Tống Từ Nhát từ từ mở mát ra, đầu anh đau, cổ họng
cũng rát. Anh không biết đã uống đến khi nào, cũng
không biết đã về nhà bằng cách nào.
Tống Từ Nhất dậy rửa mặt, anh nhìn lên và thấy
mình trong gương. Khuôn mặt anh tái nhợt, mái tóc
đen và đôi mắt đỏ ngầu, nhìn anh trong bộ dạng này
thật sự vô cùng nực cười.
Nghĩ đến cảnh anh đã nhìn thấy, Tống Từ Nhất nắm
chặt tay lại. Anh nên làm quen với nó, rõ ràng anh nên
quen với nó, nhưng anh thực sự không thể kiểm soát
được, anh ghen đến phát điên.
Những người đè nén phiền muộn ở dưới đáy nước,
trong khi những người bình thường ở trên mặt nước.
Tống Từ Nhất ở giữa, anh không thể lên cũng không
thể xuống. Anh không thẻ đổ lỗi cho người khác.
An Hảo sau nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi, cô
luôn nghĩ về những lời của Tống Từ Nhất, trái tim cô
đau nhói.
An Hảo từ từ ngồi dậy, đôi mắt lơ đãng ngồi trên
giường. Mãi đến khi điện thoại reo, cô mới hồi phục
thần trí và trả lời điện thoại.
“Một lúc nữa mẹ sẽ tới Thành phó B.” Bà Lâm Uyễn
nói trong điện thoại. Sau khi An Hảo nghe xong, vừa
đứng dậy vừa nói: “Con biết rồi ạ. Mấy giờ vậy mẹ?
Con đi đón mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô rửa mặt xong, nhìn vào
quẳng thâm dưới mắt trong gương, thở dài. Cô vỗ nhẹ
vào mặt, bắt đầu trang điểm để che đi quầng thâm
dưới mắt. An Hảo nhướng mày, đánh son. Như vậy
mới giống bộ dạng của một con người.
Bà Lâm Uyển xuống máy bay, vừa định lấy điện
thoại di động ra và gọi cho An Hảo để hỏi cô đang ở
đâu. Đột nhiên, bà Lâm Uyễn bị dọa suýt chút nữa thì
rơi điện thoại. Khi bà quay lại, đã thấy khuôn mặt An
Hảo đang cười hi hi.
An Hảo cười và nói: “Thưa bà Lâm, gan bà Lâm
vẫn nhỏ vậy hả.” Bà Lâm Uyễn mỉm cười bất lực, gật
đầu với An Hảo. Cô tiện tay lấy vali của bà, kéo tay bà.
Lâm Uyễn mỉm cười, nhưng bà nhìn An Hảo và ngừng
nói. An Hảo nhận thấy khuôn mặt của bà không được
tốt lắm, dường như bà đã gầy hơn. Không lẽ ở đó đã
xảy chuyện gì sao?
“Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ không được tốt lắm,
chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” An Hảo lo lắng hỏi. Mắt
Lâm Uyễn tối sầm lại: “Về nhà trước đi, rồi từ từ mẹ
Sẽ nói với con.”
Hai người về đến nhà, ngồi trên ghế sofa. An Hảo lo
lắng hỏi: “Mẹ ơi, nói cho con biết có chuyện gì vậy ạ.”
Lâm Uyễn chậm rãi nói: “Những năm qua, chúng ta
vì bố con mà đã sống trong cuộc sống sung túc,
chuyện ở công ty chúng ta cũng không hiểu. Chúng ta
cũng không biết đã nợ bao nhiêu tiền bên ngoài…”
Lâm Uyễn dừng lại rồi nói tiếp: “Bác con, ông ta đã lấy
đi tất cả tài sản của công ty, nhưng số tiền nợ bên
ngoài lại là chúng ta trả. Lần này mẹ đi là để kiện cáo,
nhưng bác của con đã lợi dụng mối quan hệ…”
Khi An Hảo nghe xong, cô cảm thấy mí mắt mình co
giật, trái tim cô thì lạnh buốt, cô hỏi: “Nợ bao nhiêu?”
