em định đi ăn cơm à, vậy thì đi ăn cùng bọn anh đi.”
Mạc Lê đang định đồng ý, Tống Từ Nhất đã nhấc chân bỏ đi, từ lúc nãy gặp An Hảo đã thấy, Tống Từ Nhất không hề nhìn về phía bên này một cái, mặt âm trầm, nhìn không thấy một tia ấm.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Sở Hiên cười một cái nói: “Thật ngại quá, đại ca chắc là hôm nay ngủ không ngon giấc, ha ha ha, cậu ấy có bệnh khó ở lúc mới rời giường. Vậy nên không ăn cùng được rồi, bọn qnh đi trước nhé.” Sở Hiên quay đầu nhìn Lục Minh Hạo, hai người liếc nhau sau đó đi theo Tống Từ Nhất.
“Đã giữa trưa rồi, mà ngủ dậy còn khó ở như vậy sao?” Mạc Lê khó hiểu nói. “Nhưng là ban nãy Tống Từ Nhất trông dọa người thật, lúc đi ngang qua, tớ còn cảm nhận được như một trận băng lạnh thấu xương vậy.” Mạc Lê một bên khoa trương nói còn ôm lấy hai cánh tay chà xát qua lại. An Hảo cũng cảm thấy nghi hoặc.
Mấy người ngồi trong nhà ăn. Gương mặt Tống Từ Nhất vẫn âm trầm lạnh lẽo đáng sợ, mím chặt môi, không nói một lời. Sở Hiên cùng Lục Minh Hạo trao đổi ánh mắt, ai cũng không dám mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, sợ là bị đến tro cũng không còn.
Sở Hiên nghĩ đến một màn nhìn thấy ngày hôm qua, lại nhìn thoáng qua Tống Từ nhất, tính toán vẫn là không nói thì hơn.
An Hảo cùng Mạc Lê ngồi ăn cơm cách đó không xa. Mọi người một bên ăn một bên khẽ bàn luận, Tống Từ Nhất hôm nay đáng sợ cỡ nào. Không ai biết vì sao, hôm nay Tống Từ Nhất lại tức giận như vậy, nhưng mọi người đều hiểu rằng, nếu ai ngu ngốc chọc vào nhất định chết không toàn thây.
Mạc Lê cách mấy người đó không xa, cũng cảm thấy nghi hoặc: “Xem ra là bởi vì xảy ra chuyện gì đó, chứ không phải tính khó ở lúc rời giường đâu.” An Hảo dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người kia, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn uống.
Lúc này nhà ăn hơi ồn ào, Mạc Lê quay đầu lại thấy một thân ảnh hơi quen thuộc.
Hà Nhã Nặc mặc một chiếc váy liền hàng hiệu, làm tóc xoăn, trang điểm tỉ mỉ, đi đôi giày cao gót. Đeo thêm một chiếc túi đắt đỏ, nhìn qua là biết tiểu thư nhà nào đó, như một con khổng tước kiêu ngạo.
Tất cả mọi người đều bàn luận về vị mỹ nữ này, có người còn tinh ý nhận ra cô gái này đã từng học tập ở ngôi trường này.
Hà Nhã Nặc nhìn bốn phía, tìm thấy thân ảnh mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm kia, cười tươi đi tới.
Mạc Lê nhìn ra, nói với An Hảo: “A, cô gái lần trước đến sân bóng rổ tìm Tống Từ Nhất lại đến rồi, hình như cũng là đang tìm Tống Từ Nhất.”
Một vài nữ sinh cũng đang nghi ngờ: “Quan hệ của cậu ta với Tống Từ Nhất là như thế nào? Nhìn rất giống một tiểu thư giàu có.”
Cũng không ít nam sinh hâm mộ: “Chậc chậc, đúng là có gương mặt đẹp trai có khác, oanh oanh yến yến đều vây quanh, nhìn cô gái kia kìa, toàn thân cao thấp, Tống Từ Nhất này không biết đã tích đức bao đời rồi.”
An Hảo nghe đủ các loại nghị luận, cuối cùng chống cự không nổi nhìn sang.bg-ssp-{height:px}
“Anh Từ Nhất.” Thanh âm ngọt ngào của Hà Nhã Nặc cất lên. Tống Từ Nhất đầu cũng không ngẩng, giống như không nghe thấy. Sắc mặt Hà Nhã Nặc cứng đờ, Lục Minh Hạo giải thích thay: “Hôm nay tâm trạng đại ca không tốt, em không cần để ý.”
Sở Hiên cũng cười hòa nói: “Wow, hôm nay Nhã Nặc trông thật khác,rất xinh đẹp.”
Hà Nhã Nặc nghe thấy vậy sắc mặt mới dịu đi, cười cười: “Cảm ơn anh Sở.”
Hà Nhã Nặc ngồi xuống cạnh Tống Từ Nhất, nhẹ nhàng kéo tay áo anh lay lay nói: “Anh Từ Nhất, mai là sinh nhật của cậu, cậu phải nên vui vẻ mới đúng.”
Tống Từ Nhất không nói gì, ngẩng đầu lên đối mặt với An Hảo ngồi cách đó không xa. Cảnh hôm qua bỗng tái hiện lại trong đầu, Tống Từ Nhất vốn ngủ không ngon hai mắt đầy tơ máu, trở nên đỏ đáng sợ, hai bàn tay nắm chặt lại để lộ khớp xương trắng bệch.
Nở nụ cười khiến cho người khác không đoán được suy nghĩ, anh đưa tay lên xoa xoa đầu Nhã Nặc, chậm rãi mở miệng nói không mang theo cảm xúc: “Được.” Hà Nhã Nặc sửng sốt, trong lòng mừng rỡ như điên, anh Từ Nhất vậy mà lại xoa đầu mình, là bởi thay đổi ngày hôm nay của mình sao? Quả nhiên không uổng công chuẩn bị tới trưa, Nhã Nặc cười ngọt ngào nghĩ vậy.
Sở Hiên và Lục Minh Hạo liếc nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hành động này của Tống Từ Nhất cũng quá khác thường rồi.
Tất cả một màn này An Hảo đều nhìn thấy rõ. An Hảo nhìn anh có cử chỉ thân mật với Nhã Nặc, tay cầm đũa không khỏi nắm chặt lại, cúi đầu, trong lòng không nhịn được chua xót, chỉ cảm thấy không khí như bị bóp chặt, không đủ dũng khí tiếp tục nhìn.
Cô không chờ được nữa, cũng mất hứng ăn uống, bèn nói với Mạc Lê vài câu rồi về trước. Mạc Lê không phát hiện chuyện gì bất thường, nhẹ gật đầu.
Tống Từ Nhất chú ý thấy cô đứng dậy, nhưng nhìn trên mặt cô cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc gì. Tống Từ Nhất không khỏi rét lạnh trong lòng… là mình tự mình đa tình sao.
An Hảo đi ra ngoài, nhưng tâm tình vẫn chưa được dịu đi chút nào, trong đầu toàn bộ là hành động của Tống Từ Nhất ban nãy khiến cho người khác cảm thấy ngạt thở, làm thế nào cũng không bớt. Chỉ thấy nghĩ tới là liền bực bội, cầm theo thuốc đi lên sân thượng, châm một điếu. Ai… Cô đang bị sao vậy?
Buổi tối, An Hảo nằm trên giường, nghĩ tới một màn khiến trái tim đau đớn ngày hôm nay. Nhưng là trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh hôm ấy anh ngồi xổm bên cạnh chân cô, vô cùng thương tiếc đỡ lấy bắp chân của cô, ngón tay lạnh lẽo xoa thuốc nhưng động tác lại hết sức ôn nhu. Giọng nói cũng nhẹ nhàng khiến cho người khác rung động, làm nhiễu loạn trái tim của cô.
Lần này là cô sai sao…Cô không nên rung động mới đúng. Cũng không nên đánh giá cao vị trí của mình như vậy, để bây giờ đau đớn như này. Bị thân nhân hãm hại phản bội, cô cũng rất đau nhưng cô có thể tiếp nhận, cô rất kiên cường. An Hảo chậm rãi đưa tay lên xoa vào vị trí trái tim, nhưng lần này trong lòng của cô ngoại trừ đau đớn còn có một chút không nói rõ được, ủy khuất không nói lên lời.
Trong gian phòng một màu đen kịt chỉ lóe lên chút ánh sáng duy nhất, Tống Từ Nhất cầm điện thoại, ngẩn người nhìn người trong màn hình điện thoại, nắm tay càng bóp chặt.
Tống Từ Nhất nhớ tới ngày hôm nay mặt cô không thay đổi chút cảm xúc mà rời đi, trong lòng cũng không khỏi nổi lên trận chua xót, anh nên làm gì với em bây giờ, trong lòng em, không có một phần nào dành cho anh sao….
Những câu chuyện riêng mà An Hảo và Tống Từ Nhất đã trải qua, nhiều hơn so với người bình thường, nhưng những chuyện đó cũng tựa như sợi dây trói buộc bọn họ, khó mà nói thành lời, cũng không muốn nhắc tới, chỉ là đã ghim chặt trong lòng, mài xát vô cùng đau nhức nhưng cũng không nhổ bỏ đi được.
Không có người nào có thể chân chính hiểu rõ bọn họ, cũng không ai bước vào trong thế giới của bọn họ, cùng họ chia sẻ một đoạn đường.
Con người cuối cùng không tránh khỏi những cám dỗ thời niên thiếu, nhưng cũng bởi vì nó mà gặp không ít phiền nhiễu. Mỗi người đều giống như một tòa đảo hoang, đều mang khát vọng có thể dựa dẫm vào ai đó, liều mạng hấp dẫn lẫn nhau, nhưng cuối cùng lại đẩy nhau đi ngày càng xa.