Lâm Uyễn ngập ngừng một lúc lâu và nói: “Hai triệu
tệ… ” An Hảo nghe xong liền cảm thấy tai mình ù đi,
hai triệu tệ? Có lẽ trước đây con số này có thể không
phải là một vấn đề lớn, nhưng bây giờ con số này lại
là cả một gia tài.
An Hảo bình tĩnh lại và nắm lấy tay Lâm Uyễn, nói:
“Mẹ ơi, chúng ta bán căn nhà này đi.” Khi Lâm Uyễển
nghe xong, trái tim bà liền chắn động. Đây là biệt thự
nhỏ mà An Kỷ Niên đã mua. Một gia đình ba người
chuyển đến đây. Lúc đó, bà vô cùng hạnh phúc, cũng
có nhiều kỷ niệm đẹp ở đây.
Sau một lúc lâu, Lâm Uyễn mới nghẹn ngào nói:
“Được rồi…” An Hảo nghe thấy Lâm Uyển nghẹn
ngào, mũi cô cũng cay cay, cô ôm lấy bà. Hai mẹ con
họ cứ ôm nhau như vậy, nương tựa lẫn nhau.
Chưa được hai ngày đã có người hỏi xin hỏi mua
nhà. Lâm Uyễn cũng tìm thấy một căn hộ nhỏ với ba
phòng ngủ và một phòng khách, cùng một ban công
nhỏ. Với lại nó cách quán cà phê của Lâm Uyễn rất
gần, cho nên đã xác định chọn nó.
Hai mẹ con đóng gói hành lý của họ. Sau khi An
Hảo sắp xếp xong quần áo, cô mở tủ, nhìn thấy tất cả
các loại thuốc và thuốc ho do Tống Từ Nhất đưa tới,
lòng trở nên chua xót. Do dự một lúc, cô đóng gói các
loại thuốc này vào một hộp nhỏ và mang chúng đi.
“An Hảo! Con xuống đây một chút, có một người
bạn đến tìm con này!” Bà Lâm Uyễn từ dưới lầu hét
lên. An Hảo đang thu xếp đồ đạc, nghe xong cô có
chút tò mò, không lẽ là Mạc Lê?bg-ssp-{height:px}
Khi đi xuống cầu thang, cô liền nhìn thấy Hà Dịch
Dương đang trò chuyện với Lâm Uyển. “Hà Dịch
Dương? Sao anh lại ở đây?” An Hảo thấy anh thì hỏi.
Hà Dịch Dương mỉm cười, hơi ngượng ngùng
không biết nên nói gì. Bà Lâm Uyển mỉm cười, nói:
“Tiểu Hà người ta đến chơi với con đó.”
An Hảo có chút không nói nên lời, Tiểu Hà? Vừa
gặp mà đã gọi Tiểu Hà? An Hảo nói: “Hôm nay em
phải chuyển nhà, anh cũng thấy đó, em không tiện
lắm, cho nên để hôm khác nhé.”
Hà Dịch Dương nhanh chóng nói với Lâm Uyễn, “Dì
à, dì để con giúp dì thu dọn đồ đạc.” Lâm Uyễển mỉm
cười, nói: “Vậy thì ngại quá, dì gọi xe rồi, đi cùng An
Hảo vào chuyến là được rồi.”
Hà Dịch Dương nghe xong liền cười và nói: “Dì à,
cháu có một người bạn làm công ty chuyển nhà. Hồi
trước anh ta có nợ con chút ân tình, vừa hay hôm nay
cần giúp đỡ, để con gọi cho anh ta đến chuyển, một
chuyến là xong ạ.” Nói xong anh liền rút điện thoại ra
và gọi một cuộc điện thoại. Lâm Uyễn không kịp ngăn
lại, Hà Dịch Dương đã kết thúc cuộc gọi rồi.
Lâm Uyễn nói: “Con như vậy dì thấy ngại lắm, bao
nhiêu tiền con cứ nói với dì, dì trả tiền cho người ta.”
Hà Dịch Dương mỉm cười, nói: “Dì à, anh ta nợ con
một ân tình rất lớn, sẽ không nhận tiền đâu ạ. Lần đầu
tiên con gặp dì lại đến tay không, con cũng chỉ mượn
hoa dâng Phật thôi, dì đừng khách khí. ”
Bà mỉm cười trả lời: “Vậy dì mời con ăn cơm.” Hai
người vui vẻ mỉm cười. An Hảo đứng ở bên cạnh
nhìn, nụ cười này, đây có phải là lần đầu tiên hai
người gặp nhau không vậy, chậc chậc chậc.
Cuối cùng cũng chuyển nhà xong, Hà Dịch Dương
nhìn ngôi nhà. Tại sao bọn họ lại đột nhiên chuyển
đến chung cư? Chuyện gì đã xảy ra? Anh nhìn An
Hảo, lại thu lại những gì anh muốn hỏi, vẫn là đừng
hỏi thì hơn.
Lâm Uyễn mỉm cười, nói: “Aiya, Tiểu Hà, hôm nay
thực sự đã giúp đỡ rất nhiều, con có mệt không? Đi
thôi! Dì mời con ăn tối.” Hà Dịch Dương mỉm cười,
nói: “Dạ vâng ạ, có thể hôm nay con sẽ ăn rất nhiều
đó nhé.” Lâm Uyển nghe xong thì bị chọc cho cười
lớn: “Hôm nay con muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy
nhiêu, hahahaha.”
Hai người họ mỉm cười, bước ra ngoài, An Hảo đi
theo sau. Cô là con gái của bà, tại sao lại giống như
một người ngoài cuộc vậy…
Khi họ đến nhà hàng, Lâm Uyễn đã gọi một bàn lớn
các món ăn, sau đó họ ăn rất vui vẻ. Thỉnh thoảng bà
lại kể với Hà Dịch Dương về thời thơ ấu của An Hảo,
sau đó hai người cùng cười, còn cô lắc đầu bát lực.
Sau khi về đến nhà, Lâm Uyển bảo An Hảo tiễn Hà
Dịch Dương. Hà Dịch Dương chào hỏi rồi cùng cô đi
xuống cầu thang.
Ở lối vào chung cư, hai người họ đang đi bộ, An
Hảo nói: “Cảm ơn vì ngày hôm nay.” Hà Dịch Dương
mỉm cười và nói: “Cảm ơn gì chứ, đều là bạn bè, đó
không phải là vấn đề lớn.” Hà Dịch Dương nói xong
liền ngập ngừng: “Cái đó, em…” Sau khi do dự một
lúc, anh đang suy nghĩ xem có nên hỏi hay không, An
Hảo liền nói: ” Gia đình em nợ một số tiền, sau đó bán
căn nhà đó để trả. ”
Hà Dịch Dương nghe xong liền sững người một lúc
và nói: “Anh có thể giúp…” Chưa nói xong, An Hảo đã
ngắt lời: “Cảm ơn anh hôm nay. Về sớm rồi nghỉ ngơi
đi.” An Hảo nói xong liền mỉm cười và vẫy tay.
Hà Dịch Dương bị ngắt lời. Khóe miệng anh ấy kéo
lên, anh gật đầu và nói: “Được rồi, em cũng mau về
nghỉ ngơi đi.” An Hảo cười và xoay người rời đi.
Sau khi Hà Dịch Dương nhìn An Hảo đi vào tòa nhà
chung cư, mắt anh lập tức tối sầm lại. Anh bị ngắt lời,
vì An Hảo sớm đã biết anh muốn nói gì. Ngay cả khi là
bạn bè, cô cũng không muốn nợ bắt cứ điều gì. Lẽ ra
anh nên biết tính cách của An Hảo từ lâu, nhưng trong
lòng anh vẫn cảm thấy hơi chua chát. Rõ ràng anh nói
anh là một người bạn, rõ ràng anh nói rằng cô có thể
dựa dẫm anh một chút… Vì anh là Hà Dịch Dương
nên không thẻ sao…
Nhiều người rõ ràng biết rằng có những thứ không
thể đạt được, nhưng họ vẫn cứ cố gắng, vươn tay liều
mạng muốn chạm vào một chút, ngay cả khi chỉ là một
cái chạm, vậy cũng đủ rồi, họ cũng sẽ nhảy lên trong
hạnh phúc.
Sẽ mất bao lâu để trong mắt em chỉ có anh? Lần
đầu tiên Hà Dịch Dương có cảm giác như vậy, anh sẽ
không từ bỏ. Cho dù bao lâu, anh cũng sẵn sàng chờ
đợi, anh muốn đuổi theo ngôi sao đó.